Bí mật trần như nhộng của Hội trưởng Hội học sinh

chương 01: bí mật của hội trưởng hội học sinh!?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu óc trống rỗng của một cậu bé nhìn thấy một cô bé dễ thương mặc váy trắng mà cậu không biết tên. Cô ấy đang khóc và ướt đẫm vì mưa.

"Có chuyện gì thế?" Cậu bé hỏi.

"Eh!? Kyaaaaaaah..."

Cô dường như ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của cậu nên đã ngã dập mông xuống vũng nước. Đôi mắt xanh đang ngấn nước của cô run lên.

Cô tưởng một kẻ bắt nạt hay một người nguy hiểm nào đó đã bắt chuyện với cô vì cô cứng người tại chỗ và vẻ mặt cô cứng đờ. [note63477]

Nhưng sau vài giây nhìn chằm chằm vào cậu, cô dường như nhận ra cậu ta không phải là người đáng sợ.

Việc cậu ta trạc tuổi cô như đã nói cô ấy rằng cậu ta không thể làm hại đến mình, nên nỗi sợ trong đôi mắt xanh của cô tan biến. Cô bé thở phào nhẹ nhõm, và biểu cảm dễ thương của cô ấy trở lại.

"Cậu ổn chứ? Cậu có thể trú mưa ở nhà tớ."

"C-cảm ơn...hyah!? Đừng. Đừng nhìn... Đừng nhìn!!!"

Có lẽ cô bé đã cảm thấy quá nhẹ nhõm trước những lời tử tế của cậu bé khi cô cảm thấy buồn bã. Cô bé kéo váy xuống một cách điên cuồng và cơ thể nhỏ nhắn ấy run rẩy.

Một vài gợn sóng lan ra khắp vũng nước cô bé đang ngồi và một chất lỏng màu vàng mà dĩ nhiên không phải nước mưa.

"Hức, hức, hức... Xấu hổ quá... Tớ...tớ...hức..."

"Đ-đừng lo. Hãy tới nhà tớ đi. Cậu cần phải đi tắm đó."

"Đ-được...hức..."

Cậu kéo tay cô bé đang khóc trong khi bước đi trong mưa, mở cửa chính và bước vào nhà cậu.

"Phòng tắm ở bên trái, nằm ở cuối hành lang ấy."

"Đ-được rồi... Cảm ơn..."

Sau khi đưa cô bé đến phòng tắm, cậu chạy đi lấy một cái khăn tắm mới.

Cậu đã có thể nhờ bố mẹ mình, nhưng thật không may cả hai người họ đã đi làm. Cậu phải tự mình xử lý ngay cả khi cậu không quen làm việc này.

Như thể bị thôi thúc bởi điều gì đó, cậu chộp lấy một chiếc khăn tắm mới từ trên cao trong tủ và lao xuống hành lang vào phòng tắm.

"Tớ mang khăn tắm cho cậu rồi nè. Giờ tớ vào nhé."

"..."

Cậu gọi từ ngoài cửa nhưng không nhận được câu trả lời. Có lẽ cô bé đã rời khỏi phòng thay đồ, nên cô sẽ dùng phòng tắm. Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết khi chậm rãi mở cửa phòng thay đồ và lén nhìn vào bên trong.

"Cậu có thể bỏ đồ vào trong máy gi-...!?"

Nhưng vừa làm vậy, cậu cứng đờ tại chỗ.

Cô bé lạ mặt đó vẫn ở trong phòng thay đồ, vẫn đang cởi đồ của mình.

Cô đã từ từ cuộn chiếc váy trắng lên và kéo qua đầu nên chỉ mặc một chiếc áo yếm màu trắng và quần lót trắng.

Đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn một người khác giới như thế, nên cậu đã quá ngạc nhiên để nhìn sang hướng khác.

"Mình đang tắm ở nhà một cậu trai xa lạ. Thật là xấu h-...!?"

Trong khi đang lẩm bẩm một mình, đôi mắt xanh ấy quay lại và bắt gặp đôi mắt của cậu.

(C-Cô ấy thấy mình rồi!?)

Ngay cả khi còn nhỏ, cậu cũng biết không được nhìn một cô gái thay đồ.

Cậu đã nghĩ cô bé ấy sẽ la lên như khi họ vừa gặp, nhưng cô đã không làm như cậu nghĩ. Như thể hoàn toàn không chú ý đến cậu, cô ấy đã cởi bỏ áo yếm và quần lót của mình, và hoàn toàn khỏa thân.

