Ra khỏi cổng Hồ gia, Hoàng Thùy lẩy bẩy ngã xuống. Vết thương trên đầu không thể xử lý khiến máu chảy càng ngày càng nhiều. Trong bụng lại nóng như lửa đốt, thật sự rất khó chịu. Ý nghĩ của nàng bây giờ là không muốn chết ở nơi này, liền nhanh chóng gọi Huyền Anh tỉnh lại.
“Huyền Anh, ngươi nhanh một chút tỉnh lại, nhanh chút cứu ta, nếu không ta chết thì chúng ta không về nhà được đâu.” Tiếng của Hoàng Thùy yếu ớt, thều thào gọi con sâu đang ngủ say.
Giống như nghe được nàng nói, Huyền Anh cựa quậy vài cái liền tỉnh. Thấy tình huống của nàng thì khiếp đảm.
“Ngươi làm sao lại ra nông nổi này. A, Hoàng Thùy, tỉnh tỉnh.”
Thấy được Huyền Anh, Hoàng Thùy giống như trút được gánh nặng, cả người mệt mỏi chìm vào bóng tối, giao tính mạng cho Huyền Anh rồi mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm.
Huyền Anh nhìn Hoàng Thùy ngao ngán. Đang suy nghĩ làm cách nào để máu trên đầu nàng ngừng chảy thì phát hiện có người chạy tới, ngay lập tức trốn vào trong da của Hoàng Thùy.
Sau khi ra khỏi cổng Hồ gia, Trần Tử Đình liền khạc ra một búng máu. Hắn biết Hoàng Thùy đang rất không tốt, nhanh chóng tìm kiếm hơi thở của nàng rồi chạy tới.
Hoàng Thùy ăn một chưởng kia của Hồ Mãn khiến tâm can hắn thật khó chịu, chưởng này nếu lên người bình thường chắc chắn xương cốt cũng không còn. Nhưng với một người không có nội công hộ thể như Hoàng Thùy mà vẫn có thể sống sót, thật đúng là phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Vừa ra khỏi cổng Hồ gia, hắn liền thấy Hoàng Thùy nằm trên đất ngất đi, vết máu còn loang lỗ trên đất. Hắn sợ hãi chạy lại ôm lấy nàng, nhìn vết thương trên đầu nàng mà rợn người. Không nói hai lời liền ôm nàng chạy ngược vào Hồ gia.
Hoàng Thùy ngủ mê man một ngày đêm, đến khi tỉnh dậy thì bụng như đánh trống trận. Nhìn bố cục của gian phòng liền biết mình đã trở lại căn phòng mà Hồ gia sắp xếp trước đó. Nàng ôm cái đầu được quấn băng mà bực bội, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi xúi quẩy này.
Nhân lúc chưa có ai phát hiện nàng tỉnh, Hoàng Thùy nhanh chóng lấy ra hai thỏi bạc bỏ trên bàn cùng lời nhắn cho Trần Tử Đình: “Muốn kiếm ta thì xuống núi. Ta không muốn ăn nhờ ở đậu ở đây.” Nghĩ nghĩ lại ghi thêm một câu: “Xong vô duyên vô cớ lại bị chủ nhà đuổi đánh.”
Hoàng Thùy đi tới đầu tường rào thì nhớ ra cái gì, nhanh chóng quay lại nhà bếp của Hồ gia rồi lén lút trộm một ít gia vị. Sau đó liền ra khỏi Hồ gia, chạy thẳng vào rừng cây tìm kiếm đồ ăn.
Bắt được một con gà rừng, Hoàng Thùy kiếm một con suối rồi đóng đinh ở đây. Tìm đất sét bọc quanh con gà, sau đó thổi lửa rồi vùi gà vào trong đó. Hoàng Thùy muốn ăn gà nướng đất sét.
Trong lúc đợi gà chín, nàng lấy chăn mỏng trong túi ra, đi tìm một ít cây dây leo rồi làm thành cái võng buộc ở hai gốc cây gần đấy. Lúc trước vì đi đường quá vội vàng nên không có dịp làm, bây giờ thời gian dư giả, nàng tất nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Lúc này nàng mới phát hiện ra một chuyện, nàng có thể cách xa Trần Tử Đình thêm một chút rồi. Điều này thật kỳ diệu.
