Hoàng Thùy hóa trang thành một người đàn ông trung niên. Quần áo lần trước mua bây giờ có thể dùng đến, tóc vấn cao, mày kiếm, râu ria lởm chởm và một cái mụt ruồi lớn nằm dưới cằm. Nhìn Hoàng Thùy bây giờ chẳng khác gì một người đàn ông đầy khí phách. Đây chính là tác phẩm của bút lông và nước than do nàng sáng chế.
Hỏi thăm một chút rồi tìm đến nơi buôn người. Tới nơi, Hoàng Thùy nói chuyện với ông chủ, sau đó ông ta đưa ra năm thanh niên tuổi từ mười tám đến hai lăm. Năm người này nhìn qua ai cũng gầy dơ xương, Hoàng Thùy đánh giá khuôn mặt từng người sau đó chọn ra ba người cảm thấy ưng ý nhất.
“Nếu như ta và mẹ của các ngươi rơi xuống nước, các ngươi sẽ cứu ai?"
Hoàng Thùy đưa ra câu hỏi, sau đó quan sát biểu hiện của từng người. Một người im lặng mím môi, nhìn không ra cảm xúc, một người cúi đầu xuống đất, tay nắm chặt gấu áo, người còn lại thì liếc nhìn hai người bên cạnh, sau đó nhìn Hoàng Thùy như đã có câu trả lời.
“Ngươi trả lời trước đi.” Hoàng Thùy chỉ người thứ ba.
“Tiểu nhân chắc chắn sẽ cứu ngài, từ bé mẹ đã bán tiểu nhân cho người ta, bây giờ đến mặt mũi bà thế nào tiểu nhân còn không nhớ.” Hắn nói xong thì miệng mím chặt, ánh mắt có chút ưu thương nhìn Hoàng Thùy.
“Ý ngươi thế nào?”
“Tiểu, tiểu nhân cũng vậy. Chắc chắn sẽ cứu ngài.” Thấy ánh mắt Hoàng Thùy hướng về phía mình, người thứ hai có chút hoảng sợ, đầu cúi mạnh không dám ngẩng lên, run rẩy trả lời.
“Còn ngươi?” Hoàng Thùy nhìn người còn lại.
“Ta, tiểu nhân sẽ cứu mẹ.” Người này vừa nói, mày đồng thời cũng nhăn lại, hắn nhắm mắt khổ sở.
“Tại sao?”
“Tại vì tiểu nhân là do mẹ sinh ra, tiểu nhân nợ mẹ một mạng nên phải cứu bà. Cứu bà xong chắc chắn tiểu nhân sẽ quay lại cứu ngài, cho dù có chết cũng sẽ đi theo ngài.” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong chờ cầu xin Hoàng Thùy. Mong ngài hãy mua hạ nhân, hạ nhân nguyện trung thành với ngài cho đến chết.”
...
Hoàng Thùy gọi ông chủ buôn người ra rồi chỉ chỉ ba người kia, cuối cùng thì chỉ vào người thứ ba. Ông ta thấy nàng chọn hắn ta thì lập tức mừng rỡ.
“Vị đại gia này đúng là có mắt nhìn người, chàng trai trẻ này nhìn qua đúng là không chê vào đâu được.”
Hoàng Thùy không nói gì, tay vẫn để nguyên, xong lại di chuyển đến người đầu tiên.
“Người này đi.”
“Ây da, vị đại gia này, người này thì có gì tốt chứ, xem xem tên này nè, nhìn mặt mũi rất sáng sủa đi.” Ông chủ buôn người quýnh lên, sau đó chạy tới lôi người thứ ba ra rồi kể một loạt mặt tốt của hắn cho Hoàng Thùy nghe.
Hoàng Thùy như có điều suy nghĩ, gãi gãi cằm một lúc rồi gật đầu.
“Thế cũng được, giá cả như thế nào?”
“Mười lượng.” Ông chủ buôn người dơ mười ngón tay lên.
“Ba lượng.” Hoàng Thùy dứt khoát.
“Bố tổ của tôi ơi, vị đại gia này, ngươi để cho người ta làm ăn với chứ.”
“Nói thật là ta không ưng mấy người này lắm, nhưng mất nàngng đến đây rồi mà tay không đi về thì hơi kỳ nên ta mới mua đại. Nếu ngươi cảm thấy khó quá thì cho qua vậy.”
Hoàng Thùy nói rồi dợm bước bỏ đi.
