Chung Du cũng được xem là người trải đời, nhanh chóng đoán ra được đằng sau tin nhắn này đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt cô ấy chợt lóe lên: [Thế nào, baby, quà tớ tặng cậu có vừa ý không?]
Thẩm Di vừa bưng cốc nước vừa uống, bây giờ thậm chí chỉ cần giơ hai tay lên thôi cô cũng thấy cánh tay mình đau ê ẩm.
Cô lười biếng tựa vào quầy bar, đợi nước ấm thấm vào cổ họng.
Cô còn nhớ tối qua cổ họng mình khô khốc đến mức nào. Chu Thuật Lẫm đi lấy nước, quỳ một chân bên cạnh cô, một tay bế cô lên, một tay đút nước cho cô uống. Bắp tay săn chắc và gương mặt thâm trầm mơ hồ trong bóng tối đó vẫn khiến cô khát khao.
Cảnh tượng đó thật quá sức diễm lệ.
Vừa ý không? Thẩm Di không thể trả lời câu hỏi này. Nhưng anh chắc chắn là vừa ý.
Trong trí nhớ vẫn còn một cảnh tượng——cô bị đặt lên bàn, hai chân treo lơ lửng, các ngón chân đều co lại. Cô bị hành hạ sắp phát điên, muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như dây leo quấn chặt lấy cô, còn có lý lẽ riêng của mình: “Ngoan nào, chúng ta đang cố gắng để có con mà.”
Cô tức đến nổi đỏ bừng cả mặt, vệt đỏ kéo dài đến tận mang tai. Ai muốn cùng anh “cố gắng để có con” chứ?!
Anh đàng hoàng cầm lệnh bài này, không kiêng nể gì.
Chỉ mới đêm qua thôi, cô thậm chí còn nghi ngờ không biết mình đã có thai hay chưa.
Nhưng làm gì có hiệu quả nhanh như vậy?
Hồi ức dừng lại kịp thời, Thẩm Di cũng không uống nước nữa, đặt cốc nước sang một bên, tức giận nói: [Nhắc nhở cậu nhé, cậu chỉ có một baby này thôi, dùng hết rồi thì không còn nữa đâu.]
Chung Du đúng là đã tặng một món quà cưới tuyệt vời, tặng một lần thì dùng hết một Thẩm Di, tặng một lần thì dùng hết một Thẩm Di.
Chung Du biết món quà này sẽ không tệ, cô ấy phấn khích ngồi dậy: [Ồ? Dùng thế nào? Kể chi tiết đi, để tớ chẩn đoán xem.]
Thẩm Di: [(mỉm cười)]
Cô muốn block cô ấy.
Sau đó nghiên cứu xem lúc đó sẽ “trả lễ” như thế nào.
Hoa cưới đã rơi trúng người, chuyện tốt hẳn sẽ không còn xa nữa.
Nếu không, cô sẽ phải nghi ngờ rằng không biết Lương Văn Thức rốt cuộc đã chạy đi làm gì.
…..
Cô giúp việc tình cờ mang quần áo đã giặt vào, đặt trên cùng là bộ đồ ngủ của Chung Du, chỉnh tề đến mức không thể chỉnh tề hơn.
——Tặng đồ lót gợi cảm mới nhất cho bạn thân, còn mình lại mặc đồ ngủ bình thường, người nào đó cũng không hề xấu hổ chút nào.
Cô Chung nghiên cứu rất nhiều về trang phục gợi cảm, nhưng cô cũng chỉ nghiên cứu thôi, đối tượng thí nghiệm không phải là bản thân mình.
Trên lý thuyết thì rất nhiều kinh nghiệm, nhưng đến lúc thực hành thì cô lại rụt rè hơn ai hết.
Vừa cười vừa trêu chọc bạn thân, ánh mắt của Chung Du lướt qua câu hỏi khi nào cô kết hôn.
Ồ, câu hỏi này rất quen thuộc——Lương Văn Thức cũng đang thúc giục.