Đồng thời, cô cũng không hề cố gắng che giấu làn da hở hang của mình và từ từ bước vào bồn tắm trong khi để lộ ra cơ thể chưa phát triển của mình cùng với khuôn mặt ửng hồng.

"Này, dậy đi."

"Nn...nnnn... Dậy à? Nhưng đang có một cô gái khỏa thân ở ngay trước mặt..."

Cậu trả lời giọng nói bí ẩn như thể đến từ hư không một cách không rõ ràng.

"Khỏa thân? Có lẽ em thật sự muốn tôi đánh nên mới có một giấc mơ trơ trẽn thế này ngay giữa lớp học đấy Hihiro."

"Nn...Nhưng để em... để em nhìn thêm một lúc nữa thôi... khò khò..."

Vẫn muốn nhìn cô bé khỏa thân ấy thêm một lúc nữa, cậu bắt đầu mở cửa phòng tắm nơi cậu có thể nghe thấy tiếng vòi nước đang chảy.

"Cậu có gan đấy, Hihiro Akiya! Cậu phải trả giá cho tội xúc phạm tiết học của tôi!"

Chát!

"Au!"

Cơn đau dữ dội ập đến sau gáy và cậu ngã khỏi ghế với những ngôi sao nhảy múa quanh mắt cậu.

"T-Tại sao cô lại làm vậy chứ!?"

"Cậu còn dám hỏi vậy nữa à Hihiro. Gan cậu phải to lắm mới dám ngủ trong tiết của tôi đấy."

Cậu ngước lên nhìn nữ giáo viên mặc áo cánh cùng với váy bó sát. Cô đang nhìn xuống cậu ta với đôi má căng lên.

Cậu ta ngái ngủ nhìn xung quanh và thấy những bộ đồng phục gồm áo cánh hoặc áo sơ mi trắng với áo vest và cà vạt màu đỏ cũng như váy ngắn hoặc quần xếp ly màu xanh nước biển. Những học sinh mặc bộ đồng phục đó của Học viện Honosaki đang nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ hơi sốc.

"Cậu đang tận hưởng lắm nhỉ Hihiro. Mơ về một cô gái khỏa thân đúng không? Thằng nhóc không biết xấu hổ này."

Nữ giáo viên nở một nụ cười đáng sợ và nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.

"M-Một cô gái? Sao cô biết?"

"Cậu nói thế trong khi đang ngủ đấy."

"Ha ha... ha ha ha ha ha ha..."

Cười cho qua chuyện là lựa chọn duy nhất của cậu trước ánh mắt lạnh lùng của người giáo viên đó.

Cậu nhìn qua bạn cùng lớp của cậu, nhưng hầu hết đều run rẩy vì nén cười.

"Sau giờ học hãy đến phòng giáo viên. Tôi sẽ dạy dỗ cậu đến khi cậu nhận ra sai lầm trong suy nghĩ của mình."

"...Vâng thưa cô."

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc và Hihiro Akiya giải quyết cái địa ngục đang chờ đợi cậu sau giờ học.

***

“Em chào cô…”

Hai tiếng sau khi tiết thứ 6 kết thúc, Akiya cuối cùng cũng thoát khỏi bài thuyết giáo của cô giáo đến khi đôi tai của cậu nhức nhối. cậu rời khỏi phòng giáo viên như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể.

(Ahhhhh, mình không thể nào chịu nổi. Mình cảm thấy như thể cô giáo không chấp nhận mình… Và làm sao mình có thể ngừng mơ những giấc mơ kì quặc kia chứ?)

Cậu không thể làm gì khác. Ngoài ra, đó cũng không hẳn là mơ. Đó thực sự là điều đã xảy ra khi cậu còn là một đứa trẻ.

Cậu vẫn không biết tên của cô bé dễ thương đó. Sau khi cô bé tắm xong, một người nào đó từ gia đình cô ấy đã đến đón cô. Cậu đã không gặp cô bé kể từ lúc đó.

Cậu không thể tưởng tượng nổi tại sao bây giờ lại mơ thấy khoảnh khắc đó.

“Nhưng mình chắc chắn biết tại sao cô giáo vẫn chưa kết hôn.”

Cậu không khỏi lẩm bẩm suy nghĩ đó khi nhớ lại vẻ mặt cứng đờ đầy hoảng loạn của cô giáo.