“Bốn, bốn lượng, chẳng phải vì tên này không làm... A, không có gì, ngài đừng đi. Ba lượng hai trăm văn, ngài đồng ý thì ta vào trong lấy luôn khế ước người này cho ngài”
“Được.”
Nhận được câu trả lời của Hoàng Thùy, ông chủ buôn người rối rít vào nhà lấy đồ, chỉ sợ người chạy mất. Lúc hắn đem khế ước ra trên mặt đầy đau khổ, há mồm trợn mắt với tên hạ nhân vừa được mua. Sau khi nhận được tiền thì nhanh chóng đóng cửa đuổi người.
Ra khỏi chỗ buôn người, bỗng tên hạ nhân kia quỳ phịch xuống dập đầu vái lạy khiến Hoàng Thùy khiếp sợ a lên một tiếng.
“Đa tạ chủ nhân đã mua tiểu nhân, từ nay về sau tiểu nhân sẽ sống chết đi theo ngài, chỉ mong chủ nhân đừng có ý nghĩ kia với tiểu nhân, cho dù làm trâu làm ngựa tiểu nhân cũng chịu.”
Hoàng Thùy há hốc mồm nhìn hắn, muốn hắn đứng dậy nhưng hắn không chịu, bắt nàng đồng ý cho bằng được.
Rốt cuộc thì hắn cũng đứng dậy khi Hoàng Thùy rối rít gật đầu đồng ý sẽ không có ý nghĩ kia với hắn, nhưng ý nghĩ kia là ý nghĩ gì nàng còn không biết. Nàng dẫn hắn đi mua vài bộ quần áo, vừa đi trên đường vừa hỏi chuyện từ lớn đến bé của hắn, lúc này mới hiểu “ý nghĩ” kia của hắn là gì.
Hoàng Đông – tên Hoàng Thùy đặt cho hắn, nay hai mươi tuổi, bị bán làm nô cách đây năm năm, lúc trước hắn cũng là một người có học thức. Cha mẹ vì kiếm tiền cho hắn đi học mà kiệt sức, cả hai thay nhau bệnh liệt giường. Vì muốn có tiền chữa bệnh cho cha mẹ nên Hoàng Đông nghĩ quẩn, đem mình đi bán để lấy tiền mua thuốc. Nhưng cuộc đời trớ trêu, sau khi bán mình hai tháng thì hắn nghe được tin cha mẹ đều qua đời.
Sau đó Hoàng Đồng cực kỳ tự trách bản thân, vùi đầu vào làm việc, ai sai ai bảo gì cũng làm. Vì hắn biết chữ, có chút thông minh, mặt mày lại sáng sủa nên được ông chủ nhìn trúng, được ông đem theo bên người, đi được rất nhiều nơi, tiếp xúc được với đủ loại người, còn được dạy tính toán sổ sách.
Cứ tưởng mình có phước gặp được một ông chủ tốt, nhưng ai ngờ được, ông chủ này của hắn là một người thích nam.
Có một ngày, bỗng nhiên ông chủ gọi Hoàng Đông vào phòng của mình lúc trời tối khuya, sau đó đẩy Hoàng Đông lên giường rồi hôn vào người hắn tới tấp. Hoàng Đông sợ hãi tột độ, sau đó dùng hết sức bình sinh đẩy ông ta ra rồi chạy trốn. Nhưng vừa ra khỏi phòng thì gặp được phu nhân của ông già kia, bà ta giận tím mặt, kêu người đánh hắn hai mươi trượng rồi bán ra khỏi phủ.
Sau khi vớt được nửa cái mạng thì bị bọn buôn người bắt hắn làm việc liên tục, người Hoàng Đông đã gầy còn gầy hơn, vì cái thân ốm yếu này mà mãi từ đó đến giờ vẫn không có ai chịu mua hắn, hắn phải theo đoàn buôn người bôn ba khắp mọi nơi, chịu đủ loại cực hình lớn nhỏ mà sống sót. Hắn cũng từng có ý nghĩ tự kết liễu đời mình, nhưng mạng của hắn là do cha mẹ đổi. Hắn không muốn phụ lòng cha mẹ, dù chỉ có một tia hi vọng hắn vẫn sẽ cố gắng hết mình.
Hoàng Thùy nghe xong thì khóe miệng co cắp, một cô nương xinh đẹp như ta không đến mức đói bụng ăn quàng vậy đâu.