Đợi gà mãi vẫn không chín, Hoàng Thùy đành phải đi loanh quanh kiếm đồ lót bụng. Chỉ là không ngờ gặp được người đang đi lên núi. Là một gia đình ba người, hai vợ chồng tuổi khoảng năm mươi, con trai cũng hơn hai mươi tuổi. Bọn họ thấy Hoàng Thùy thì đi tới chào hỏi.
“Vị cô nương này, không biết ngươi một mình ở chốn thâm sơn này làm gì a?” Vị bá bá trung niên nhìn thấy nàng đang vui vẻ hái quả dại thì ngạc nhiên lên tiếng.
“A, chào bá bá. Ta chỉ là không có nhà ở, lại đang đói bụng liền lấy cây làm nhà, lấy quả dại làm đồ ăn thôi. Ngài cùng gia đình lên núi du lịch hả?”
“Đúng vậy, chúng ta lên núi thăm một vài người bạn. Trời cũng về chiều rồi, ngươi nếu có hứng thú liền theo chúng ta lên đó tá túc một đêm.”
Hoàng Thùy nghe được bọn hắn là người quen của mấy người kia liền nổi tính xấu, thở dài một cái rồi kể lể.
“Ai, thật là phụ ý tốt của hai vị trưởng bối rồi. Không dối gạt bá bá, ta chỉ là đi theo vị bằng hữu lên đây thăm người quen của hắn, lại bất hạnh gặp phải chủ nhà khó tính nên bị đuổi ra khỏi nhà. Vì đói bụng, lại không thể xuống núi nên phải sống quanh quất ở đây đợi vị bằng hữu kia xuống thôi.”
“A, phải không? Ta nghe nói chủ nhà ở đây đều rất hiếu khách. Sao lại như cô nương nói được.” Vị bá bá trung niên nghe vậy thì sửng sốt, khó hiểu hỏi lại.
“Phi, có mà siêu cấp bao che khuyết điểm thì có. Ta nói cho bá thẩm nghe, ở trên kia có một nhà họ Hồ, có cô cháu gái họ Trương. Cháu gái bọn hắn tưởng ta cướp ý trung nhân của nàng nàng liền đánh ta, sau đó lại giả vờ như ta vừa đánh nàng, khiến ta bị tên lão gia họ Hồ đánh cho đầu rơi máu chảy thế này đây.” Hoàng Thùy nhìn vẻ mặt không tin của ba người lại nói tiếp.
“Mà các vị cũng thấy đấy, ta chân yếu tay mềm, lại không có võ công hộ thể thì làm sao mà đánh một người võ công đầy mình như nàng ta đến nổi hộc máu cơ chứ? Chỉ sợ chạm tới sợi tóc cũng không được. Thật đúng là người mù mới không nhìn ra. Chỉ khổ cho cô nương là ta thôi.” Hoàng Thùy vừa kể, trên mặt lại ai oán, biểu cảm rất sinh động. Đặng Tuấn Kiệt nhìn nàng đầy hứng thú, lại nghĩ Uyên Uyên của hắn mới mấy năm không gặp mà thay đổi tính tình đến mức này sao. Thật khó mà tin được.
“Ai, các vị không tin thì thôi. Ta chỉ là lâu ngày không ai nói chuyện cùng, nỗi buồn bị oan tích tụ nên mới kể cho mấy người nghe. Dù sao cũng là người qua đường, không cần để trong lòng a. Ta còn phải kiếm đồ ăn, cáo từ. Các vị đi thong thả.”
Hoàng Thùy sau khi nói xấu người khác xong liền cảm thấy vui vẻ, cả người tinh lực tràn đầy. Cầm trái cây trên tay gặm vài cái, sau đó vừa vui vẻ ca hát, vừa tung tăng chạy lại chỗ trú của mình.
Đặng Tuấn Cường cùng vợ con về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ, sắp xếp xong mọi thứ mới cùng tụ tập ở Hồ gia.
“Tử Đình, lâu quá không gặp, con càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi.” Vừa vào nhà liền gặp Trần Tử Đình, Đặng Tuấn Cường vỗ vai hắn cười từ ái.
“Đặng thúc. Đã lâu không gặp.” Trần Tử Đình cũng mỉm cười, sau đó hai người ngồi xuống bàn uống trà cùng tán gẫu với Hồ Mãn và Trương Gia Thành.
Đang tán gẫu sôi nổi những việc trải qua mấy năm nay, Đặng Tuấn Kiệt chạy vào hành lễ với mấy vị trưởng bối, sau đó mới lôi kéo Trần Tử Đình nói chuyện.