Thúc giục đến mức cô đau cả đầu.
Chung Du xoa xoa thái dương. Vốn dĩ là mỗi người tự đi xem mắt của riêng mình, bây giờ thì hay rồi, không cần phải đi xem mắt nữa, cứ thế tự ‘tiêu hóa nội bộ’.
Đang nghĩ đến người nào đó thì tin nhắn của người đó xuất hiện.
Lương Văn Thức gửi một bức ảnh, trong ảnh là một bàn thức ăn.
[Đang dùng bữa với chú Chung.]
Sắc mặt Chung Du đột nhiên thay đổi.
[Em nói xem anh có thể “vô tình” trò chuyện với chú ấy về vấn đề tình cảm của con gái chú ấy không?] Lương Văn Thức hỏi rất vô tình.
Hai nhà quen biết đã lâu, bọn họ còn là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ. Anh và bố cô đương nhiên cũng rất quen thuộc, thuận miệng nói đến chuyện của cô thì không có gì bình thường hơn.
Nhưng anh không đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện của anh và cô.
Thái dương của Chung Du càng đau hơn, cô nghiến răng nghiến lợi: [Anh dám!]
Vừa gõ chữ đe dọa vừa nhảy dựng lên: “Mẹ! Mẹ ơi! Bố con đi đâu rồi ạ?”
Lương Văn Thức khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: [Không nói chuyện cũng được, cho anh một lý do không kết hôn đi.]
Chung Du vội vã đi vào phòng thay đồ, đột nhiên dừng bước. Cô nắm lấy điện thoại, cụp mắt, một lúc sau mới gõ một dòng chữ: [Anh đâu có thích em.]
Lương Văn Thức: [Vậy thì tại sao anh muốn cưới em?]
Chung Du: [Anh muốn chịu trách nhiệm chứ gì nữa. Nhưng mà anh Lương à, chuyện lên giường đối với người trưởng thành bình thường lắm, anh đừng coi trọng quá, biết đâu ngày mai em lại lên giường với người khác thì sao? Chuyện này đâu phải ai cũng cần chịu trách nhiệm đâu.]
Bên kia im lặng vài giây.
Chung Du: [Anh đâu rồi?]
Lương Văn Thức: [Đang nói chuyện với bác trai về chuyện hôn sự của em đây [cười tươi]]
Chung Du: [???]
Tên đàn ông khốn nạn này nói trở mặt là trở mặt.
Cô hét lên một tiếng như xé toạc bầu trời, không còn để anh làm cô chậm trễ nữa, nhanh chóng thay quần áo rồi nhanh như chớp đi ra ngoài.
Nếu anh dám nói bậy một tiếng, hôm nay cô sẽ liều chết với anh ở đây!!
Mẹ Chung ở dưới lầu nhàn nhã uống cà phê, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với sự vội vàng của Chung Du.
Bà chậm rãi hỏi: “Tìm bố con làm gì? Hôm nay hình như ông ấy có hẹn với Văn Thức rồi.”
Mẹ Chung hơi ngớ ra, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn con gái: “Mà con tìm bố con hay tìm Văn Thức?”
Bà hiểu rõ con gái mình, bình thường nếu không có chuyện gì sẽ không tìm bố, chưa kể đến việc cô vội vàng như vậy, cho nên bà lập tức tìm ra được điểm mấu chốt.
Chung Du ngẩn ra, miễn cưỡng thừa nhận: “Tìm Lương Văn Thức để tính sổ ạ.”
Mẹ Chung nhìn con gái một lượt với ánh mắt nghi ngờ: “Gần đây sao con lại thường xuyên tìm Văn Thức vậy?”
“Có, có sao ạ?” Chung Du tùy tiện đưa ra một lý do, “Ồ, gần đây không phải con và anh ấy đang hợp tác trong một dự án sao?”
Mẹ Chung khẽ nhướng mày, cũng không tiếp tục chất vấn nữa, chỉ bất lực nói: “Con đừng bắt nạt Văn Thức.”