Vẻ mặt Hoàng Thùy đầy cảm thán, đưa tay vỗ vai Hoàng Đông, ý bảo hắn yên tâm, nhỏ nhẹ nói.
“Ta không thích phi công.”
...
Hoàng Thùy đi dạo một vòng đông tây mua áo quần và đồ sinh hoạt cho Hoàng Đông, tiện thể nghe ngóng một chút. Đang đi giữa đường thì gặp một đám người ngựa chạy qua, người dân phải tách ra hai bên. Hoàng Thùy cũng lui qua một bên khỏi bị người ta dẫm phải, nhưng cũng vừa lúc đụng trúng một người từ phía sau đi ra.
“A, vị đại gia này, có phải ngài muốn mua tửu lâu đúng không? Tốt quá, nhanh vào đây.”
Hoàng Thùy không hiểu mô tê gì bị người đàn ông trung niên dẫn vào tửu lâu đang đóng cửa trước mắt. Hoàng Đông như cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Người đàn ông đi vào liền bỏ Hoàng Thùy ngơ ngác đứng ở đó, còn ông ta chạy vào nhà lớn tiếng gọi ông chủ của mình.
“Lão gia, lão gia, có người tới mua tửu lâu. Lão gia, người đâu rồi!”
Có tiếng trả lời vọng lại, sau đó hai chủ tớ trước sau chạy ra.
“A, vị này là muốn tới mua tửu lâu phải không? Ta nói thật luôn, trưa nay ta phải đi gấp nên cần bán vội tửu lâu, chỉ cần một trăm hai mươi lượng là đủ. Không thêm không bớt. Ngài thấy được thì chúng ta lên quan làm khế ước ngay bây giờ.”
Hoàng Thùy nghe ông chủ tửu lâu nói vậy thì lướt một vòng quanh đánh giá. Bên trong khá rộng rãi, gồm hai lầu, bàn ghế hơi cũ, bố cục khá bình thường. Nhưng so với cái giá một trăm hai mươi lượng thì không đến mức gọi là bán rẻ, cùng lắm là rẻ hơn vài lượng bạc.
“Nhưng mà ta không phải đến mua tửu lâu, chỉ là đi ngang qua rồi bị lôi vào đây.” Hoàng Thùy vô tội nói.
“Cái gì?” Ông chủ tửu lâu sửng sốt, quay qua trừng mắt trách phạt người sau lưng.
“Nhưng, nhưng, ngài đại ân đại phước mua giùm ta. Ta đang có chuyện gấp cần phải lên đường ngay. Một trăm lượng, giá này chẳng khác gì cho không rồi. Phía sau còn có hậu viện có thể ở, ngài mua về làm nhà ở cũng được. Nên làm ơn mua nhanh giùm ta đi.”
Ông chủ tửu lâu đau khổ năn nỉ Hoàng Thùy, hắn đúng là đang có việc cực kỳ gấp phải đi liền. Vì sau này không trở lại đây nữa, nếu không hắn cũng không muốn bán tửu lâu đã mở cửa được hơn chục năm này đâu.
“Ai, được rồi, dù sao ta cũng đang tính mua nhà, vậy coi như mua ở tạm vài ngày vậy.”
Hoàng Thùy nghe được phía sau có hậu viện thì tâm động, nhưng vẻ mặt vẫn nhăn nhó như kiểu nhận mệnh. Ông chủ tửu lâu nghe xong thì mừng rỡ, không nói nhiều liền kéo theo Hoàng Thùy lên quan làm khế ước bán tửu lâu. Sau đó hắn cầm gói to gói nhỏ đem theo người nhà và hạ nhân lên xe ngựa rời đi. Mọi việc xảy ra cực kỳ nhanh chóng, đến mức Hoàng Thùy cầm khế ước tửu lâu trên tay mà vẫn chưa tin được.
“Ọt ~!”
Tiếng bụng của Hoàng Đông đánh trống làm Hoàng Thùy tỉnh lại. Nàng cười cười nhìn Hoàng Đông đang đỏ mặt tía tai, sau đó dẫn hắn đến quán ăn lề đường. Gọi mỗi người một tô cháo.
Không phải Hoàng Thùy keo kiệt gì đâu, nhưng hôm nay nàng đã tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, tiền vơi đi thì thịt cũng đau.
Nhìn khế ước tửu lâu trên tay, Hoàng Thùy quyết định mở tửu lâu trước.