Trần Tử Đình ôm lấy Hoàng Thùy cùng rơi xuống hang động, đồng thời mặt đất phía trên cũng bị khép lại, chút ánh sáng ít ỏi hoàn toàn biến mất. Hắn tập trung đề khí, cố gắng khiến cho tốc độ rơi xuống giảm bớt, lúc cả hai tiếp đất cũng không tổn hại quá nhiều.
“Trần Tử Đình, ngươi không sao chứ?” Hoàng Thùy ngồi dậy, bàn tay trong bóng tối sờ soạng người bên cạnh.
“Không sao. Ngươi thế nào rồi?” Trần Tử Đình bắt được bàn tay đang lộn xộn của Hoàng Thùy, sau đó ổn định thân mình kéo nàng cùng đứng dậy.
“Ta ổn. Nơi này thật sự quá tối, ta còn không thể nhìn thấy năm ngón tay.” Hoàng Thùy đem bàn tay của mình ghé đến sát mắt nhưng vẫn không thấy được gì, đang định mở túi lấy đồ phát sáng thì trước mắt xuất hiện ánh sáng yếu ớt. Là dạ minh châu.
“Quao, Thân vương gia, ngươi thật sự quá giàu rồi đấy, viên dạ minh châu to đùng thế này mà ngươi cũng có.” Trên tay Trần Tử Đình bây giờ là một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay đàn ông, tuy rằng không thể phát sáng toàn hang động nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ dưới chân.
Nơi này là một hang động lớn, xung quanh là vách đá ẩm ướt, nhiệt độ ở đây cũng không lạnh lẽo như bên ngoài, ấm áp hơn rất nhiều, trong vách đá còn xuất hiện một vài cây cỏ nhỏ không biết tên.
“Đi vào. Nó ở trong đó. Nhanh lên, ta khó chịu quá.” Giọng Huyền Anh có vài phần mất kiên nhẫn vang lên.
“Chúng ta đi thôi. Ta nghĩ Huyết Liên có thể ở bên trong.” Hoàng Thùy lôi kéo Trần Tử Đình đi vào, nàng cảm giác được Huyền Anh đang rất không ổn.
Hai người men theo ánh áng của dạ minh châu đi thẳng vào bên trong động, bước chân của Hoàng Thùy có chút nhanh, Huyền Anh liên tục thúc giục, nàng không thể không đi nhanh hơn.
Đi được một đoạn thì gặp phải ngõ cụt.
“Chúng ta chia ra tìm cơ quan.”
Không lâu lắm, khoảng nửa khắc sau Trần Tử Đình tìm được cơ quan mở ra cánh cửa bằng đá. Cả hai cẩn thận nối đuôi nhau đi vào. Lại đi được một đoạn thì gặp phải hai hang động, Hoàng Thùy không do dự mà đi về hang động phía bên phải. Trần Tử Đình chưa kịp ngăn thì nàng đã đi vào, hắn đành phải theo sau.
“Ngươi đi chậm một chút. Coi chừng xung quanh.” Trần Tử Đình lên tiếng.
“Không sao, có ngươi bên cạnh nên ta yên tâm.” Hoàng Thùy không để ý nói, việc cấp bách cần làm bây giờ chính là tìm thấy Huyết Liên, nàng cảm nhận được Huyền Anh đang cực kỳ không tốt.
Cả hai tiếp tục đi sâu vào bên trong, càng đi vào thì nhiệt độ càng tăng, Huyền Anh càng mất bình tĩnh, liên tục hối thúc Hoàng Thùy đi nhanh lên. Tuy rằng nơi này không có các loại ám khí giết người hay bẫy rập, nhưng cứ cách một đoạn sẽ có hai ba ngã rẽ khác nhau, nếu đi nhầm chắc chắn sẽ giống như mê cung không có lối ra. May mắn Hoàng Thùy có Huyền Anh nên không cần mất thời gian suy nghĩ phải đi hướng nào. Trần Tử Đình có vài lần ngăn lại nhưng nàng đều mặc kệ, chân giống như có gió, càng đi càng nhanh khiến hắn phải sát theo sau.
“Ngươi đi chậm lại, cẩn thận một chút.” Trần Tử Đình không thể không lo lắng, nhíu mày nói.
“Không được, ta chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Huyết Liên rồi rời khỏi đây. Ngươi cảm nhận được không, càng đi vào nhiệt độ càng lúc càng tăng. Ta nghĩ sắp tìm được rồi.”
Quả như Hoàng Thùy nói, không khí xung quanh đang dần nóng lên, tóc mai trên trán Trần Tử Đình cũng điểm vài giọt mồ hôi. Đi không đến nửa khắc, khi mà cả hai đang muốn cởi hết quần áo trên người để giảm bớt cái nóng, cuối cùng bọn họ cũng đi đến điểm cuối. Nhưng cảnh vật trước mắt khiến hai người phải kinh ngạc không thôi.
“Đây, đây chẳng phải là nham thạch sao?” Hoàng Thùy không thể tin được la lên.