Chung Du nghẹn lời. Từ nhỏ đến lớn, điều khiến cô tức giận nhất chính là chuyện này, không biết anh làm thế nào mà có thể tạo dựng hình ảnh tuyệt đối tích cực trong mắt mọi người như thế. Đến nỗi mỗi khi có mâu thuẫn gì, mọi người đều mặc định là cô bắt nạt anh.
Lần này cũng vậy, rõ ràng là anh đã ăn tươi nuốt sống cô, làm sao có chuyện cô bắt nạt anh chứ?
Cô cứng cổ phủ nhận: “Con không có!”Nhận được địa chỉ, cô lập tức sải bước chạy ra ngoài, không lãng phí thời gian giải thích vô ích nữa.
Trên đường lái xe đến đó, Chung Du thực ra cũng đang suy nghĩ.
Cô thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh.
Từ nhỏ đã đùa giỡn đến lớn, cùng nhau trải qua thời thơ ấu ngây ngô, thời thanh xuân bỡ ngỡ, thời trưởng thành chín chắn, nhưng không ai từng nói đến chuyện động lòng. Hai người như vậy, làm sao có thể đột nhiên kết hôn được?
Đèn đỏ kết thúc, dòng xe phía trước tràn về phía trước.
Chung Du cắn môi, cũng phóng như bay.
Nơi họ ăn cơm ở ngoại ô, khi cô đến thì bữa tiệc đã kết thúc. Chung Du chỉ thấy Lương Văn Thức, cô nhìn vào bên trong nhưng cũng không thấy bố mình.
Trái tim cô hơi thắt lại, không biết chuyện có xảy ra hay không, hay là mình đã đến muộn.
Lương Văn Thức nắm lấy tay cô, sắc mặt rất không vui: “Sợ anh nhắc chuyện đó đến vậy sao?”
Chung Du suy đoán ý của cậu thiếu gia này, không yên tâm lắm mà xác nhận: “Vậy là anh chưa nhắc đúng không?”
“Nhắc rồi.”
“Lương Văn Thức——”
Anh dùng ngón tay cái kẹp lấy cằm cô, ánh mắt lạnh lùng: “Không muốn đến vậy sao?”
Từ nhà cô đến đây rất xa, thế mà cô đã không lưỡng lự, dùng thời gian nhanh nhất để đến đây. Cũng không biết là sốt ruột muốn ngăn cản đến mức nào?
Người đàn ông ra tay mạnh hơn.
Chỉ cần không quá ngu ngốc thì ai cũng có thể nhận ra anh đang tức giận, cũng nên hiểu chuyện mà biết không nên đổ dầu vào lửa.
Chung Du hơi cụp mắt xuống. Đương nhiên cô biết tại sao anh lại tức giận như vậy.
Cậu thiếu gia Lương Văn Thức này e là từ nhỏ đến lớn chưa từng bị từ chối nhiều, nhưng cứ vấp phải cô là bị từ chối liên thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ cũng đã là không dễ dàng rồi.
Cô không hấp tấp trả lời ngay, cứng đối cứng với anh, có chút do dự.
Lương Văn Thức nới lỏng cà vạt, thấy cô im lặng, giọng anh vẫn lạnh lùng: “Không muốn anh đề cập, vậy thì em đề cập đi.”
Chung Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Còn anh thì chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Chung Du ngập ngừng một lúc mới tìm lại được khả năng tổ chức ngôn ngữ: “Tại sao nhất định phải đề cập…”
Lương Văn Thức tiến đến gần cô, hơi thở nóng bỏng cũng gần như hòa vào nhau: “Cô chủ nhà họ Chung không đề cập thì vài trăm sính lễ sẽ được khiêng đến tận nhà họ Chung.”
Giọng anh nhẹ nhàng và hời hợt, vô tình ném xuống một quả bom đe dọa.
