Editor: Mẹ Bầu
Không sai, Lê Lạc sáng sớm đã bay ra ngoài để kiếm ăn. Kiếm ăn trở về lại không có biện pháp để vào nhà, cô liền ngẩng đầu lên, thỉnh cầu bạn trai ở trên lầu nói: "Cho nên, thày có thể xuống dưới lầu, sau đó tới mở cửa giúp cho em được hay không ?" Cô đi ra khỏi cửa quá mau, cho nên quên mang chìa khóa theo rồi.
"Chờ một chút nhé, tiểu thư Lê Lạc chăm chỉ." Tạ Uẩn Ninh nói với bạn gái của mình xong, xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay là trừ tịch, Seattle được nghênh đón một ngày có thời tiết quá tốt. Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh được người hàng xóm là người Hoa biếu một ít sủi cảo, cảm thấy thật mỹ mãn rút một tập khăn giấy. Như sực nhớ tới cái gì, Lê Lạc đẩy bát đũa về hướng Tạ Uẩn Ninh phía trước, thân mình dựa lại về phía sau, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Thày đi rửa chén nhed."
Thật tự nhiên như thế, thiên kinh địa nghĩa () như thế.
() Thiên kinh địa nghĩa: Câu thành ngữ: Dịch nghĩa: là đạo lý ở trong trời đất
Tạ Uẩn Ninh nhìn đống bát đũa chất chồng lên ở trước mặt mình, gật đầu đồng ý: "Được..." @MeBau[email protected]@ Đột nhiên anh đã có thể tưởng tượng được quang cảnh của bản thân mình sau khi kết hôn rồi. Tâm tình của Tạ Uẩn Ninh vẫn là vô cùng thông thuận. Tạ Uẩn Ninh lại hỏi Lê Lạc: "Ăn no không?"
Không đủ, anh lại cho cô nấu thêm một chút.
A! Sủi cảo là do Tạ Uẩn Ninh nấu, nói cho công bằng, hẳn là cô phải rửa chén mới đúng... Nhưng mà Lê Lạc vẫn cảm thấy không có gì, bởi vì sủi cảo là cô mang về mà! Lê Lạc rời đi bàn ăn, đi đến bên kia Tạ Uẩn Ninh, ghé đầu vào trên gò má tuấn tú của Tạ Uẩn Ninh, lưu lại trên đó một cái hôn. Cô chính là muốn nói ra lời ngợi khen đối với anh.
Cho nên, không cho anh có ý kiến gì hết.
Học ở đâu ra cái kiểu kỹ thuật cai quản chồng như vậy chứ... diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tạ Uẩn Ninh hếch gương mặt lên, chủ động đưa nốt bên kia mặt. Lê Lạc lại hôn lên đó. Cô hôn đến mức chính cô cũng cảm thấy thật ngượng ngùng, rồi sau đó đỏ mặt chạy lên lâu. Để lại Tạ Uẩn Ninh bưng bê bát đũa, nhận mệnh đi vào trong phòng bếp.
Trong điện thoại di động vừa mới tiến vào mấy thư điện tử. Lê Lạc mở mạng ra trên máy vi tính ra, nhất nhất mở các thư điện từ kia ra, chuyển đổi thành thạo giữa tiếng Trung và tiếng Anh. Ben son đã gửi tới cho cô một loạt các tin tức: Phương Tử Văn đã có ý rút tiền ở nước ngoài, phỏng chừng ông ta chuẩn bị trốn chạy rồi.
Trốn chạy! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cái từ này Ben son dùng thật sự rất chuẩn xác và rất thú vị.
Lâm Hi Âm tai vạ đến nơi, Phương Tử Văn chuẩn bị bỏ lại vợ con buông tay bất kể thế nào! Lê Lạc căm thù đến tận xương tuỷ đối với Lâm Hi Âm, đồng dạng chẳng thèm ngó tới đối với Phương Tử Văn. Không thể không thương hại cho Lâm Hi Âm đã chọn người để gả sai lầm rồi.
Nếu như vợ chồng thực sự một lòng một dạ với nhau, Lê Lạc cô sẽ không phải nỗ lực và lo lắng nhiều như vậy trước khi đối phó với Lâm Hi Âm. Bất kể là sản phẩm Lin' love hay là với công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm kia, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn khả năng vượt qua cửa ải khả năng sẽ rất khó khăn. Nhưng vợ chồng đồng tâm chỉ vì lợi lợi ích tiền bạc, vợ chồng không tập trung, phân tâm, điều này mới khiến cho người ngoài khả năng phá hủy lớn nhất. Lâm Hi Âm đối mặt với hoàn cảnh như vậy, Lê Lạc không cho là toàn bộ do mình tạo thành.
Lê Lạc khép lap top lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng lại nhớ tới khu giáo đường mà cô đã đến trước khi cô về nước. Một bà lão với mái tóc bạc phơ đã thuyết phục cô từ bỏ hận thù và nói với cô rằng: “Trong lòng có ác niệm thì chỉ khiến bản thân rơi vào vực thẳm của sự diệt vong”.
Đồng dạng, Lê Lạc cảm thấy lời khuyên nhủ này, thích hợp với Lâm Hi Âm hơn một ít.