“Tôi nghe rồi đấy Hihiro! Chắc hẳn là em vẫn chưa thông suốt nhỉ, vào lại đây cho tôi!”

“E-em xin lỗi. Tạm biệttttt!”

Cô ấy có thính giác tốt đến đáng sợ và chủ đề đó dường như là điều cấm kị đối với cô giáo đó.

Sợ phải nghe thêm bài thuyết giáo từ người phụ nữ độc thân đó, cậu ta điên cuồng chạy ra khỏi phòng giáo viên.

“Nn… Thứ này nặng quá. Nếu có người ở đây, mình nên- kyah!?”

Cậu va phải một cô gái đang loạng choạng bước ra khỏi phòng chứa đồ bên cạnh mang theo một thùng các tông trông khá nặng.

“Ối, x-xin lỗi-…!?”

Lời xin lỗi của cậu dừng lại ngay khi nhìn cô gái.

Cô ấy có mái tóc hạt dẻ dài đến thắt lưng cùng với dáng người trông trưởng thành nhưng vẫn còn một chút trẻ trung. Khóe mắt xanh của cô ấy hơi xếch xuống trông giống mắt mèo, hình dáng của chiếc mũi trông dễ thương, cùng với đôi môi hồng hào đầy đặn.

Cô là Hội trưởng Hội học sinh, người có vẻ đẹp khiến mọi người trong trường đều ngưỡng mộ và được mệnh danh là nữ hoàng của trường. Tên cô ấy là Honosaki Yunori.

Cô cũng có thân hình của một người mẫu tuổi teen. Cái khối mềm mại làm căng ngực của chiếc áo cánh trắng và áo vest đỏ của cô ấy khá lớn. Chiếc cà vạt đỏ của cô ấy làm nổi bật lên sự quyến rũ của khe ngực.

Phần trên của váy quấn chặt quanh cái eo thon thả, mông thì đủ lớn để nâng phần váy sau lên một cách quyến rũ. Đôi chân thon dài được trang trí bằng đôi tất dài màu trắng, toát lên vẻ gợi cảm ngọt đắng. [note63478] Chỉ nhìn vào cô ấy thôi cũng khiến cậu ngập tràn hạnh phúc.

Cô gái đó đã ngã dập mông trên hành lang.

Bất kì cậu con trai – hay là cô gái nào- nhìn thấy cô đều sẽ phải lòng cô ấy.

“Ui da.”

“X-Xin lỗi hội trưởng.”

Khi cậu xin lỗi, nửa dưới của cô ấy lọt vào tầm mắt cậu.

Cú ngã vừa rồi làm chiếc váy ngắn của cô bị vén lên và chiếc quần lót cạp cao có diềm xếp màu hồng ấy bị phô bày hoàn toàn.Không một chàng trai nào có thể nhìn sang chỗ khác.

“X-Xin lỗi. Nãy tớ không chú ý đến xung quanh… Cậu !?”

Không hề chú ý đến chiếc váy bị đẩy lên, nữ hoàng của trường ngạc nhiên đứng dậy khi nhìn thấy khuôn mặt của Akiya.

"Sao vậy?"

Cậu ta bối rối đáp lại trong khi cảm thấy may mắn vì cô ấy không chú ý đến việc cậu ta nhìn vào quần lót của cô, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn vào mặt cậu ta mà không nói lời nào.

"Hội trưởng?"

"Eh? À xin lỗi. Tớ chỉ nhớ lại chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước thôi… Quan trọng hơn thì, có vẻ như cậu không bị sao."

"Eh? À ừm, không…"

Cậu nghĩ cô có nhiều khả năng đau hơn cậu ta vì cô bị ngã dập mông, nhưng cậu quyết định không nói điều đó ra.

Trông có vẻ vội vã, hội trưởng nhìn cậu ta với vẻ tò mò và với lấy chiếc hộp mà cô đã đánh rơi khi ngã.

"U-um, tớ cần phải nhanh chóng chuyển cái này đi."

Cô cố nhấc chiếc hộp lên trong khi liếc nhìn về phía cậu, nhưng có vẻ như là không được.

Đôi lông mày mảnh mai của cô ấy cong lên và cô ấy phát ra một tiếng rên dài.

(Mình không nghĩ cô ấy có thể nâng được nó lên nếu cứ làm thế suốt cả tiếng đồng hồ.)

Bất cứ học sinh bình thường nào cũng sẽ lưỡng lự bắt chuyện với cô ấy. Và vì là con gái của hiệu trưởng trường học, ngay cả giáo viên cũng không dám phản bác Yunori.