Anh không ngại trực tiếp quảng cáo cho thiên hạ biết, không muốn dây dưa mập mờ với cô nữa.
“Anh——”
Cô mở to mắt nhìn anh.
Bố Chung đã rời đi từ trước khi cô đến, ở đây chỉ có hai người họ, không có người thứ ba nào dám làm phiền, cũng mặc kệ họ cãi cọ tranh chấp.
Tối nay Lương Văn Thức không có ý định nhất định phải ở bên cô, sau khi nói xong, anh chỉ để lại một câu cuối cùng rồi bước đi.
Chỉ còn lại một mình cô.
“Chung Du, nếu anh không thích em, vậy thì em đoán xem tại sao anh lại phải tốn nhiều công sức như vậy để cưới em?”
–
Thời gian trôi qua nhanh như bay, chỉ trong chớp mắt mà Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di đã ở New York được một tuần.
Trông thì có vẻ rất lâu, nhưng khoảng thời gian này họ ở ngoài trời còn ít hơn so với nửa đầu hành trình. Thẩm Di không có chút cảm giác thực tế nào cả, cứ thế đã trôi qua bảy ngày, tuần trăng mật cũng đã đi đến hồi kết.
Mở điện thoại xem ngày, Thẩm Di im lặng phản ứng trong hai giây, có hơi không tính toán được khoảng thời gian này. Giống như hết ngày thứ năm là nhảy sang ngày thứ bảy luôn, ngày thứ sáu không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Tại sao cô lại không cam tâm đ ến vậy nhỉ?
Đến giờ, trợ lý tự động xuất hiện hỏi một số việc, Chu Thuật Lẫm đang trả lời tin nhắn của anh ấy. Thẩm Di đưa tay che màn hình, vô tình nói: “Em không trở về với anh đâu.”
Chu Thuật Lẫm nheo mắt nhìn qua, “Gì cơ?”
“Anh bảo Phùng Dư đặt vé máy bay cho anh là được rồi.” Cô quay người bước ra ngoài.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, một mình trở về nước thì đương nhiên là không thể, Phùng Dư vẫn đang gửi tin nhắn đến, nhưng anh lại tắt điện thoại, tạm thời không muốn quan tâm, chỉ lặng lẽ đi theo cô: “Sao vậy?”
“Anh còn nói nữa? Em đến đây nhiều ngày rồi nhưng đã ra ngoài dạo chơi được bao nhiêu đâu?” Cô trừng mắt nhìn anh, vừa giận vừa nũng nịu.
Có thể thấy được sự oán giận tích tụ không hề nhỏ.
Nụ cười của Chu Thuật Lẫm thoáng qua, anh cúi đầu chạm mũi vào cô, “Thật sự không về cùng anh sao?”
“Không về.” Cô ngoảnh đầu đi, trả lời dứt khoát, có chút dứt tình dứt nghĩa, tiện thể khuyên anh: “Anh phải biết tiết chế lại một chút. Khoảng thời gian này… quá độ rồi, vừa hay kiêng khem vài ngày…”
Mặc dù đã là người phụ nữ đã kết hôn, nhưng khi nói đến một số chuyện gì đó cô vẫn không thể thoải mái được, lúc nói ra câu này còn ngập ngừng. Nhưng lại thấy anh cong môi, thích thú nghe cô nói hết, không có ý định giúp đỡ gì cả.
Vừa đểu vừa xấu.
Tàn nhẫn đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Thẩm Di nhớ đến cảm giác tối hôm qua cô cắn vào vai anh, đột nhiên lại rất muốn cắn anh.
Chu Thuật Lẫm khoanh tay, cười khẩy một tiếng.
Anh chầm chậm hé môi, thì thầm với cô: “Nhưng cục cưng à, tối hôm qua em là người chủ động ngồi lên mà.”
Giọng anh không nhanh không chậm, như đang đọc một bài thơ. Chỉ tiếc là nội dung nói ra không hề dính dáng gì đến ý thơ.
