Trong phòng không bật đèn, bóng đêm dần nuốt chửng lấy Mạch Kính.
Trong mơ, cậu như được trở về vịnh Lệ Chi, đứng trên một tòa nhà cao tầng bỏ hoang ven bờ sông, cảm nhận từng đợt gió lồng lộng thổi qua.
Đỗ Kinh Hồng đứng bên cạnh cậu, hai tay dang rộng ra lẩm bẩm nói những lời kỳ quặc: "Nhiệm vụ của thế giới này là thúc đẩy cốt chuyện, biết không? Mạch Kính, vì ngoại hình của cậu quá bình thường nên để giúp cậu giữ vai trò quan trọng, con đ/ĩ số phận sẽ tạo ra vô số khổ nạn để thúc đẩy cốt truyện nhằm tôn lên nhiều phẩm chất tốt đẹp của cậu, tăng sức hút của cậu đối với nam chính công, từ đó hoàn thiện chuỗi logic của toàn bộ câu chuyện."
Mạch Kính quay mặt lại nhìn gã.
So với vẻ ngoài ban đầu, Đỗ Kinh Hồng hiện tại quả thực mới là "kinh hồng" đúng nghĩa. Từ một người bình thường ưa nhìn lột xác thành người đẹp tinh xảo hiếm có, thậm chí có thể dùng hai chữ "mê hoặc" để miêu tả.
Môi đỏ mọng, sống mũi cao vút, khuôn mặt quyến rũ động lòng người. Lúc nói chuyện phả ra hơi thở man mác hương thơm thanh tao, tạo nên một khung cảnh diễm lệ.
Đỗ Kinh Hồng nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đẹp long lanh phản chiếu hình bóng mơ hồ của Mạch Kính, vô cùng đắc ý nói: "Tôi thì khác, tôi đủ đẹp rồi nên không cần những thứ này. Chỉ cần cậu chịu hợp tác không xuất hiện, không tỏa sáng thì cơ chế vận hành của thế giới cũng sẽ không khởi động. Tôi hoàn toàn thay thế vai diễn của cậu, tất cả khổ nạn sẽ chấm dứt ở đây... Ví dụ nhé, nếu không phải đắp nặn nên tính cách kiên cường của cậu, thì ba mẹ cậu sẽ không bị "cốt truyện yêu cầu" chết dưới tay của kẻ giết người hàng loạt."
Mạch Kính di chuyển ánh mắt, im lặng nhìn xuống dưới lầu một lần nữa.
Kẻ sát nhân hàng loạt trong nguyên tác đã sát hại ba mươi sáu người, lúc này chỉ là một học sinh bình thường kiếm sống bằng việc làm thêm vào kỳ nghỉ hè.
Gia đình đối phương hạnh phúc, tư tưởng đàng hoàng, còn biết nuôi dưỡng động vật nhỏ lang thang và bình thường cũng rất hay giúp đỡ người khác.
Đỗ Kinh Hồng thấy nãy giờ cậu vẫn luôn chú ý đến nữ học sinh đang phát tờ rơi dưới lầu, dường như cũng chả quan tâm đến lời nói của mình nên đành phải chuyển hướng chủ đề: "Tôi có nhiều thông tin hơn cậu nên biết rõ ràng mọi việc, cô gái nhỏ đó bị những người ở vịnh Lệ Chi bức ép đến mức phải trở thành kẻ sát nhân."
Đi đường làm lơ cô, leo cầu thang cố ý dẫm lên chân cô một cái, vô duyên vô cớ trừng mắt nhìn cô, không bán hàng cho cô, thiếu tiền thối của cô, nói xấu sau lưng cô, thường xuyên dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn chằm chằm vào cô với vẻ "kỳ lạ sao mày còn dám sống vậy"....