Nếu cô nhờ một giáo viên, cô ấy chắc chắn sẽ được giúp đỡ, nhưng Akiya không thể bỏ mặc cô ấy mà về nhà.

Bên cạnh đó, cậu cũng là người làm cho cô ấy đánh rơi nó.

"Um, hội trưởng à…"

“Nn… C-Chuyện gì thế?”

Cậu bắt chuyện cô ấy, nhưng cô không nhìn về phía cậu vì cô vẫn đang cố nâng chiếc hộp lên.

“Um, trông có vẻ nặng, hay là để tớ giúp cậu nhé?”

“Eh? Thật ư? Cảm ơn cậu nhé. Chiếc hộp này quá nặng đối với tớ, nên tớ không biết phải làm gì.”

Ngay khi cậu nói sẽ giúp đỡ, cô liền nở một nụ cười vui vẻ, tránh sang một bên và nhìn cậu với ánh mắt ân cần như thể nói rằng “Làm ơn hãy giúp tớ”.

Từ nụ cười trên mặt cô, cậu nghi rằng cô ấy đã mong chờ chuyện này xảy ra ngay từ đầu.

Nhưng một cái nhìn chờ mong từ nữ hoàng của trường cũng không tệ tí nào. Thực tế mà nói thì bất cứ chàng trai nào cũng sẽ sẵn long mang nó hộ cô.

“Được rồi đi thôi. …Vậy tớ cần phải mang đó đến đâu?”

“Văn phòng hội học sinh. À chờ tớ một chút. Tớ cần phải mang một cái nữa.”

Cậu cảm thấy bối rối trước ánh nhìn của cô gái xinh đẹp khi cậu nhấc cái hộp có vẻ hơi nặng đối với một cô gái, nhưng sau đó cô ấy vội vã quay lại phòng chứa đồ và quay lại với một cái hộp bìa cứng khác.

Nhưng cái hộp này chứa khá ít đồ bên trong và nhìn có vẻ nhẹ.

“Vậy chúng ta đi nhé? Nó nặng lắm nên hãy cẩn thận.”

Cô bắt đầu bước đi, nên cậu đi theo sau.

Cậu đã nhập học ngôi trường này hơn một năm rồi và đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với Yunori. Gương mặt câu giãn ra và nụ cười tự nhiên nở trên môi.

Nhưng cậu không biết phải nói gì với cô.

Đây là lần đầu tiên hai người họ nói chuyện với nhay, nên cũng là lẽ tự nhiên khi không có chủ đề chung để thảo luận. Tuy vậy, cậu vẫn muốn nói một chút trước khi đến văn phòng hội học sinh.

“C-Chắc phải vất vả lắm khi phải ở lại muộn thế này để làm việc cho hội học si-…!?”

Chủ đề chán ngắt này là thứ tốt nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra, nhưng khi cậu vừa nói, đôi mắt cậu đã dán chặt vào cặp đùi của cô gái khi cô bắt đầu lên cầu thang.

“Hm? Chuyện gì vậy?”

Hội trưởng nghiêng đầu khi cậu ta ngừng nói giữa chừng.

“K-Không có gì.”

“Thật sao? Vậy nhanh nhanh mang cái hộp ấy lên nào.”

Cô ấy nhanh chóng đáp lại với nụ cười trên môi rồi nhanh chóng bước lên cầu thang. Nhưng mọi suy nghĩ về cuộc trò chuyện đã rời khỏi tâm trí của Akiya vì ánh mắt của cậu đang dán chặt vào cặp đùi của nữ hoàng của trường.

Dù cho đã thấy quần lót của cô ấy khi lỡ làm cô ấy ngã, đây vẫn là một kiểu chiêu đãi thị giác hoàn toàn khác.

Mỗi lần cô bước lên một bậc thang, đôi chân xinh xắn trong đôi tất trắng đến đầu gối của cô lại tỏa ra chút gợi tình mờ nhạt phía sau. Cách chiếc váy run lên theo chuyển động của cặp đùi quyến rũ của cô ấy làm kích thích trái tim của cậu thiếu niên.

(Đôi chân của cô ấy đẹp quá. Cảm giác có điều bất ngờ sẽ xảy-…!?)

Cậu nuốt nước bọt và cảm thấy ham muốn tình dục đang dâng lên trong người. Và như thể hiểu được cảm giác của cậu, cô khom người xuống và đặt chiếc hộp xuống để điều chỉnh tay cầm.

