Trịnh Thù Quan hùng hục đâm vào bên trong cơ thể cậu, dùng sức căng ra lỗ nhỏ để dương v/ật lấp đầy không chừa một khe hở nào, trong trái tim cũng căng tràn lên.
Sau đó, hắn buông đôi môi ra quay sang vui vẻ liếm láp khuôn mặt của Mạch Kính, cảm giác thỏa mãn trào lên trong cơ thể mang đến khoái cảm còn sung sướng hơn lúc bắn tinh, giúp hắn nếm trải cảm giác được thân mật hơn với cậu.
Hạnh phúc quá, mỗi giọt nước mắt cậu rơi đều là vì hắn.
Một lúc sau, tất cả những giọt nước mắt sinh lý do Mạch Kính vô thức rơi ra đều được liếm sạch, để lại trên da một lớp nước sáng bóng.
Cơ thể mảnh mai đón nhận dòng tinh d/ịch dày đặc, cái bụng nhỏ từ từ căng ra, cặp mông vốn dĩ trắng nõn non mềm bị che kín những vết sưng đỏ, giữa khe mông chậm rãi chảy ra tinh d/ịch d/âm m/ĩ, mùi hương nồng nặc bao trùm toàn bộ cơ thể khiến cậu thậm chí còn không thể ngửi thấy mùi ban đầu của mình.
Hiển nhiên cậu đã bị mùi hương của Trịnh Thù Quan đánh dấu.
Sau lần này, cậu mới thật sự có thời gian nghỉ ngơi.
Trải qua một giấc ngủ dài, Mạch Kính cảm nhận được mùi hương quen thuộc đọng lại trên chóp mũi, biết mình vẫn đang được hắn ôm ấp trong vòng tay.
Sau khi mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là bàn tay của đối phương. Bàn tay thon dài được làn da trắng ngần bao bọc, không xương xẩu cũng chẳng đầy đặn, đẹp một cách vừa vặn thu hút mọi ánh nhìn. Nếu không được nâng niu trong nhung lụa từ lâu, chắc chắn sẽ không thể hoàn hảo đến vậy.
Chỉ cần mỗi bàn tay của Trịnh Thù Quan, hắn không thực hiện bất kỳ động tác nào khác, chỉ cần đưa tay ra khỏi túi đã đủ khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt khỏi bàn tay ấy.
Nhưng lúc này, tâm trí của Mạch Kính lại hoàn toàn không đặt vào đôi bàn tay có hình dáng hoàn hảo kia.
"Tỉnh rồi à?"
Trịnh Thù Quan đưa một tay ôm lấy eo thon của cậu, tay còn lại nhẹ nhàng gõ trên bàn phím của một chiếc laptop trông rất mỏng và cũ. Ngay trước mặt Mạch Kính, hắn lần lượt mở từng thư mục riêng tư ra xem.Mạch Kính ngơ ngác nhìn vào bàn phím laptop dưới những ngón tay xinh đẹp, đó là máy tính của cậu.
Nơi chứa đựng rất nhiều tài liệu học tập liên quan và không liên quan đến chuyên ngành bốn năm đại học, thứ quan trọng hơn hết thảy... là nó có bằng chứng chứng minh Đỗ Kinh Hồng đã đạo văn tất cả bài viết của cậu.
Trên đỉnh tòa nhà bỏ hoang đó, lúc ấy Mạch Kính đã nghĩ.
Để tránh cái kết bi thảm nhất, tất nhiên cậu cũng sẵn sàng trả giá để đánh đổi. Nhưng chỉ cần Đỗ Kinh Hồng dám hối hận giữa chừng, cảm thấy sợ hãi khi đến gần Trịnh Thù Quan rồi chọn rút lui, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cậu thì cậu sẽ khiến người này phải trả giá thích đáng.
Cuối cùng thì Đỗ Kinh Hồng cũng phản bội cậu, Trịnh Thù Quan xuất hiện quá nhanh quá mạnh, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ nên cậu cũng không kịp bấm cái nút nổ tung hào quang "tài sắc vẹn toàn" của Đỗ Kinh Hồng.
"Hóa ra cún con của tôi không hề ngốc à nha." Trịnh Thù Quan đóng tập tin riêng tư, chuyển sang mở trình duyệt vào diễn đàn trường học khiến Mạch Kính chú ý, hắn cười khẽ nói, "Nhờ có những tài liệu này tôi mới nhanh chóng tìm ra tất cả những gì vốn dĩ thuộc về xem, trả lại cho em."
TOP《Bóc trần sự thật về chàng trai tài năng Đỗ Kinh Hồng, có đáng được cả trường hâm mộ suốt ba năm qua không?》
Người đăng bài: Không thể nào, đến giờ vẫn còn người nghĩ Đỗ Kinh Hồng nghỉ học vì bận việc riêng à? [Thông báo thôi học có đóng dấu] Bấm vào xem đi, hình tượng mỹ nam tài năng mà Đỗ Kinh Hồng được PR suốt cả thời đại học đã sụp đổ rồi.
Những nội dung dài dòng tiếp theo, người đăng bài sử dụng một loạt bằng chứng chi tiết đã được công khai để chứng minh thông tin của mình hoàn toàn chính xác. Sau đó sử dụng từ ngữ chuyên môn và mang tính khách quan để mô tả chi tiết thời gian ra đời của từng thành quả mà Đỗ Kinh Hồng đạt được, nhằm chứng minh rằng những thành quả này xuất hiện quá đột ngột.