Mỗi một việc đều chỉ là những chuyện nhỏ đến nỗi không đáng nói, thậm chí có muốn quay đầu lại cãi nhau với người ta cũng không thể tìm được mục tiêu. Bởi vì không ai biết lý do gì mà cả thế giới đột nhiên không ưa cô, dường như sự biến mất và cái chết của cô đã trở thành niềm mong mỏi tha thiết của tất cả mọi người.Linh hồn dần nhuốm màu điên loạn cũng là chuyện hiển nhiên.
"Được rồi, tôi đồng ý, tôi sẽ không làm gì toả sáng hết."
Tầng nhà quá cao nên xung quanh cũng lạnh lẽo, theo cái gật đầu chấp nhận của Mạch Kính, "không toả sáng" trở thành nhận thức chung của Mạch Kính và Đỗ Kinh Hồng, "tốn tâm tư che giấu ánh hào quang của vai chính thụ" trở thành quy tắc không được phép nghi ngờ.
Thấy cậu đồng ý, hai mắt Đỗ Kinh Hồng loé lên ánh sáng tham lam: "Vậy thì cũng đưa tài hoa của cậu cho tôi luôn đi."
"Cái gì?"
"Chỉ có nhan sắc thôi thì chưa đủ, nhưng kết hợp với tài hoa sẽ biến thành đòn chí mạng! Để chinh phục một người như Trịnh Thù Quan, tôi cần tài hoa của cậu."
"Được thôi."
Cậu đồng ý quá dứt khoát khiến Đỗ Kinh Hồng nghi ngờ, bèn hỏi lại: "Thật không vậy? Nói hay quá đấy, tiếp cận anh ta đồng nghĩa với việc có được vinh hoa phú quý trong tầm tay, làm thế nào để chứng minh cậu sẽ không đổi ý giữa chừng?"
"Tự do, bình đẳng, độc lập, tự trọng. Nếu cậu có được một trong những điều này, sẽ không bao giờ hỏi tôi câu đấy."
Mạch Kính nhếch môi mỉm cười, lần cuối cùng phô diễn sự sắc bén của mình trước mặt người khác.
Số phận quả thực là một con đ/ĩ vô tình vô nghĩa, thích nhất là hành hạ những kẻ tưởng rằng chỉ cần cố gắng sẽ nhận được thành quả.
***
"Xin chào, tôi thuộc bộ phận kiểm tra lý lịch của tập đoàn, về tình hình cá nhân của thực tập sinh Mạch Kính, chúng tôi hy vọng có thể trao đổi một số thông tin đơn giản với quý vị."
Người đàn ông gõ cửa căn nhà nơi gia đình ba người Mạch Kính từng sinh sống, vừa nhìn thấy hai người già đang ở trong nhà, Thu Thanh mặc vest chỉnh tề nở nụ cười hoàn hảo nhất theo phép tắc giao tiếp trong kinh doanh.
Hai ông bà dìu dắt nhau, nhìn nhau: "Hả? Đi nhầm nhà rồi à? Gia đình Tiểu Kính không ở đây nữa đâu, đã bán nhà cho chúng tôi từ lâu rồi."
Vừa nghe hai người già gọi Mạch Kính với cái tên thân mật là "Tiểu Kính", Thu Thanh khẳng định chắc nịch, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Nửa tiếng sau, y xách theo một chiếc hộp giấy quay trở lại trước mặt ông chủ.
Trịnh Thù Quan đang ngồi trong phòng riêng của quán trà do y đặt trước, thông qua điện thoại luôn trong tình trạng kết nối trên người Thu Thanh đã nắm được mọi chuyện.
Lúc này, thấy đối phương ôm hộp giấy trở lại hắn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa tay mở hộp rồi lấy từng lá thư viết tay bên trong ra xem.
[Anh Mạch ơi, cách anh dạy em lần trước hiệu quả thật, ba mẹ em không cãi nhau nữa rồi, cảm ơn anh.]
[Em thật không hiểu sao anh lúc nào cũng tốt bụng như vậy, giúp đỡ người này người kia, nhưng mà lần này em xin cảm ơn.]
