Chương 1
Bắc Thành.
Những ngày tuyết rơi liên tục cuối cùng cũng chấm dứt.
Thẩm Di đã mắc kẹt ở tình tiết cốt truyện này mấy ngày, cấp trên vẫn đang thúc giục không cho cô quá nhiều thời gian để sửa chữa, toàn bộ dây thần kinh trên người cô đang căng chặt.
Cô trao đổi với đạo diễn Hứa nửa ngày, khó khăn lắm mới tìm được một hướng đi chung, thế là cô lại vùi đầu sửa chữa.
Lúc trợ lý bưng cà phê vào, cô vẫn đang chiến đấu gian khổ.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn, cả cơ thể cô như chìm trong ánh nắng, cảnh tượng cực kỳ yên bình.
Cô đang gõ bàn phím, sự chú ý đều dồn hết vào màn hình máy tính chỉ để lộ ra sườn cổ trắng nõn, hai hàng lông mi khép hờ, góc nghiêng gương mặt bị ánh nắng ấm áp chiếu vào phác họa ra hình dáng tinh xảo vốn có của nó, hệt như tuyết đọng trên cành vẫn chưa tan hết.
Thật khó tưởng tượng ra rằng một cô gái nhỏ bé như cô lại có thể viết ra được cốt truyện ly kỳ đến vậy.
Nếu cô ấy không phải là trợ lý của cô, tận mắt nhìn thấy cô làm việc thì cô ấy sẽ không tin nổi.
Trợ lý nhẹ tay nhẹ chân đặt tách cà phê xuống bên cạnh cô —— Cà phê này là cô ấy đặt theo sở thích của Thẩm Di.
Còn đang gõ bàn phím thì chuông điện thoại của Thẩm Di bỗng vang lên. Cô cầm lên xem, là Chu Diệc Hành gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Không biết vì sao hôm nay cậu ấm họ Chu này lại rảnh rỗi đến vậy. Cô nhấn vào Wechat, toàn bộ tin nhắn hiện lên trước mắt cô.
Chu Diệc Hành: [Em có ở nhà không?]
Thẩm Di trả lời là không.
Chu Diệc Hành nhíu mày, nói: [Bố mẹ anh đến nhà em rồi.]
Hôm nay hiếm khi trời đẹp, ông Chu dẫn bà Chu đến nhà họ Thẩm. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, qua lại cũng là chuyện bình thường, chỉ có duy nhất một vấn đề là anh ta không đi cùng.
Thẩm Di trả lời ‘Được’, tỏ vẻ đã biết, rồi lại nhắn tiếp: [Lát nữa em sẽ về.]
Chu Diệc Hành: [Ừm.]
Có thể là do anh ta lười gõ chữ nên đã gửi voice chat. Ngón tay trắng nõn của cô nhấn mở âm thanh, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh ta ở đầu dây bên kia: “Ở đây có một quán bar mới mở vui lắm, em có muốn tới chơi không?”
Trong đoạn ghi âm kia có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, có tiếng nhạc và cả giọng của những cô gái khác. Anh ta cũng chẳng chút để ý, nhiệt tình mời cô tới chơi, vừa nghe đã biết hiện tại cậu chủ Chu này đang vui vẻ biết bao.
Anh ta là người rất ham chơi, từ nhỏ đã như vậy, từ thời thiếu niên đến bây giờ cũng chẳng thay đổi chút nào, Thẩm Di cũng đã quen. Nhưng bây giờ anh ta không còn là cậu trai 18 tuổi nữa, mà đã 30 tuổi rồi.
Thẩm Di từ chối: [Anh tự chơi đi.]
Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, là một đôi thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, quan hệ của hai người rất tốt. Nhưng có một điều khác với những người bạn thân khác, đó là giữa hai người có hôn ước.