“Tử Đình huynh, từ dưới núi lên ta gặp được cô nương rất thú vị. Nàng ta còn bảo bị Hồ thúc đuổi đánh khỏi nhà nữa chứ.” Đặng Tuấn Kiệt cứ thế cười ha hả, không để ý mấy người trong phòng sắc mặt trầm xuống. Đúng lúc này Trương Tú Uyên chạy vào, hắn liền kéo nàng lại xoay một vòng rồi nói tiếp.
“Nàng ta còn nhắc đến Uyên Uyên của ta nữa đấy, nói cái gì mà bị muội đổ oan là nàng đánh muội. Thật là không thể tin nổi mà, cao thủ võ lâm như Uyên Uyên nhà chúng ta lại để một cô nương tay trói gà không chặt đánh hộc máu? Nàng ta tưởng muội là đứa ngốc chắc, lại có thể đi dựng chuyện vớ vẩn...”
“Huynh im đi!” Trương Tú Uyên hét lên, sắc mặt sa sầm, sau đó đẩy hắn ra rồi chạy mất. Đặng Tuấn Kiệt không hiểu nhìn người trong phòng, lại lúng túng khi thấy vẻ mặt của mọi người, trừ cha nương hắn ra mặt ai cũng âm tình bất định.
...
Gà nướng đất sét đã chín, Hoàng Thùy liền đập vỡ đất sét rồi lôi gà ra từ đám lông. Ngửi mùi hương từ con gà mà cái bụng đánh trống liên hồi, nàng nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, gọi Huyền Anh dậy rồi cả hai cùng chiến gà.
Ăn uống no nê, vệ sinh sạch sẽ, Hoàng Thùy hứng chí bừng bừng hát.
“Rừng núi giăng tay nối lại biển xa.
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà.
Mặt đất bao la anh em ta về,
gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam...”
Huyền Anh nghe nàng hát mà ngóc đầu lên tán thưởng.
“Không ngờ ngươi lại có một mặt này, hát hay lắm. Làm ta nghe cứ nhớ nhà.”
Hoàng Thùy nghe vậy thì mỉm cười.
“Ta cũng nhớ, đã thật lâu rồi chưa về nhà, không biết bọn họ ở đó sao rồi.” Nói đến đây, cả hai đều im lặng.
“Này, ta lại hát tặng ngươi một bài buồn thật buồn.” Hoàng Thùy cười cười nói.
“Được! Ngươi hát đi, hát hay gia có thưởng.” Nói rồi cả hai phá lên cười. Hoàng Thùy ra vẻ nhập tâm, bắt đầu cất tiếng hát.
“Trái tim của em rất đau
Chỉ muốn buông tình ta ở đây
Vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại
Những lần chào nhau bối rối
Người ở bên cạnh anh chẳng nghi ngờ
Lòng em lại chẳng nhẹ nhàng…”
Hoàng Thùy hát, trên mặt hiện ra biểu cảm đau khổ khiến Huyền Anh cứ tưởng nàng thất tình thật. Đang lúc nghe say sưa thì nghe được từ đằng xa có người. Nàng nhanh chóng ẩn thân vào người Hoàng Thùy. Còn Hoàng Thùy giống như không hay biết gì, lại như sợ người ta nhìn ra cái gì nên vẫn tiếp tục hát, cho đến khi hết bài mới dừng lại. Chỉ là trên mặt càng thêm đau khổ như vừa thất tình xong.
“Ngươi bị người ta phụ bạc hay sao mà khổ sở như vậy.” Tiếng của Trần Tử Đình như âm la vang lên khiến Hoàng Thùy giật mình, té ngã xuống võng. Cũng may hắn nhanh tay mới bắt được nàng, nếu không vết thương trên đầu chưa lành lại chảy máu.
“Sao ngươi giống quỷ thế? Ta hát thế nào kệ ta.” Tránh khỏi người Trần Tử Đình, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người, nàng leo lên võng nằm xuống.
“Cô nương, bài hát lúc này là cô nương tự sáng tác sao? Nghe thật hay, khiến tại hạ cảm thấy tâm can đều đảo ngược. Một bài hát nói lên tâm trạng của người si tình khi mất đi tình yêu. Tại hạ thật sự bái phục cô nương có thể nghĩ ra bài hát có ca từ hay như vậy.” Người đi bên cạnh Trần Tử Đình lên tiếng, người này chính là con trai của hai vị bá thẩm nàng gặp lúc nãy, tên là Đặng Tuấn Kiệt. Nghe hắn nói mà nàng xấu hổ không thôi, Huyền Anh ở bên trong lại không nể tình mà cười ngất ngưỡng.