(Ohhh!! Mình có thể nhìn thấy quần lót của cô ấy!)

Cậu đang đứng ở bậc thang thấp hơn cô, nên cậu có thể nhìn thẳng vào chiếc váy ngắn của cô và nhìn được toàn bộ chiếc quần lót màu trắng có diềm xếp hồng.

Hơn nữa, việc khom người xuống làm tấm vải đó ép chặt vào nơi quý giá nhất của cô ấy và để lộ ra hình dạng của nó.

Quần lót của hội trưởng cũng gọn gàng không khác gì cách cư xử hoàn hảo của cô ấy, nó cũng có nét gợi cảm. Akiya ngay lập tức khắc ghi hình ảnh đó vào võng mạc của cậu. Cậu ta chăm chú nhìn vào bờ mông có hình dạng như quả đào mềm mại cùng đôi gò bồng đảo đầy đặn nữ tính hiện rõ qua đường viền tấm vải. Cậu chắc chắn sẽ khắc sâu những hình dạng đó vào trí nhớ của mình.

“N-Ngay cả khi bên trong không có nhiều thì hộp bìa cứng vẫn khó cầm mà phải không?”

“À, ừ đúng vậy!”

Cậu lo lắng đáp lại khi hội trưởng nói chuyện với cậu ta, trong khi vẫn không biết gì về ánh nhìn của cậu. Tuy nhiên, khi cô cầm chiếc hộp lên và bắt đầu bước lên bậc thang tiếp theo, má cô hơi ửng hồng vì lí do nào đó.

(Mình đã thấy quần lót của cô ấy… lần thứ hai trong ngày!)

Cậu nhìn chằm chằm vào cặp đùi và chiếc váy bồng bềnh của nữ hoàng khi bước lên cầu thang phía sau cô. Tuy nhiên, cách bước đi của cô ấy đã khác.

Cho đến lúc nãy cô ấy vẫn bước đi một cách bình thường, nhưng từ khi điều chỉnh cách cầm chiếc hộp, cô lắc qua lắc lại cái cặp mông giống quả đào của mình khiến cho váy cô ấy rung lên đủ để lật lên.

Khi cậu kết hợp trong đầu hình ảnh cô lắc mông quyến rũ và chiếc quần lót mà đã thấy trước đó, cậu có cảm giác như thể cô đang cố để lộ quần lót khi bước lên cầu thang.[note63480]

Akiya đã quên sạch bài thuyết giáo mà cậu đã nhận và phút trước. Tâm trí cậu giờ đây chỉ còn hình ảnh quần lót và mông của nữ hoàng của trường.

“Cậu để cái hộp đó ở trong văn phòng hội học sinh được chứ?”

“Eh?”

Lời nói đột ngột của cô làm cậu bất ngờ.

Nãy giờ cậu rất hớn hở với việc nhìn thấy quần lót của hội trưởng mà không biết rằng họ đã đến tầng 4 và đến văn phòng hội học sinh.

“Oh, p-phải rồi. Tớ sẽ đặt ở đây.”

“Cảm ơn cậu.”

Hơi thất vọng vì thời gian ở cạnh cô đã hết, cậu vào văn phòng và đặt chiếc hộp xuống, nhưng cậu thực sự ước mình không phải rời đi.

“Giờ thì tớ đi đây…”

Sau một cái cúi đầu nhanh chóng, cậu miễn cưỡng rời khỏi phòng.

“Ah, chờ một chút đã. Cậu là Hihiro Akiya đúng không?”

“Eh!? Ừm, đúng vậy…”

“Mình biết mà.”

Cậu ngạc nhiên khi nghe tên của mình được thốt ra từ miệng của hội trưởng. Cô ấy sau đó gật đầu vài lần như thể đã hiểu ra gì đó.

(Tại sao cô ấy biết tên mình chứ?)

Cậu có hơi bối rối về việc Yunori biết tên mình, nhưng cậu cũng từng nghe nói về việc một số hội trưởng biết tên và mặt của từng học sinh trong trường.

Có lẽ cô ấy cũng là một trong số đó.

“Tớ đi đây…”

Vui mừng vì nữ hoàng của trường biến tên mình, cậu lại bắt đầu rời đi.

“Tớ nói là đợi mà. Cậu vất vả mang cái hộp nặng đó đến đây, nên để tớ mua cho cậu đồ uống như lời cảm ơn.”

Hội trưởng ngăn cậu lại.