Hôn ước này là do người lớn trong nhà đặt ra, thời đó thịnh hành kiểu hứa hôn này, quan hệ giữa hai ông cụ lại rất tốt, vì muốn đi theo mốt nên cũng đặt ra hôn ước này để thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà.
Tuy rằng hàng ngày bọn họ không mở miệng nhắc tới, nhưng trong lòng đều ghi nhớ rất kỹ.
Mà dường như họ cũng đang đợi thời gian trôi đi, đến một ngày nào đó khi có một tiếng chuông vang lên là sẽ thực hiện chuyện hôn ước.
Khoảng thời gian gần đây hai nhà đã bắt đầu đề cập đến chuyện này. Hôm nay người nhà họ Chu đến nhà họ Thẩm chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này.
Đến lúc phải bàn đến chuyện kết hôn rồi.
Nhưng Thẩm Di cũng biết rằng trong lòng anh ta không bao giờ để ý đến chuyện này.
Chu Diệc Hành trả lời bằng một icon chú chó nằm sấp xuống mặt đất kèm theo chữ ‘Được rồi’, dường như cũng chẳng bất ngờ với việc cô từ chối. Vòng bạn bè của hai người có hơi khác nhau, so với anh ta thì vòng bạn bè của Thẩm Di yên tĩnh hơn nhiều, chưa kể đến việc anh ta còn cập nhật thường xuyên và rất tích cực.
Trước giờ tan ca buổi chiều, cuối cùng Thẩm Di cũng giải quyết được đoạn cốt truyện có vấn đề.
Trợ lý mừng như điên, cô ấy ôm đống tài liệu vừa đóng dấu rời đi. Thẩm Di thu dọn đồ đạc, sau khi sắp xếp lại tất cả tài liệu thì phát hiện bị sót mất một phần. Cô lại tìm qua một lượt, xác nhận không tìm thấy được nữa thì đi ra ngoài định lấy một bản sao khác từ bộ phận liên quan ở dưới lầu.
Chuyện này cũng không có gì quá phiền phức.
Sau khi in xong, vừa bước ra khỏi văn phòng thì cô bị ai đó gọi lại: “Này, cô qua đây một chút đi.”
Ban đầu Thẩm Di vẫn chưa ý thức được người đó đang gọi mình, chờ đến khi người nọ gọi ra màu sắc quần áo, cô mới cúi đầu liếc nhìn mình, chần chờ dừng bước rồi quay đầu lại.
“Đúng rồi, tôi gọi cô đấy, qua đây in hết mười phần tài liệu này đi.”
Khi nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của cô, cô gái kia có hơi ngớ ra, nhưng vẫn nhét mấy tờ giấy vào trong ngực cô, không suy nghĩ nhiều mà chỉ tưởng cô là thực tập sinh.
Cô mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu trắng, mái tóc đen buộc gọn gàng, nhìn qua rất giản dị và khiêm tốn, cảm giác có vài phần lạc lỏng so với những người trong giới thời thượng này, khiến cho cô gái kia vô thức xem thường cô. Hơn nữa hôm nay tâm trạng cô ta không được tốt nên giọng điệu cũng chẳng tốt lành gì.
“Cô ngây ra đó làm gì? Mau đi làm đi. Lát nữa mang đến đây, tôi còn vài tờ tài liệu cần đối chiếu.” Cô gái gọi cô mất kiên nhẫn nói.
Thẩm Di hơi nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì trợ lý đã hùng hổ xuất hiện giống như dưới chân có gắn Phong Hỏa Luân: “Chị, sao chị lại tới đây? Đạo diễn Hứa đang tìm chị đó.”
Trợ lý liếc nhìn cô gái đứng trước mặt Thẩm Di, đầu mày hơi nhíu lại.
Thẩm Di đưa tài liệu cho cô gái tóc xoăn kia: “Ngại quá, tôi bận mất rồi.”
Cô rời khỏi tầng này trước.