Bà lão kia đã thực tâm khuyên bảo, Lê Lạc không có nghe theo. Có một câu nói sau cùng, cô nghe nhưng mà để ở trong lòng rồi. Câu nói kia là - - con người ta vẫn phải đi theo ánh mặt trời, vì như vậy cái bóng của mình mới có thể ẩn núp ở phía sau.
Trong điện thoại di động, lại tiến vào một dòng tin nhắn. Tạ Uẩn Ninh đã rửa xong bát đũa nên gửi tin nhắn tới cho cô: "Bát đã rửa xong rồi, có thể đưa tôi đi ra ngoài dạo chơi một chút được không?"
Kèm theo, Tạ Uẩn Ninh gửi tặng cô một cái icon trá tim nhỏ.
Lê Lạc xem trong lòng vui vẻ. Lời nói này đã làm thay đổi một Tạ Uẩn Ninh luôn nghiêm cẩn đứng đắn, nhưng cũng không hề có chút xa cách nào. Đích xác, tối hôm qua cô đã nói với để cho anh sớm nghỉ ngơi một chút, sau đó còn nói ngày hôm sau cô sẽ dẫn anh đi dạo chơi bên ngoài.
Nhưng mà, tối hôm qua anh không chỉ có không chịu nghỉ ngơi sớm một chút, mà cũng không chịu để cho cô được nghỉ ngơi sớm một chút.
Bên này, Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh vừa ăn điểm tâm, thời gian chênh lệch không khác nhau lắm, bữa cơm tất niên của nhà họ Tạ cũng đã kết thúc. Thương Ngôn nhận lấy hai cái bao lì xì đỏ thật lớn từ nơi ông ngoại & bà ngoại của mình. Anh tìm được lý do để gửi cho cậu nhỏ một cái tin nhắn: "Cậu, chúc mừng năm mới! Năm nay có còn được lấy hồng bao nữa không?"
Tạ Uẩn Ninh gửi tới một cái hồng bao cho Thương Ngôn, hỏi Thương Ngôn: "Cháu đang ở nhà ông bà ngoại à?"
Thương Ngôn đáp lại: "Đúng vậy ạ, cậu và Lê Lạc cũng không có ở đây, cả nhà cháu đi đến nhà với ông ngoại & bà ngoại." Bất tri bất giác, mặc kệ sự tình có biến hóa thế nào, Lê Lạc rốt cuộc là ai, Thương Ngôn đều muốn Lê Lạc được coi là người của nhà họ Tạ. Có cảm giác như là anh đã bị cậu nhỏ tẩy não thành công vậy.
Thương Ngôn cúi đầu cùng cậu nhỏ gửi cho nhau các tin nhắn. Phía đối diện cha của anh đang ngồi cùng một chỗ để tán gẫu cùng ông ngoại. Hôm nay không khí trong bữa cơm tất niên cũng không được tốt lắm. Thương Ngôn cầm chiếc điện thoại di động trong tay, trong lòng thở dài một hơi, nghĩ tới mấy chữ "Cảnh thái bình giả tạo" kia. Lúc ăn cơm tối, đều không có ai nhắc tới cậu nhỏ. Không biết là vì sợ ông ngoại & bà ngoại tức giận khi nhớ tới chuyện Lê Lạc bắt cóc cậu nhỏ, hay là nhắc tới Lê Lạc thì sẽ làm cho cha mẹ của anh thấy xấu hổ?
Ngồi ở trên ghế so pha trong phòng khách, Tạ Uẩn Ninh gửi tới cho Thương Ngôn điện thoại video.
Thương Ngôn nhận được tin nhắn thoại, câu đầu tiên của Tạ Uẩn Ninh nói chính là: "Đưa điện thoại di động cho bà ngoại." Thương Ngôn không muốn nói chuyện, chủ động đưa điện thoại di động cho ông ngoại & bà ngoại, nói với ông ngoại & bà ngoại: "Cậu nhỏ muốn nói chuyện cùng ông bà thông qua điện thoại video …"
Tạ Phồn Hoa đưa di động đưa cho mẹ Tạ: "Bà nhận cuộc gọi đi."
Mẹ Tạ: "..."
Tạ Uẩn Ninh nói chuyện với mẹ của mình thông qua điện thoại video. Lê Lạc đang đi từ trên lầu xuống, nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại truyền ra, thì có chút e sợ, bước lại đứng ở phía trước Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh hướng về phía cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua.
Lê Lạc cả người cứng ngắc, đi tới. Cô đã lôi kéo con trai của người ta trôi nổi vượt biển để qua nơi này. Thật sự không mặt mũi nào đê mà nói chuyện, nhưng vẫn đành phải ân cần hỏi thăm một tiếng chúc mừng năm mới.
Ở trong màn hình điện thoại di động, mẹ Tạ vẻ mặt đầy nghiêm túc. Lê Lạc cong môi lên nở một nụ cười tươi tắn, sảng khoái: "Tổng giám đốc Ôn, chúc mừng năm mới..."
Mẹ Tạ thu lại bớt thần sắc, đáp lại một câu: "Lâm tiểu thư, chúc mừng năm mới." Trong lòng, lại nhớ tới lời nói của con trai mình đã để lại hôm kia, trước rời đi..., tâm ý của con trai đã quyết, bà thực không có biện pháp chấp nhận thì cũng phải chấp nhận. Con dâu bà có thể không cần, nhưng còn con trai thì sao đây?