Thong thả đổ tội cho cô.
Bùm một tiếng.
Cô khó tin nhìn anh, nụ cười nơi khóe môi vừa rồi lập tức tan biến.
Cô, tối qua, anh…
Kẻ chủ mưu không hề có chút ý thức nào về việc mình đã làm điều xấu, ngược lại còn tỏ ra vô tội. Giống như, không chỉ mình anh làm điều xấu mà cô cũng có phần vậy. Đã cùng nhau làm điều xấu, vậy thì phải cùng nhau chịu.
Chu Thuật Lẫm đến gần cô, hôn l3n chóp mũi cô, kèm theo nụ cười nồng đậm: “Đêm qua cục cưng còn… Vậy nên, có thể châm chước chút được không, đừng sắt đá như vậy nhé?”
Anh dẫn dắt cô nhớ lại.
Những từ ngữ mơ hồ giữa môi và răng anh có thể gợi lên sự quyến luyến và rung động một cách dễ dàng.
Nhưng Thẩm Di nghi ngờ, anh không phải muốn cô châm chước. Anh chỉ muốn nói với cô những lời xấu xa đến tận cùng thôi.
Cô cắn vào mặt trong của môi dưới, răng nghiến nhẹ, chống lại cuộc tấn công bằng hỏa lực bên ngoài thành trì.
Cô nhắm mắt lại. Người này thực sự xấu xa đến mức không có giới hạn.
Thẩm Di không hề lay chuyển, giọng điệu không thể thương lượng, dứt khoát nói: “Không được!”
Cô trực tiếp ném mạnh bộ quần áo đang cầm trên tay vào lòng anh, mang theo sự tức giận.
Chu Thuật Lẫm giả vờ thở dài, kéo cô vào lòng, cúi đầu cọ xát hôn cô. Bằng mọi cách có thể từng chút một xoa dịu cơn giận của cô.
“Anh sẽ sửa.”
“Không vội có em bé nữa.”
Anh thoạt nhìn như đã cúi đầu nhận lỗi, nhưng cũng có vẻ như không.
Cô vạch trần anh: “Anh đâu phải vì muốn có em bé… Anh rõ ràng là…”
Đáy mắt Chu Thuật Lẫm thoáng qua ý cười, thuận theo đáp: “Ừm, đúng vậy.”
Anh thừa nhận cũng rất thẳng thắn.
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vang lên bên tai, nghe mà lòng người rung động.
“Sẽ sửa toàn bộ.”
“Lần sau anh sẽ đi cùng em. Em cũng theo anh về nhé, được không?”
“Em không muốn ——”
“Hửm?”
Lúc trợ lý Phùng đi đón chủ tịch Chu và phu nhân, anh ấy không nghĩ ra được chủ tịch Chu đã tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được người ta quay về.
Cuối cùng cũng gặp được người, gánh nặng đè trên vai như nhẹ đi một chút, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, phải gọi là vui sướng.
Họ chỉ đi được một nửa chặng đường ban đầu đã tạm thời thay đổi kế hoạch đến New York, sau khi đi New York xong thì kỳ nghỉ cũng kết thúc, không còn thời gian để đến những nơi còn lại nữa.
Không chỉ bên Chu Thuật Lẫm bận rộn mà bên Thẩm Di cũng vậy.
Có sự hậu thuẫn của Lục thị, các công việc giai đoạn đầu diễn ra rất suôn sẻ, đồng thời cô cũng phải bắt đầu bận rộn.
Thậm chí người bận rộn nhất không phải là anh mà là cô. Khi Chu Thuật Lẫm bận việc xong về nhà, cô vẫn còn đang ở công ty.
Trong nhà trống rỗng, tối om.
Anh bất lực đưa tay lên day day ấn đường, trải nghiệm cảm giác trông vợ.
Đợi đến khi công tác chuẩn bị kịch bản bắt đầu, anh càng không gặp được cô.