[Anh ơi, lần trước anh nói quyển Thái Thượng Cảm Ứng Thiên có thể giải đáp một số thắc mắc của em, em đã đọc xong nhưng càng đọc càng thêm bối rối, hy vọng anh có thể giới thiệu thêm cho em vài quyển sách khác.]
[Xin lỗi vì không dám gặp mặt anh nói, nhưng em mong được làm bạn với anh suốt đời, hai anh em mình sẽ là bạn tốt nhất thế giới!]
[Kính ơi Kính ơi, sao anh không tham gia cuộc thi lần này? Anh làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra à? Mong tin hồi âm.]
[Anh đã biến mất khỏi Internet rồi sao? Sao em gửi cho anh một đống tin nhắn mà anh không trả lời, muốn dùng bạo lực lạnh để cắt đứt quan hệ à? Được thôi! Được thôi! Sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!]
[Tức chết đi được, anh Kính ơi, có một kẻ mặt dày ăn cắp tác phẩm của anh, còn nói xấu anh sau lưng nữa, nhưng em mắng không lại hắn, em khóc mất.]
[Mong rằng em sớm trưởng thành, như vậy ba mẹ sẽ mua điện thoại cho em, đây là số điện thoại của ba em, anh Mạch nhớ gọi điện thoại nhé, em đợi anh.]
[Nếu một ngày nào đó anh quay trở lại đây, có thể nhìn thấy lời nhắn này và cần người giúp đỡ, em mong anh có thể gọi điện thoại cho em, anh mãi mãi là ân nhân cứu mạng của em dù anh luôn không chịu thừa nhận.]
[Mọi người nói đây là hốc cây có thể tâm sự mọi buồn phiền, em không biết thật hay giả, nhưng em muốn nói rằng hai năm nay mọi người đều sống rất vui. Em không biết vì sao nhưng em mong mọi chuyện sẽ luôn như vậy, hốc cây hãy phù hộ cho ước mơ của em thành hiện thực. Cũng chúc hốc cây mọi điều tốt đẹp, mọi việc suôn sẻ.]
Những mảnh giấy trong hộp có to có nhỏ, có mới có cũ. Chữ viết có khi nắn nót có khi nguệch ngoạc, lời lẽ lúc thân mật lúc khách sáo. Tóm lại, muôn hình muôn vẻ chứ không phải là ít.
Đọc xong tất cả giấy tờ trong hộp, Trịnh Thù Quan giơ tay ra nắm chặt lấy không khí, ánh mắt tập trung như thể đã bắt được một tia sáng le lói cố gắng che giấu bản thân.
Thu Thanh cúi đầu đứng im, liếc mắt nhìn lướt qua một bản báo cáo sơ bộ mới được in ra và đặt trên bàn cùng với hai bản báo cáo bổ sung.
《Phân tích nguyên nhân và giải pháp cho chứng bệnh tâm lý của tập thể cư dân ở khu vực vịnh Lệ Chi》
《Báo cáo về sự trùng hợp giữa thành tích thời đại học của Đỗ Kinh Hồng và những thế mạnh thời cấp 3 của Mạch Kính》
《Báo cáo sức khỏe tâm lý của Mạch Kính và phương án can thiệp lành mạnh》
Anh nhân viên cần mẫn chăm chỉ này thầm tính toán trong lòng, nếu y có thể nhân lúc sếp không để ý mà xông vào phòng ôm Mạch Kính một cái thật chặt, chẳng biết tên sếp như Diêm Vương này sẽ giảm đi bao nhiêu tuổi thọ của y nữa.
"Cậu đi làm vài việc trước." Trịnh Thù Quan gom tất cả các mảnh giấy lại bỏ vào hộp giấy, nở nụ cười tươi thân thiện nhưng có thể đập tan mọi ảo tưởng viển vông trong lòng Thu Thanh, "Việc đầu tiên là mua lại căn nhà."