Người đăng bài: Bảng so sánh như sau, tác giả gốc có dàn ý, mục lục tài liệu tham khảo, trục thời gian sửa đổi bản thảo. Còn Đỗ Kinh Hồng có gì? Gã liên tục làm xong cái này đến cái kia và một trái tim chính trực à.
"Hả? Chẳng lẽ mọi người quên chuyện Đỗ Kinh Hồng cướp bài diễn thuyết và suất phát biểu của người khác ngay khi nhập học rồi sao?"
"Cười chết đi được, sao còn có người tin cái tên âm hiểm Đỗ Kinh Hồng kia chứ?"
"Thấy ghê quá, tác giả gốc là bạn cùng phòng của gã à? Chỉ vì người ta có tính cách thật thà mà đối xử với họ như vậy? Đỗ cẩu đúng là quá quắt."
"Tôi đã sớm cảm thấy Đỗ Kinh Hồng có vấn đề về nhân phẩm rồi, giống như người điên vậy. Được tên đàn ông giàu có ở ngoài trường đến đón đi hai ngày, lúc về là mũi hếch lên tận trời."
"Nhưng cũng lạ lùng quá, sao bạn này bị cướp mất nhiều bài như vậy mà không nói gì nhỉ?"
"Đúng rồi, chưa hiểu lắm, chỉ cần cho mọi người thấy bằng chứng thôi... Mọi người đâu có dễ lừa thế? Sự thật đã rành rành trước mắt, còn ai mù quáng bảo vệ cho thằng chó đạo văn đó chứ?"
"Trong phim toàn có tình tiết thế mà, không phải ai đối mặt với kẻ bắt nạt cũng có đủ can đảm đứng lên chống lại, tôi đoán chắc người ta bị nắm được điểm yếu gì đó."
"Thấy sai sai, sao mấy người nhanh chóng chấp nhận việc Đỗ Kinh Hồng đạo văn nên bị đuổi học vậy? Nhỡ đâu sau này quay xe thì sao?"
"Quay xe? Quay con khỉ, tao nói chuyện khó nghe nhưng nói thẳng luôn, đậu mé, mấy năm nay mấy đứa xum xoe bên cạnh Đỗ Kinh Hồng có ai không phải lũ ruồi bọ?"
"Nói vậy lại quơ đũa cả nắm, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chẳng biết nói gì khác. Quả nhiên là hoa tàn thì rước bọ, thịt thối thì gọi quạ mà."
"Ha ha, chỉ cần trong một đống thành tích đó có một cái là do Đỗ Kinh Hồng tự mình đạt được, vì cái mặt đó tôi cũng chịu nhắm mắt khen gã ít nhất đã từng cố gắng."
"Đúng rồi, nỗ lực mới đáng được ca ngợi. Chứ độc ác và vô sỉ không liên quan gì đến hai chữ cố gắng đâu, xin đừng gán ghép chung với nhau, cảm ơn."
Tiếp theo vẫn là những lời chửi bới và mắng nhiếc gay gắt.
Rõ ràng có người đang khống chế dư luận.
Bất cứ ai muốn tìm hiểu sâu hơn về tình trạng của tác giả gốc, hay tò mò về nhược điểm mà Đỗ Kinh Hồng nắm được của tác giả gốc đều bị những người khác cố tình nói sang chủ đề khác.
Toàn bộ cuộc tranh cãi trên mạng đều tập trung vào một mình Đỗ Kinh Hồng.
Còn Mạch Kính, có thể nói là hoàn toàn biến mất khỏi bài đăng này.
Cậu đột nhiên mất khả năng lên tiếng, đôi mắt đen láy ngấn nước chỉ lơ đãng theo dõi tốc độ lướt màn hình của Trịnh Thù Quan, đọc từng bình luận bênh vực mình.
Đột nhiên, một bình luận nổi bật đập vào mắt cậu.
"Tôi là Vương An Thuận, bạn cùng phòng của hai người họ. Tôi dùng tên thật để tố cáo cố vấn học tập của chuyên ngành, vì đã giữ lại thư tố đạo văn của tôi suốt ba năm qua, rõ ràng biết Đỗ Kinh Hồng đạo văn mà không xử lý!"
Trịnh Thù Quan dừng lướt màn hình, mỉm cười chỉ xuống đất: "Biết tại sao tôi đưa em đến đây không? Lãnh đạo nhà trường đang tổ chức teambuilding ở đây, sau khi kết thúc họ sẽ xử lý việc đạo văn của Đỗ Kinh Hồng và khôi phục danh dự cho em... À đúng rồi, giáo sư đã xem bài luận của em tối nay cũng sẽ đến đây, muốn gặp không?"
Làn gió lạnh thổi qua tòa nhà cao tầng bỏ hoang ngay khi mới khai giảng, Mạch Kính đã bước đi trên hành trình dài hơn cả tưởng tượng. Phong cảnh tuyệt đẹp lao vút qua hai bên, có lúc cậu đón lấy ánh sáng, lúc lại đắm chìm vào bóng tối. Sau bao nhiêu gian nan, thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng thổi bay đi lớp bụi bặm nặng nề trong lòng Mạch Kính.
Cũng chính cơn gió ấy thổi đến làm cậu cong lưng xuống, cuối cùng cậu không kìm được mà cúi đầu thật thấp, vùi mặt vào lòng bàn tay phát ra tiếng khóc nức nở đầy kìm nén và nhẹ nhõm.
Cậu lặng lẽ bật khóc.
Vì những gì đã trải qua.