Đôi khi phải đến tận khuya cô mới về, đôi khi nếu quá muộn thì cô sẽ ngủ luôn tại khách sạn bên cạnh công ty. Mà khi anh thức dậy cô vẫn còn đang ngủ, hai người ở chung một mái nhà, có lần lại cứ thế ba ngày không nói chuyện.
Vào một buổi sáng nọ, anh ngồi dậy nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, trong lòng nhẩm tính lại khoảng thời gian này, không thể tin được mà suýt bật cười.
Để anh “thanh tâm quả dục”, anh không tình nguyện thì cũng chỉ có thể bị đ ộng tình nguyện thôi.
Sau tuần trăng mật trở về nước, cô thực sự để anh “quả dục”, tu thân dưỡng tính.
Chu Thuật Lẫm nhìn mãi nhìn mãi, vẫn không cam tâm cắn lên môi cô một cái.
Thẩm Di “ưm” một tiếng, định kéo chăn lên che đi sự quấy rầy bên ngoài, nhưng anh lại cố tình chặn lại, dọc theo khóe môi cô cọ xát rồi tiến vào.
Kẻ nhẫn nhịn dù có nhẫn nại đến đâu cũng đã đủ rồi.
Cho dù khoảng thời gian đó có hơi buông thả, nhưng bấy nhiêu ngày nay cũng đủ để trừng phạt rồi.
Thẩm Di vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói còn mang theo vẻ buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ nhắc nhở: “Chu Thuật Lẫm, anh nên đi làm rồi …”
“Hôm nay nghỉ làm.”
“?”
Anh là ông chủ, anh nghỉ làm cái gì cơ?!
Anh nghiêng người về phía cô, cách lớp chăn mềm mại ôm cô vào lòng. Rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng không hề cản trở.
Sau khi không tránh thai nữa thì quả thật tiện lợi hơn nhiều, không cần phải với tay ra lấy đồ nữa.
Cô vẫn chưa ngủ đủ, muốn đẩy anh ra, nhưng hành động của người kia lại rất cứng rắn, cắn cô như thể trút giận: “Biết là em hắt hủi anh đến mức nào không? Hửm?”
Thẩm Di vẫn nhắm mắt, trước tiên cười thành tiếng.
Anh giống như một chú chó lớn bị hắt hủi, ngồi xổm trước mặt cô điên cuồng vẫy đuôi đòi công bằng.
Chỉ bận vài ngày thôi mà anh đã chịu không nổi, không thể nhịn được nữa.
Răng nghiến chặt, Chu Thuật Lẫm càng cắn sâu hơn.
Giấc ngủ bị xua tan, Thẩm Di không giãy giụa nữa, nghênh đón anh.
Đợi đến khi kết thúc thì đã gần trưa, cho dù muốn anh tiếp tục đi làm cũng không được nữa, đúng là đã cho nghỉ một buổi làm.
–
Sau khi Thẩm Di bận rộn xong đợt bận nhất thì đã hơn một tháng trôi qua.
Thời gian trôi qua, cộng với việc cuộc sống dường như vẫn diễn ra bình thường, không có gì thay đổi đặc biệt, cô gần như quên mất mình đang trong thời gian thụ thai.
Một buổi chiều nào đó cô mới chợt nhớ ra chuyện này. Vừa hay cũng rảnh rỗi, cô bèn nghiêm túc tìm hiểu một số kiến thức.
Tối nay Chu Thuật Lẫm có tiệc, cô lặng lẽ đọc sách cả buổi chiều.
Đến tối, anh nhắn tin cho cô: [Vợ ơi.]
Thẩm Di hỏi: [Sao vậy anh?]
Chu Thuật Lẫm: [Anh say rồi, lát nữa em đến đón anh nhé?]
Sau khi kết hôn, anh rất ít khi đi tiếp khách, về cơ bản tiệc nào có thể từ chối thì từ chối, có thể phân công cho cấp dưới thì phân công cho cấp dưới. Nhưng thỉnh thoảng cũng có những việc không thể từ chối, buộc anh phải đích thân đi một chuyến.