“Cậu không cần phải làm vậy đâu. Những gì tớ làm chỉ là mang cái hộp.”

“Tớ nói là tớ sẽ mua đồ uống cho cậu, nên cứ đợi đó.”

Cậu cố từ chối, nhưng cô cầm lấy tay cậu và kéo cậu đến một máy bán hang tự động trong khuôn viên trường.

(Wah!? Tay cô ấy mềm và ấm quá!)

Một cô gái mà cậu ngưỡng mộ đang nắm lấy tay cậu. Thực tế thì cô chỉ kéo tay cậu thôi, nhưng trái tim cậu vẫn đập nhanh trước sự mềm mại độc nhất vô nhị của bàn tay một cô gái.

Họ đang ở một mình trong trường học, nên dù chỉ mất một lúc để đến máy bán hàng tự động, thì đây giống như là một buổi hẹn hò đối với Akiya.

“Ừm, cậu muốn uống gì? Trà? Cà phê?”

Khoảng thời gian thú vị đó đã trôi qua trước khi cậu nhận ra và cô đang hỏi cậu uống gì. Dù vậy, cậu không thực sự quan tâm đến đồ uống.

Dành thời gian với nữ hoàng của trường học đã quá đủ với cậu rồi.

“M-Một trong hai cái đó! Cái nào cũng được!”

“Heh heh. Vậy thì… cà phê nhé.”

Hội trưởng bật cười thích thú khi cậu đưa ra câu trả lời ngay lập tức trong khoảng thời gian vui vẻ này. Sau đó cô thò tay vào trong cặp lấy một ít tiền.

“Tớ tự hỏi mình nên uống gì.”

Cạch

“Hm?”

Khi vừa lấy ví tiền ra khỏi túi, một cái điều khiển nhỏ rơi khỏi cặp của cô ấy.

“Đây là gì vậy?”

Không để ý đến cái điều khiển bị rơi, hội trưởng nhét tiền vào trong máy bán hàng tự động.

Cảm thấy tội lỗi vì để cô ấy trả tiên cho mình, cậu cúi xuống nhặt cái điều khiển lên, nhưng…

Vvvvvvvvvvvvv…

“Hyah!?”

Công tắc điều khiển nhạy đến mức không ngờ, nên có vẻ như cậu ta đã kích hoạt nó trong khi nhặt lên.

Ngay khi được kích hoạt, cô bất ngờ căng mình khi mua lon cà phê.

“Hội trưởng?”

“Ah…không…tại sao chứ?”

Cậu cố gắng hỏi cô có chuyện gì xảy ra, nhưng thay vì trả lời, cô lại cúi người về trước một chút, ôm bụng dưới của mình, và cặp đùi được bọc tất trắng run rẩy.

“Ừm, cậu có-…?”

“C-Cà phê của cậu đây! Tớ có việc phải làm rồi!”

Cậu cố hỏi cô liệu cô có ổn không, nhưng cô hét lên với giọng the thé, dúi lon cà phê vào tay cậu, rồi chạy vôi trở lại vào tòa nhà của trường.

“Hội trưởng, đợi đã!”

Cậu gọi cô để trả lại cái điều khiển, nhưng cô không quay lại mà chạy dọc trên hành lang và chạy lên lầu nhanh đến nỗi chiếc váy ngắn của cô lật lên.

“Ch-Chuyện này là sao chứ?”

Cậu đứng đó với cái điều khiển, bối rối không hiểu tại sao thái độ của hội trưởng lại đột ngột thay đổi như vậy trong khi trước đó vẫn sử dụng máy bán hang tự động một cách bình thường.

Cậu không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cô.

“Mình nên làm gì với thứ này đây?”

Cậu không chắc chắn phải làm gì với cái điều khiển mà cậu không thể trả lại cho hội trưởng. Cậu nghĩ đến việc bỏ lại nỏ ở đây để cô ấy có thể tìm thấy nó khi quay lại, nhưng cậu cũng cảm thấy làm vậy là sai lầm.

“Mình không thể cứ thế mà tìm cô ấy được. Mình tin là cô ấy sẽ chú ý đến nó nếu mình để nó lại trong văn phòng hội học sinh.”

Cậu không biết hội trưởng đã đi đâu, nhưng cậu biết cô ấy sẽ trở lại văn phòng. Với suy nghĩ đó trong đầu, cậu mở lon cà phê và uống nó trên đường lên tầng 4.

Truyện Chữ Hay