Trong nhà bếp của Thân vương phủ, Hoàng Thùy ngồi đối diện Vũ Ngọc Hoa cùng bà nhặt rau, tâm trạng khó chịu không còn gì để tả. Bây giờ nàng không những chuyên phụ trách bữa ăn cho Trần Tử Đình, còn kiêm luôn người đưa trà múc nước, phục vụ tắm rửa các thứ cho hắn. Lý do là vì nha hoàn Xuân Nghi chuẩn bị hôn sự với con trai của quản gia, được điều qua phụ trách làm việc cùng trượng phu ở thôn trang. Mà ở Thân Vương phủ quá ít nha hoàn, nên nàng phải kiêm luôn việc này.
Không biết là do hắn thật sự không gần nữ giới, hay là do hắn cực kỳ keo kiệt nữa. Nhìn cả cái vương phủ rộng lớn chỉ có mấy người làm khiến người ta không khỏi lắc đầu. Nàng không sợ nhiều việc, chỉ sợ gần Trần Tử Đình quá sẽ xảy ra sơ xuất mà để lộ thân phận. Lúc trước, sau khi xong việc, Hoàng Thùy còn có thể trốn ra ngoài làm một ít chuyện, bây giờ suốt ngày ở sân nhỏ vương gia chờ mệnh lệnh, đến giờ ăn phải đi chuẩn bị cơm cho hắn.
Bù lại cũng có một số lợi nho nhỏ. Mỗi khi Trần Tử Đình tắm cần gì đó phải gọi Hoàng Thùy, nàng có thể len lén nhìn ngắm cơ bắp hắn một cái, hoặc nếu muốn đầu độc hắn cũng dễ như trở bàn tay, còn có thể rất dễ động tay động chân ở thư phòng. Lòng tin của Trần Tử Đình càng lên cao thì việc Hoàng Thùy muốn biết càng ngày càng được hé lộ.
Cơm canh cho Trần Tử Đình được Vũ Ngọc Hoa chỉ điểm rất nhiều thứ. Cái nào hắn không thích ăn, cái nào thích, cái nào ăn vào thì dị ứng, tất tần tật bà đều nói cho Hoàng Thùy. Ngoài ra còn dạy nàng một số món ăn mà nàng không biết, hoặc những món gì khi có khách nhân tới. Còn lại cơm canh cho hạ nhân thì Vũ Ngọc Hoa lo. Bà nói cháu gái của bà phải càng ngày càng có tiền đồ, tuy rằng khuôn mặt nàng khiến nhiều người không chấp nhận được, nhưng bà tin, nếu lấy được sự trọng dụng của vương gia, cháu gái của bà sẽ có được cửa hôn sự tốt. Mười tám tuổi đã xem như là gái lỡ rồi, Vũ Ngọc Hoa thực sự rất sốt ruột cho cháu gái của mình.
Hoàng Thùy bưng cơm đến cho Trần Tử Đình ở thư phòng, hôm nay hắn và Trịnh Vi Hòa có chuyện quan trọng nên phải bàn bạc, thấy trời đã muộn nên gọi nàng đem cơm thẳng đến thư phòng cho bọn hắn. Trịnh Vi Hòa đến ăn chực cũng không phải ngày một ngày hai, lúc đầu thấy Hoàng Thùy phục vụ cơm cho Trần Tử Đình còn thấy giật mình, nhưng lâu ngày lại trở nên có hứng thú muốn trêu chọc tiểu nha hoàn nhát gan này.
“Tiểu nha đầu, từ từ thôi, không cần phải sợ, ngươi cứ run như thế không chừng lại làm đổ thức ăn ra ngoài bây giờ.” Trịnh Vi Hòa nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp, bên cạnh thư án của Trần Tử Đình, vẻ mặt cười đến yêu nghiệt trêu chọc Hoàng Thùy đang cụp người run rẩy đem cơm để lên bàn.
Hoàng Thùy rất muốn nhổ một ngụm nước bọt lên bản mặt đáng ghét của Trịnh Vi Hòa, nàng đưa cơm cho bọn hắn cũng lâu ngày, đâu phải như ngày đầu sợ hãi mà run lẫy bẫy nữa đâu. Tên này toàn làm quá lên. Tuy nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn giả vờ xấu hổ, khuôn mặt càng cúi thấp xuống tỏ vẻ e thẹn khi gặp mỹ nam, nhanh chóng để cơm nước lên bàn rồi lui ra ngoài, đứng ở ngoài cửa chờ mệnh lệnh.
Đứng ở cửa thư phòng, Hoàng Thùy lâu lâu nghiêng người ngó vào bên trong một cái, sau đó quay ra lấy tay che miệng cười tủm tỉm rất thẹn thùng, nhưng ánh mắt khi nhìn vào bên trong lại có mục đích khác, nàng muốn xem món đồ của mình có bị bọn họ phát hiện không. Vở diễn bên ngoài chỉ để che mắt ba thủ vệ bên ngoài mà thôi.