Thậm chí có một thời gian, Thẩm Di cảm thấy hai người quá quấn quýt, còn chê anh đi tiếp khách quá ít, lẩm bẩm rằng nếu anh bận rộn hơn thì sẽ không có thời gian làm phiền cô. Nhưng chỉ dám lẩm bẩm một mình, nào dám để anh biết.
Cô hỏi: [Phùng Dư không có ở đó sao?]
Chu Thuật Lẫm khẽ cụp mắt: [Cậu ấy có ở đây hay không cũng chẳng có tác dụng gì, anh muốn em đón anh.]
Thẩm Di nghi ngờ anh đã say rồi, có vẻ như đang nũng nịu với cô. Cô hơi lười, nhưng vẫn đồng ý.
[Được rồi, chiều anh một lần vậy.]
Chu Thuật Lẫm bật cười.
Dạo này Lục Khởi rất khó chịu với anh, ai bảo anh không chỉ lập gia đình trước mà còn suốt ngày âm mưu giành rượu của anh ta. Vừa thấy anh nhìn điện thoại cười, anh ta dẫn đầu làm khó anh: “Ê ê ê, đủ rồi nha, ra đây uống rượu với anh em mà xem điện thoại cái gì đấy?”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, lười biếng liếc anh ta một cái.
Cũng khá là ngông cuồng.
Anh khum ngón tay lại, gõ các đốt ngón tay lên mặt bàn, giọng nói trầm ấm: “Chiều nay ai cầm kế hoạch kinh doanh đến tìm tôi? Kế hoạch gì thế?”
Lục Khởi: “…” Đe dọa, đe dọa trắng trợn.
……
Lúc họ kết thúc, Thẩm Di lái xe đến đón anh.
Nhìn thấy cô từ xa, Chu Thuật Lẫm chào họ: “Vợ tôi đến đón tôi rồi, đi trước đây.”
Những người khác liên tục đặt dấu chấm hỏi.
Một nhóm đàn ông cao to hầu hết đều có trợ lý và tài xế đến đón, chỉ có bên phía Chu Thuật Lẫm là xuất hiện một người khác thường.
“Ê? Cậu sao thế?”
“Không phải chứ, Chu Thuật Lẫm, cậu còn cần vợ đến đón á???”
Người này còn khó tin hơn người kia. Biết anh có thể trơ tráo, nhưng vẫn không ngờ anh có thể trơ tráo đến mức này.
Bên kia, Thẩm Di nhìn thấy họ thì xuống xe chào hỏi. Bọn họ lại quay sang xúi giục cô.
“Em dâu, sao em còn đích thân đến đón cậu ta? Em chiều cậu ta quá đấy!”
“Nhìn cậu ta đắc chí kìa, anh dạy em nhé, không được đối xử tốt với đàn ông như vậy, biết không?”
“Phải đối xử lạnh nhạt với cậu ta, ăn có bữa cơm mà cũng cần em đến đón, còn ra thể thống gì chứ!!”
Thẩm Di cong mắt, lần lượt tiếp thu mọi sự chỉ dạy, cười nói: “Lần sau em sẽ không chiều anh ấy nữa.”
“Ừ! Đúng rồi!”
Chu Thuật Lẫm ôm vai cô, cười đắc ý nói: “Xin phép mọi người. Tôi và vợ tôi về trước đây.”
Đằng sau là một nhóm đàn ông đứng cùng chiến tuyến với Lục Khởi, vẻ mặt đầy khinh thường.
Mãi đến khi nói chuyện với mọi người xong, Thẩm Di mới nhớ đến cuốn sách đã xem vào buổi chiều.
—— Hình như trong đó có bảo là phải bỏ thuốc lá và rượu đúng không nhỉ?
