[Nhịp tim đối phương: 80 lần/phút]
[Nhịp thở đối phương: 18 lần/phút]
[Cảm xúc đối phương: 75/100]
[Trạng thái đối phương: Bình tĩnh]
Trịnh Thù Quan tắt màn hình sáng rực của vòng tay thông minh. Có vẻ như phương án can thiệp tích cực mà cấp dưới đắc lực của hắn - Thu Thanh, đề xuất trong báo cáo bổ sung thực sự hiệu quả. Làm Mạch Kính tập trung vào những việc mình quen thuộc thật sự cũng tốt cho tâm lý của cậu.
"Có vẻ như Tiểu Quan còn việc khác phải giải quyết, phải chăng anh đến không đúng lúc?"
Vị khách ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách hôm nay là giám đốc Viện Y khoa Lý Lý Tưởng, đồng thời cũng là anh rể tương lai của Trịnh Thù Quan.
Quan hệ giữa Trịnh Thù Quan và chị gái Trịnh Tình Mạn không thể nói là tệ, nói đúng hơn là như nước với lửa, hoàn toàn giống hệt những đồn đoán ác ý ở bên ngoài về chuyện gia đình bọn họ bất hòa. Trước kia còn nhỏ nên chưa thể rời khỏi nhà, hai người chỉ cần ở chung một mái nhà là sẽ đối đầu nhau gay gắt, cứ ba ngày hai bữa lại bắt đầu gây chuyện, không phải cãi nhau thì cũng đánh nhau.
Mấy năm nay, vì chị gái thường xuyên đi du lịch khắp nơi nên quan hệ mới dịu xuống được một chút - thật ra là không tìm được cơ hội đâm thọc nhau, chỉ có thể thầm chửi nhau trong lòng.
Mặc dù Trịnh Thù Quan đã biết trước nguyên tác, nhưng vẫn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đối phương hôm nay.
Lý Lý Tưởng tốt nghiệp trường đại học danh giá, cũng là một du học sinh nổi tiếng. Mặc dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn được chăm chút kỹ lưỡng, đường nét khuôn mặt mềm mại, khí chất ung dung, vóc dáng đầy đặn có eo thon mông vểnh, đúng nghĩa là một người đàn ông dựa vào vẻ bề ngoài để ngồi lên vị trí anh rể tương lai của Trịnh Thù Quan.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế sofa đến từ thương hiệu Roche Bobois, thương hiệu này vốn nổi tiếng với thiết kế hiện đại, táo bạo và dịch vụ thiết kế riêng cao cấp.
Nhưng dù táo bạo đến đâu cũng không táo bạo bằng hành động của Lý Lý Tưởng trong nguyên tác, chơi trò ăn cả chị lẫn em trong nhà họ Trịnh.Cụ thể thì Lý Lý Tưởng thấy người tình của "Trịnh Thù Quan" nuôi không nghe lời, cứ dăm ba bữa lại vào bệnh viện. Anh ta nhân lúc hắn đập phá phòng bệnh xong buồn bực đi đến bãi đỗ xe hút thuốc lá, thấy không có ai xung quanh bèn chủ động xuất hiện cởi hết đồ trên người, sau đó từ từ quỳ xuống.
"Nghiên cứu cho thấy các yếu tố sinh học, tâm lý và văn hóa xã hội có thể khiến một người đàn ông bình thường khi trưởng thành có xu hướng tự lừa dối bản thân để tìm kiếm khoái cảm từ đau khổ và nhục nhã. Tất nhiên, anh cũng không muốn thảo luận những vấn đề học thuật này với em, hôm nay đến đây chỉ muốn hỏi một câu."
"Trịnh Thù Quan, em muốn có được nhiều vui sướng hơn trên người anh không?"
Trịnh Thù Quan vốn dĩ cũng không có cảm giác gì trước những chuyện như vậy, nhưng hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy có hơi ghê tởm.
"Giám đốc Lý, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Chỉ một xưng hô đã thể hiện thái độ không chào đón của Trịnh Thù Quan, là người thân nhưng chưa chắc đã thân.
Lý Lý Tưởng âm thầm quan sát người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Trịnh Thù Quan trẻ tuổi, ngoại hình không tầm thường nhưng tiếng tăm bên ngoài vẫn rất tốt, những lời khen ngợi như "quý ông điềm tĩnh", "trưởng thành đĩnh đạc" luôn được gắn liền với hắn. Chỉ có trong miệng của chị gái Trịnh Tình Mạn, người đàn ông này từ nhỏ đã là ác ma đội lốt người.
Chỉ cần cô than với hắn một câu rằng chiếc bút bi mới mua dùng không tốt, hắn sẽ lén lút nhặt chiếc bút bi cô đã vứt đi đặt lên đầu giường của cô. Lúc nhìn thấy cô hoảng loạn đến tim đập thình thịch, hắn còn giả bộ ở bên cạnh quan tâm giúp cô đưa ra ý kiến, rồi tiện tay tống cô xuống địa ngục với cái thứ dơ bẩn đó. Nhưng mỗi lần oán trách xong, Trịnh Tình Mạn lại rất không cam tâm cắn môi, nói thêm một câu: "Nhưng nó quả thật có thủ đoạn, chưa bao giờ bị lộ tẩy."
Có thủ đoạn, đương nhiên cũng có khả năng giải quyết vấn đề của anh ta... Miễn là hai người đồng hành với nhau.