“Nham thạch?” Trần Tử Đình cũng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy dòng nước màu đỏ đang sôi sục trước mắt, càng thêm khó hiểu ở một nơi lạnh chết người thế này lại có một thứ nóng chảy như thế.
“Là… Khoan đã.” Hoàng Thùy đang muốn giải thích thì cảm thấy cái gì đó không thích hợp, nham thạch bên dưới sôi càng lúc càng dữ dội, đang có xu hướng trào lên. Nàng quan sát bốn phía, lại nhìn phía trên cùng của hang động, tuy rằng trời tối đen không thấy gì, nhưng vẫn cảm giác được gió đang luồn vào từ phía đó.
Đây chính là một ngọn núi lửa bị tuyết chôn vùi, theo tình hình này không đến một ngày sau núi lửa sẽ phun trào. Bọn họ cần rời khỏi đây ngay lập tức, cần phải thông báo cho người dân ở dưới núi Tuyết Tâm sơ tán đi nơi khác. Hoàng Thùy nghĩ tới đây thì càng trở nên nóng nảy.
“Nhanh, đi tìm tuyết tâm, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. Đây chính là núi lửa, ta cảm thấy không đến một ngày nữa núi lửa sẽ phun trào, thảm họa sẽ xảy ra. Chúng ta cần phải xuống núi thông báo sơ tán người dân”
“Lời ngươi nói là thật?” Trần Tử Đình nghe nàng nói thì có chút khó tin. Tuy rằng hắn đã từng nghe đến thứ gọi là núi lửa, nhưng thật sự không tin tưởng được. Trên sách sử có ghi núi lửa mang đến thảm họa khó lường, nhưng cũng chỉ có trong sách sử mấy trăm năm về trước, còn chưa có ai thực sự chứng kiến, sao một cô nương như Hoàng Thùy có thể biết đến, lại còn biết rất rõ.
“Hoàng Thùy, nhanh, bên dưới, Huyết Liên ở bên dưới, ta muốn nó.” Huyền Anh ở trong da Hoàng Thùy cựa cậy, muốn rời khỏi người Hoàng Thùy nhảy xuống nhưng bị bàn tay nàng ngăn lại.
“Đi! Trước hết phải tìm thấy Huyết Liên, sau đó ta sẽ giải thích với ngươi. Tốt nhất càng nhanh càng tốt.” Hoàng Thùy nói với Trần Tử Đình, sau đó đến bên mép vực cách đó không xa. Nhìn thấy nham thạch đang sôi mãnh liệt bên dưới, sống lưng chảy đầy mồ hôi của Hoàng Thùy bỗng run lên một cái.
Trần Tử Đình thu lại nghi vấn trong lòng, bước chân theo sát nàng đến gần mép vực. Cả hai quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một chùm hoa Huyết Liên phát ra ánh sáng đỏ rực như lửa ở bên dưới, cách bọn họ khoảng hai mét. Với khoảng cách này, cần phải leo xuống mới có thể hái được nó.
Hai người nhìn nhau, sau đó im lặng suy nghĩ.
“Cởi đồ ra.” Trần Tử Đình.
“Quần áo.” Hoàng Thùy.
Cả hai cùng lúc lên tiếng, sau đó hiểu ý tự động cởi mấy lớp quần áo ở trên người, đến khi còn bộ y phục mỏng mới dừng lại. Bọn họ buộc quần áo lại thành một cái dây chắc chắn, chỉ cần một người giữ chặt dây, một người theo dây leo xuống là có thể hái được Huyết Liên, nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận.
“Để ta xuống.” Trần Tử Đình cầm một đầu dây rồi đi đến mép vực.
“Không được, ta không đủ sức để kéo ngươi lên đâu. Người ta nhỏ bé, đi xuống vừa đủ, cũng không tạo áp lực gì nhiều.” Hoàng Thùy ngay lập tức phủ quyết, nàng muốn giấu một đóa Huyết Liên cho Huyền Anh, chỉ cần chạm đến Huyết Liên, việc khác cứ để nàng ấy tự xử, nên phải xuống đó mới được.
Trần Tử Đình nghe Hoàng Thùy nói vậy cũng không phản đối, chỉ cầm dây đi đến, im lặng vòng dây quanh hông nàng, buộc chắc chắn. Hơi thở của hắn kề sát bên tai khiến mặt nàng đỏ lên, thầm nghĩ chỉ là buộc dây thôi, có cần phải làm đến tình tứ thế không.
“Lần này trở về ta sẽ cưới nàng.” Trần Tử Đình bỗng nói một câu khiến Hoàng Thùy sửng sốt, đứng đơ người mấy giây.
“Này, ta chỉ là xung phong nhận việc nguy hiểm, ngươi không cần phải lấy thân báo đáp như thế chứ?” Khóe miệng nàng co quắp vài cái, chân cũng không rảnh rỗi bước đến mép vực.
“Chuẩn bị đi, không phải ngươi bảo cần phải nhanh chóng sao?” Trần Tử Đình không trả lời nàng, chỉ đơn giản hối nàng nhanh chân lên.