Biết họ đang ăn cơm nên cô cũng không quấy rầy, định đợi anh về rồi sẽ dặn dò anh. Nhưng bây giờ gặp anh, trên người anh không hề có mùi rượu. Vẻ mặt còn vô cùng tỉnh táo, rõ ràng là không hề uống một giọt rượu nào.
Thẩm Di liếc anh: “Anh say rồi à?”
Thấy đã thoát khỏi tầm mắt của đám người phía sau, anh không còn kiềm chế nữa, cúi xuống hôn cô: “Anh không uống.”
Cô hừ một tiếng, cô biết mà, cô căn bản không phải là đối thủ của anh: “Cố ý lừa em đến đón anh chứ gì.”
Chu Thuật Lẫm cười tươi: “Muốn vợ đón cũng không được sao?”
Người nắm quyền của tập đoàn Chu thị ngày thường cao quý kiêu ngạo, bây giờ lại cố ý nũng nịu trước mặt cô.
Thẩm Di không chịu đựng được chuyện này, tai đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói được.
Chu Thuật Lẫm cười càng tươi hơn.
Cô đột nhiên tò mò: “Sao họ lại tha cho anh?”
Chu Thuật Lẫm cười nhẹ một tiếng, giọng nói lười biếng, nghe vẫn ngạo mạn như vừa nãy: “Anh đã nói rồi, đang chuẩn bị có con nên không được uống rượu.”
Thái dương Thẩm Di giật nảy lên, nghĩ cũng biết lúc đó anh đáng bị đánh đến mức nào.
Cô đoán không sai.
Lúc đó anh vừa dứt lời là bị mọi người cùng nhau tấn công. Nhưng hôm nay những người ở đây đều là bạn bè rất thân, lâu quá mới họp mặt, không cần để ý nhiều.
Thẩm Di lúc này mới phát hiện, họ nói là chuẩn bị mang thai, thì ra anh đã chuẩn bị sẵn từ trước, không phải chỉ nói suông.
Đến người đưa ra ý muốn sinh con là cô… ít nhiều cũng chỉ qua loa đại khái.
Cô nắm chặt tay anh.
Chu Thuật Lẫm quả là Chu Thuật Lẫm.
Chồng cô quả là chồng cô.
……
Dù đã quyết định mang thai nhưng họ chỉ chuẩn bị thôi, những gì cần làm thì làm, nhưng không cố ý đi kiểm tra xem có thai chưa.
Thêm vào đó, bình thường rất bận nên càng không để ý đến.
Tuy nhiên, cũng vì họ không vội vàng có con sớm hay muộn, nên muộn vài tháng hay muộn một hai năm cũng không sao.
Kết thúc một buổi họp kịch bản, Thẩm Di hẹn gặp Thẩm Hồi ở một nhà hàng quen thuộc để cùng ăn tối.
Nhà hàng này rất được ưa chuộng trong giới, trước đây họ cũng thường đến, lần này đã một hai năm không đến, người quản lý nhà hàng tinh mắt nhận ra người quen, vội vàng chạy đến tận nơi phục vụ.
Thẩm Di đang gọi món, nghe mãi nghe mãi, Thẩm Hồi đột nhiên nhìn cô có phần kỳ lạ.
Người quản lý nhà hàng cũng cười nói đã lâu không gặp, khẩu vị của cô đã thay đổi.
Thẩm Di hơi sửng sốt.
Thẩm Hồi đóng thực đơn lại: “Chị, mấy món chị thích ăn trước đây lần này không gọi món nào cả. Không thích nữa sao?”
Nếu không nhắc thì Thẩm Di cũng không thấy kỳ lạ. Cô nhìn những món mình gọi, đúng là không gọi một món nào mình thích trước đây, hơn nữa khẩu vị cũng thay đổi rất nhiều.
Thẩm Hồi định nói gì đó, người quản lý nhà hàng nhìn phản ứng của họ, nhiệt tình đưa ra phỏng đoán: “Hay là cô có thai rồi?”
Nghe vậy, Thẩm Di còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hồi đã nói trước: “Không thể nào.”