Nhưng nghĩ tới việc hắn vừa thấy nàng liền lên trên kia mách lẻo, đem theo Trần Tử Đình xuống đây. Hoàng Thùy liền không cho hắn sắc mặt tốt.
“Không biết. Không nói chuyện với người lạ.” Hoàng Thùy kéo chăn trùm kín cả người. Sau đó lại mở ra, hất mặt lên nhìn Trần Tử Đình.
“Có chuyện gì, có rắm mau thả, ta còn muốn ngủ.”
Trần Tử Đình thấy thái độ của nàng như vậy liền đen mặt.
“Ngươi ở đây hình như rất tốt. Vậy ta không làm phiền ngươi.” Nói xong liền bỏ đi, Đặng Tuấn Kiệt như muốn nói gì đó với Hoàng Thùy nữa nhưng lại ngại nàng không trả lời mình, xong cũng đi theo.
Hoàng Thùy thấy bọn họ bỏ đi thì nói với theo.
“Khi nào xuống núi thì lại nói với ta một tiếng là được. Đỡ nhọc vương gia đi xa.” Nói xong liền trùm chăn kín mặt mày, chuẩn bị đánh một giấc thật đã.
Nhưng ông trời dường như không để nàng như ý. Trên trời mây đen dày đặc, chỉ cần một tiếng sấm là có thể đổ mưa. Hoàng Thùy ngao ngán nhìn trời, sau đó liền nhanh chóng chạy xung quanh tìm chỗ trú. Nhưng tìm một hồi vẫn không có, trên trời mưa bắt đầu nhỏ từng giọt xuống. Lần này Huyền Anh mới ló mặt ra.
“Để ta.” Nàng nói xong liền xì xào xì xầm gì đó. Một con rắn lục liền xuất hiện trước mặt hai người.
“Nhanh đi theo nó.” Huyền Anh thúc giục.
Hoàng Thùy ngơ ngác nhìn một sâu một rắn, chân cũng không đứng yên mà chạy theo con rắn màu lục. Nó dẫn nàng đến một cái hang bị lấp sau bụi cây, nàng phải dùng tay chặt bớt cây cỏ xung quanh mới vào được. Nhìn trời bên ngoài mưa vẫn còn nhỏ, Hoàng Thùy liền nhanh chóng chạy lại bờ suối tháo võng ra, sau lại ôm một đống củi về phía hang.
Lấy nến trong túi ra thắp sáng, đây là một cái hang khá rộng, bên trong dường như có một con đường nhỏ. Hoàng Thùy tuy rằng tò mò nhưng cũng không dại mà đi vào khi chưa chuẩn bị tốt. Lợi dụng trời chưa tối hẳn, mưa cũng mới lất phất liền đi xung quanh nhặt củi khô về chất đống trong hang. Có lẽ nàng phải ở đây vài ngày.
Đốt lửa sưởi ấm, thay quần áo ướt ra phơi lên. Mò lui mò tới mà vẫn không có chỗ nào có thể buộc được võng, Hoàng Thùy liền trải chăn ra làm chỗ ngủ. Sau khi ổn định mọi thứ, nàng mới lên tiếng chất vấn Huyền Anh.
“Nói, ngươi có thể nói chuyện với động vật sao?”
“Đúng vậy a, ngươi không thấy hiện tại ta là cái gì à?” Huyền Anh ủ rũ nói.
“Vậy sao ngươi không chịu nói, hại ta chạy khắp nơi.” Hoàng Thùy nhăn mi.
“Là ngươi không chịu hỏi. Ngươi không cảm thấy ở đây khắp nơi đều ẩm ướt, trong không khí toàn mùi trùng độc. Ta thấy số lượng rắn rết ở đây có thể đem đi bán sỉ, nếu không có ta thì bọn nó xông lên xé xác ngươi từ lâu rồi.”
“A, đáng sợ như vậy sao. Ôi, cô nương ta sợ hãi quá, đành nhờ Thiên Tàm vương chiếu cố thôi.” Hoàng Thùy giả vờ sợ hãi, làm bộ dáng yếu ớt cho Huyền Anh xem.
Cả hai nằm trong động vui vẻ tán gẫu, bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn. Trong màn đêm, một nam nhân to lớn đem theo chiếc ô bé nhỏ chạy trong làn mưa.
“Hoàng Thùy, ngươi ở đâu!”