Mấy ngày nay Hoàng Thùy thu thập được không ít tin tức, từ những chuyện trong cung cho đến các bí mật lớn nhỏ bên ngoài. Chỉ là chuyện nàng cần biết lại nghe được quá ít, mà bảo bối để nàng lấy được tin tức lại sắp không sử dụng được nữa. Điện thoại di động của Hoàng Thùy sử dụng mấy ngày liền để moi tin tức đã gần hết pin, ngay cả lượng pin trong sạc dự phòng cũng sử dụng gần hết. Nếu trong hôm nay mà không lấy được tin tức, nàng phải sử dụng cách khác, vì pin điện thoại nàng muốn giữ lại một ít để tìm ra đường về thế giới hiện đại.
Không phải Hoàng Thùy không thích ở nơi này, chỉ là trong thâm tâm vẫn còn cái gì đó vướng mắckhông thể giải thích được.
Buổi chiều, Trần Tử Đình và Trịnh Vi Hòa đi giải quyết công việc của bọn hắn, Hoàng Thùy cầm theo khăn và chổi lông gà đi vào thư phòng, như thường lệ quét dọn lau chùi rồi nhân tiện lấy điện thoại để dưới chân nến cất vào áo. Nín thở, ngưng thần xem xung quanh có người nào không, sau đó mới lục lục lọi lọi mọi thứ trong phòng, chụp lại các tài liệu xem như quan trọng. Xong mọi chuyện liền nhanh chóng trở về phòng như mọi ngày.
In các tài liệu chụp được ra máy in mini, sau đó lựa ra các tin quan trọng rồi chép lại ra giấy. Nàng cần đưa các tin này cho Hoàng Đông để hắn đi điều tra một chút. Vũ Văn Thành, Duẫn vương gia, thế lực sau lưng Tần quý phi và Hoàng quý phi, cuối cùng là một người tên Đinh Trác Nghĩa, những người này cần phải điều tra rõ ràng, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, nàng cần lấy tin tức để đổi mạng.
Đi đến phòng của Vũ Ngọc Hoa, Hoàng Thùy lôi kéo tay bà.
“Ngoại, con muốn ra ngoài một chút.”
Vũ Ngọc Hoa nghe Hoàng Thùy nói thì giật mình, lần đầu tiên cháu gái của bà muốn đi ra ngoài.
“Con muốn ra ngoài làm gì? Có cần ngoại đi với con không? Hay để ngoại nhờ người đi với con nhé” Để nàng ra ngoài một mình bà có chút không yên tâm.
“Không cần đâu ngoại, con muốn ra ngoài mua ít đồ. Với lại con lớn rồi, không cần người đi theo.” Hoàng Thùy hơi xấu hổ nên cúi mặt xuống.
“A, Tùy nhi thiếu cái gì. Có cần tiền không?” Nghe Hoàng Thùy nói vậy Nguyễn Ngọc Mai có chút vui mừng. Sau cơn sốt lần đấy nàng đã hoạt bát hơn rất nhiều.
“Là, là chút nữ trang. Con, con, con muốn xinh, xinh đẹp một tí.” Hoàng Thùy càng nói càng thẹn, miệng lắp bắp, nói như lí nhí trong miệng.
“Haha, không cần xấu hổ. Tùy nhi của ngoại cuối cùng cũng lớn rồi. Con muốn mua gì thì mua, này con cầm, thiếu cái gì liền mua cái đó. Đừng từ chối, từ bé đến giờ ta vẫn chưa làm được gì cho con cả.” Vũ Ngọc Hoa nói xong thì dúi cái hà bao nặng trịch cho Hoàng Thùy. Sợ nàng từ chối nên lên tiếng phủ đầu.
Hoàng Thùy cầm túi tiền nhỏ mà cảm động, lần đầu tiên có người vì nàng mà suy nghĩ, tuy rằng nàng biết phần tình cảm này là dành cho Nguyễn Ngọc Tùy chứ không phải cho mình.
Hoàng Thùy thay đổi diện mạo, lén cầm theo balo và cái chảo nhôm rồi ra ngoài, nàng hướng tới Nhớ tửu lâu mà chạy. Sau cái ngày ăn vụng bị bắt gặp, Hoàng Thùy quyết định để cho Hoàng Đông mở thêm Nhớ tửu lâu ở kinh thành, hiện tại vừa mới khai trương, công việc trong lâu còn rất bận rộn nên Hoàng Đông vẫn còn ở tại đây.
Vào đại một nhã gian còn trống, sau đó đưa tờ ngân phiếu một ngàn lượng bạc cho tiểu nhị, bảo hắn cho nàng gặp lão bản. Đây là cách mà Hoàng Thùy và Hoàng Đông đưa ra tín hiệu để gặp nhau. Hiện tại có quá nhiều người để ý đến nhất cử nhất động của Hoàng Đông, nên mỗi lần nàng và hắn gặp nhau đều đưa ra một tín hiệu không nhất định, nhưng chỉ hai người mới biết.