“Ách, được rồi. Từ từ, để ta leo xuống.” Hoàng Thùy từ từ leo xuống, chân đạp lên phiến đá nhô ra ở vách vực để làm điểm tựa.
Khi Trần Tử Đình thả dây xuống được một nửa, bỗng nghe được tiếng của Hoàng Thùy làm tay cầm dây run lên một cái.
“Không phải ngươi thích đàn ông sao? Ta không cần đâu.” Hoàng Thùy lầm bầm một tiếng nhằm xua đi cảm giác sợ hãi đang bao phủ, nhưng hiệu quả hình như ngược lại, sợi dây bỗng tụt xuống một cái làm da gà da vịt của nàng thi nhau dựng đứng.
“Này, Trần Tử Đình, ngươi cẩn thận một chút. Ta mà rơi xuống ngươi cũng đi đời nhà ma với ta đấy!”
Hai tay Hoàng Thùy ôm lấy dây mà run lẩy bẩy, cảm giác trao sự sống chết của mình cho người khác nắm giữ thật đáng sợ. Nàng chỉ muốn nhanh chóng hái hoa rồi rời khỏi đây, sau này chắc chắn sẽ không chơi trò mạo hiểm như này nữa.
Cuối cùng cũng chạm được đến Huyết Liên, cảm giác ấm nóng truyền đến khiến thân thể Hoàng Thùy trở nên dễ chịu. Huyền Anh cũng theo đó bám lên một đóa Huyết Liên, không ngừng nhai nuốt từng cánh hoa, nhìn chẳng khác gì lần đầu ăn lại thịt heo sau một năm, điều này khiến Hoàng Thùy có chút cạn lời.
Nhẹ nhàng hái cả chùm Huyết Liên, chỉ để lại một gốc nhỏ, Hoàng Thùy cẩn thận cất nó vào trong túi áo. Nàng thật sự sợ lỡ tay làm nó rơi xuống thì lúc đó lại tiêu đời.
“Hái được rồi, kéo ta lên đi.” Hoàng Thùy la lớn, ngay tức thì người nàng từ từ được kéo lên.
Không biết là do giọng của Hoàng Thùy quá lớn hay số nàng xui xẻo, vừa được kéo lên một đoạn thì núi lửa bỗng rung động mãnh liệt. Trần Tử Đình thiếu chút nữa là thả tay ra, thật sự rất nguy hiểm. Hoàng Thùy cảm thấy không ổn vội vàng la lên.
“Nhanh, kéo ta lên.”
Trần Tử Đình cũng không chậm trễ, nhanh chóng tập trung tinh thần kéo Hoàng Thùy lên. Vừa đến mép vực, hắn không chần chờ trở tay một cái, kẹp lấy nách nàng bế bổng lên trên. Hoàng Thùy choáng, sức lực của người này đúng không phải dạng vừa, so với người mạnh mẽ bẩm sinh như nàng đúng là không kém, có khi còn mạnh hơn.
Hoàng Thùy chân vừa chạm đất thì mềm nhũn, cảm giác sợ hãi giữa sống chết hồi nãy vẫn còn, Trần Tử Đình phải đỡ nàng mới có thể đứng vững.
“Ăn nó đi, nhanh lên, chúng ta cần phải rời khỏi đây. Núi lửa dường như sắp muốn phun ra rồi.” Huyền Anh sau khi ăn Huyết Liên thì căng bụng, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu thì vội nói.
Không có nhiều thời gian, Hoàng Thùy nhanh chóng định thần lại, sau đó giao Huyết Liên trong túi áo ra.
“Ăn liền đi.”
“Cứ thế mà ăn sao?” Trần Tử Đình lại một phen hoang mang.
“Chứ gì nữa, không phải ngay từ đầu bảo cần phải ăn nó sau khi ngắt khỏi gốc sao? Nói chung chúng ta không nên trì hoãn, tránh đêm dài lắm mộng.” Hoàng Thùy không nhiều lời nữa, nhanh chóng ngắt một đóa Huyết Liên bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Vị của hoa này có chút chua chua ngọt ngọt, cũng không phải là khó ăn, chỉ là có chút nóng khiến đầu lưỡi bỏng rát, nuốt xuống dạ giày cũng nóng nảy. Cái này hoàn toàn là do tác dụng của Huyết Liên, chứ không liên quan đến nhiệt độ bên ngoài của nó.
Trần Tử Đình thấy nàng như vậy cũng ngắt hoa bỏ vào trong miệng, chưa kịp xem phản ứng của Huyết Liên đã bị Hoàng Thùy đưa tay kéo đi.
“Chúng ta nhanh rời khỏi đây.”
“Khoan đã.” Trần Tử Đình ngăn nàng lại, sau đó tháo quần áo vừa mới buộc thành dây ra.
“Ngươi cũng biết bên ngoài rất lạnh, chúng ta cần mang thêm quần áo trước khi ra ngoài.”
“A, ta quên mất.” Hoàng Thùy gõ đầu mình một cái, sau đó cùng hắn tháo quần áo ra. Xong xuôi mới nhặt từng cái mang vào rồi nhanh chóng tìm đường thoát khỏi nơi này.