Lý Lý Tưởng suy nghĩ, mở lời: "Được thôi, vậy anh nói thẳng. Hiện giờ tình hình có vẻ không ổn lắm, tương lai anh có thể sẽ dính líu đến một vụ án tham nh/ũng lớn trong hệ thống y tế. Chị em không có khả năng giúp anh thoát khỏi nguy hiểm, nên anh đến nhờ em giúp."
Trịnh Thù Quan nhướng mày: "Anh chứng minh thế nào?"
Đối phương không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa vén ống quần lên, bắp đùi đầy đặn bị chiếc tất bó chặt đến mức lõm vào trong, da thịt săn chắc và màu da khoẻ mạnh gợi cảm lộ ra. Lý Lý Tưởng cho Trịnh Thù Quan xem vết thương trên người mình: "Đã có kẻ muốn giết anh rồi đấy. Em xem, đây là vết thương từ thứ ba tuần trước. Nếu hắn ta không dùng súng tự chế thì anh đã không chỉ bị thương nhẹ thế này... Ừm? Tiểu Trịnh, em định đi đâu vậy?"
Trịnh Thù Quan tưởng người này sắp cởi đồ ngay tại chỗ, hắn khựng lại rồi thản nhiên ngồi xuống lại như chưa có chuyện gì, né tránh câu hỏi này mà trực tiếp hỏi: "Vậy anh có thể mang lại cho tôi điều gì?"
Gánh nặng trong lòng Lý Lý Tưởng được giảm bớt, chỉ cần hắn chịu lắng nghe cũng có nghĩa mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng. Anh ta giơ ba ngón tay: "Thứ nhất, anh có thể đưa cho em một bảng danh sách. Thứ hai, anh sẽ đưa cho em một bệnh viện tư nhân và một viện nghiên cứu độc lập. Thứ ba, anh có thể giúp em giải quyết người chị khó tính kia."
Tài sản, quan hệ làm ăn, quan hệ cá nhân, giải quyết tất cả trong một lần.
Trịnh Thù Quan nghe xong đưa tay bóp bóp sống mũi, bỗng nhiên nhếch môi mỉm cười.
Chẳng trách trong nguyên tác, người đàn ông trước mặt có thể làm ra những chuyện táo bạo và khác thường như vậy. Bị đè xuống làm tình vài lần, bị đánh roi vài cái là có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ, chỉ có hai từ có thể miêu tả giao dịch này của Lý Lý Tưởng: Có lời.
Siêu hời.
So sánh với nhau, "Trịnh Thù Quan" trong nguyên tác chính là một kẻ thất bại toàn diện. Bề ngoài có vẻ sống tự do tự tại, hậu cung đông đảo, nhưng đến chết vẫn không có được một ánh mắt tốt đẹp từ cún con, còn bị bốn người khác xoay như chong chóng. Không biết tác giả viết quyển truyện này cuối cùng còn đang tự đắc vì điều gì.
Mẹ! Ngu dốt!
Trịnh Thù Quan lắc đầu khẽ cười vài tiếng, sau khi suy nghĩ thấu đáo về một số chuyện mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Lý Tưởng đang lo lắng bồn chồn, nở nụ cười thân thiện nhất mà một thương nhân dành cho con mồi béo bở: "Đi nào, anh rể, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé."
Bốn tiếng sau, Lý Lý Tưởng mang mặt mày tái nhợt bước ra khỏi đây, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: "Ác ma! Ác ma!"
Anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại tòa nhà cao tầng mà mình đã bỏ lại phía sau rồi quay đi, vừa sợ hãi vừa căm phẫn nghiến răng nghiến lợi: Trịnh Thù Quan, tao là anh rể của mày, mày lột da đến mức tàn nhẫn như vậy, mày còn là người sao?
Trịnh Thù Quan bị đánh giá "không phải con người", đang bước từng bước nặng nề trên đường đến phòng làm việc.
Hắn từ từ sắp xếp suy nghĩ trong đầu, lặng lẽ suy tư.
Thu Thanh đến bên tôi là do say rượu làm bậy, cũng do lối sống buông thả không muốn kết hôn. Lý Lý Tưởng đến bên tôi là để hạ cánh an toàn, bảo vệ bản thân. Thẩm Trọng Dạng đến bên tôi là để giúp nhau vượt qua khó khăn. Nhiếp Tứ đến bên tôi là để có được nguồn vốn đầu tư, vậy còn Mạch Kính thì sao?
Bây giờ em muốn đến gần tôi để làm gì?
Câu trả lời cho câu hỏi này cũng rất rõ ràng.
Tự do.
Trịnh Thù Quan mở cửa phòng, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy bóng người nhỏ bé đang nằm ngủ gật trên bàn máy tính.
Có lẽ do đã quen với việc ngủ trưa úp mặt trực tiếp lên bàn học từ trước, nửa khuôn mặt lộ ra từ khuỷu tay trông có vẻ khá dịu dàng ngoan ngoãn, khuôn mặt thả lỏng trông đã thoải mái hơn lúc bình thường.
Do chiều cao hạn chế nên chân cậu không chạm đất được, cậu khoanh đôi chân nhỏ nhắn trên đệm ghế tạo thành một cục nhỏ. Cánh tay đặt trên bàn vô thức trượt về phía trước, viền áo khoác cũng nhích lên để lộ ra một đường cong nguy hiểm.
Tiến lại gần một chút có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cậu, giống hệt mùi hương trên người hắn, dường như con người trước mắt đã in lên dấu ấn cá nhân riêng biệt mang tên "Trịnh Thù Quan".
Hắn đến gần cậu, khóe miệng nhếch lên, giọng nói vô thức đè thấp xuống không chút do dự: "Không cho."
Nhưng tôi không cho.