“Thùy tỉ, người đi chơi thật vui. Đệ thì sứt đầu mẻ trán với công việc. Thật là bất công quá.” Hoàng Đông chưa ngồi xuống ghế đã ai oán với Hoàng Thùy. Đáng ra hắn có thể thảnh thơi rồi, nhưng Hoàng Thùy đột nhiên lại muốn mở thêm Nhớ tửu lâu ở kinh thành, làm hại hắn vừa mở xong hai Nhớ tửu lâu ở thành Diên Bộ và Di Hà liền cấp tốc chạy về kinh thành. Muốn thở cũng không thở nổi.
“Ai, Hoàng Đông đáng thương của ta, là tỉ không tốt. Mau mau, ngồi xuống để tỉ bóp vai cho đỡ mệt mỏi nào.” Hoàng Thùy nói rồi chạy lại bên Hoàng Đông, rất thành thật mà bóp vai cho hắn, khiến hắn thụ sủng nhược kinh, né đi chỗ khác như gặp quỷ.
“Không cần, tỉ tỉ nói đi, lại điều tra cái gì đúng không?” Hoàng Đông nhăn nhó nói.
“Ôi, chỉ có Hoàng Đông mới hiểu tỉ tỉ ta thôi. Nhưng mà nếu có Hoàng Phúc ở đây nữa thì tốt biết mấy. Thật là khổ cho...” Hoàng Thùy nói xong thở dài một cái, chuẩn bị lên cơn giông dài thì ngay lập tức Hoàng Đông liền mở miệng chặn lại.
“Dừng dừng, Thùy tỉ à, làm ơn đi. Tỉ muốn điều tra cái gì, ngay bây giờ đệ đi điều tra liền cho tỉ.” Hoàng Đông khóc không ra nước mắt, chưa lâm trận đã bại trận, đúng là không có tiền đồ mà.
Hoàng Thùy biết đã đạt được mục đích, nàng cười khanh khách vài cái rồi nói ra một số tin tức và kế hoạch cho hắn. Hoàng Đông nghe được thì tâm chấn động, những tin tức Hoàng Thùy muốn hắn điều tra đều không đơn giản, khi điều tra được lại khiến người ta sợ hãi không thôi. Trà lâu buôn bán tin tức tuy chưa đi vào hoạt động kinh doanh chính thức, nhưng những tin mà bọn hắn kiếm được đều rất kinh hãi thế tục.
Hoàng Thùy giao việc cho Hoàng Đông xong thì nhanh chóng rời đi, nàng còn một việc cần làm nên không thể ở lâu với hắn.
Núi Tảo Tuyền, cách kinh thành năm mươi dặm, đây là một khu rừng độc khiến rất nhiều người sợ hãi mà không lui tới. Cây cối ở đây rậm rạp, thú dữ không nhiều nhưng rắn rết, sâu bọ lại trải dài khắp nơi, các loại cây có độc cũng mọc tràn lan, không cẩn thận liền bị độc dính vào người mà chết bất đắc kỳ tử.
Hoàng Thùy vì sợ bên dưới không cẩn thận dẫm phải cây có độc liền nhảy từ cây này qua cây khác để di chuyển, nhìn không khác gì một con đười ươi hăng hái tập thể dục. Mục đích nàng tới đây là để tìm kiếm một loại cỏ tên là cỏ Thiên Tàm, dùng để trị bách độc bách bệnh. Lần này tới đã là lần thứ năm, quen cửa quen nẻo tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được. Hoàng Thùy muốn có thêm một món để bảo đảm mạng sống, ở cái thế giới giết người như ngóe này khiến nàng nhiều lúc rất sợ hãi, sợ trước khi mình tìm ra được bí mật cuối cùng lại bỏ mạng một cách vô nghĩa.
Ngồi vắt vẻo trên cây nhìn xuống, đôi mắt sáng tập trung từng bụi rậm để tìm kiếm thứ đồ mình mong muốn. Cỏ Thiên Tàm này có một đặc điểm rất dễ nhận dạng đó là hình dáng rất giống lá cây cuốn lại thành búp, màu xanh non đặc trưng có thể phát sáng, nếu nhìn ở trong đêm liền thấy nó sáng lene như cái đèn nhỏ, đặc biệt là được sinh trưởng ở những vùng có rất nhiều độc.
Hoàng Thùy lục soát xung quanh cả một buổi nhưng vẫn như cũ không tìm thấy gì, có lẽ nàng nên quay lại đây vào buổi tối để dễ tìm hơn. Chán nản, quay lưng chuẩn bị ra về thì bỗng nghe được tiếng la rất nhỏ ở đâu đó. Hoàng Thùy liền quay lại tìm kiếm, cố gắng định hướng được âm thanh nhỏ bé kia rồi đi đến hướng phát ra âm thanh.
“Cứu mạng! A!!! Cứu mạng! Con mẹ nó, ta muốn về nhà, ta muốn gặp Sơn Tùng MTP, ta không muốn ở chỗ quái quỷ này tí nào nữa. Cứu mạng a!!! Sky ơi, Say oh yeh! Cứu mạng!! Huhu.”
Hoàng Thùy nghe rõ được từng tiếng một phát ra thì cả người cứng đờ, người nàng chẳng khác gì khúc gỗ, cố gắng điều khiển thân thể tới được chỗ phát ra âm thanh trước khi cả người đông cứng.