Cô gái tóc xoăn sửng sốt, ngón tay cầm tập tài liệu hơi siết chặt. Cô ta vội vàng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Cậu có quen cô gái kia không? Đó là ai thế?”
Đồng nghiệp bớt chút thời gian liếc nhìn rồi lắc đầu đáp: “Tôi không biết, nhìn lạ lắm.”
Cô gái tóc xoăn cẩn thận lật lại trí nhớ, nhưng cũng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Mấy nhân vật cộm cán trong công ty cô ta đều biết rõ, người này chắc chắn không nằm trong số đó.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô ta vẫn có một dự cảm chẳng lành. Đặc biệt là sau khi cô trợ lý kia xuất hiện… Nếu như không phải nhân vật nào quan trọng thì sao cô ấy phải cung kính như vậy làm gì?
Cô gái tóc xoăn lẩm bẩm.
Đồng nghiệp bên cạnh lại chẳng để ý nhiều như cô ta, kéo cô ta lại: “Đừng nghĩ nữa, chắc không có gì quan trọng đâu.”
Nếu thật sự là nhân vật lớn nào đó thì sao lại khiêm tốn như vậy? Cô ta đã nhìn kỹ rồi, cách ăn mặc của đối phương rất đơn giản, nhìn không ra món đồ hiệu nào.
Nhận được sự đồng tình của đồng nghiệp, cô gái tóc xoăn thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.” Lỡ như âm thầm đắc tội với người không nên đắc tội thì xong đời.
Cô ta nhún vai, ném những cảm xúc tiêu cực đó đi, cảnh cáo bản thân không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Trợ lý dẫn Thẩm Di đến chỗ của đạo diễn Hứa. Ban nãy cô ấy chỉ cần liếc nhìn là đã biết vừa xảy ra tình huống gì, cô ấy có chút thận trọng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi chị Chi Chi nhé, bọn họ không biết chị.”
Thẩm Di không phải là nhà sản xuất, hôm nay tới đây là để cứu vãn một tình huống khẩn cấp, bình thường cô không có thời gian đi làm cố định, cũng không tới công ty thường xuyên, cho nên nhân viên ở đây không biết cô cũng là chuyện rất bình thường.
Thẩm Di cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
Cô đi tìm đạo diễn Hứa nói chuyện, sau khi trở lại văn phòng thì cà phê trên bàn đã nguội.
Bạn thân của cô đột nhiên gửi tin nhắn tới…
Đào Hi nói với cô là quyển sách mà cô đợi ròng rã suốt mấy tháng cuối cùng cũng đã có hàng.
Trợ lý ở bên cạnh xử lý những công việc còn sót lại, trong lúc vô tình ngoảnh đầu nhìn qua, khóe mắt chợt thấy gương mặt của người đột nhiên dựa vào cạnh bàn, có hơi sửng sốt.
Cô ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì Thẩm Di đã vỗ vào vai cô ấy, đi lấy túi: “Tôi đi trước nhé, những chuyện còn lại giao cho mọi người đó.”
Trợ lý vô thức vươn tay ra muốn kéo cô lại… Nhưng không kéo được.
Cô ấy nhìn bóng dáng Thẩm Di bước nhanh ra khỏi cửa mà thở dài tiếc nuối. Haiz, không biết bao giờ mới có thể gặp lại đây, tiếc nuối quá.
Thẩm Di vừa trả lời Đào Hi là cô sẽ qua đó ngay, vừa đi về hướng bãi đỗ xe.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, lúc ra ngoài thì tuyết đã ngừng rơi, cho nên cô quyết định tự mình lái xe qua bên kia. Nhưng không ngờ thời tiết lại thay đổi chóng vánh, vốn dĩ trời còn đang quang đãng, thế mà vừa lái xe ra khỏi bãi dỗ xe chưa tới bao lâu thì đã bắt đầu thay đổi.
Những bông tuyết bay phấp phới trong gió, Thẩm Di lái xe chậm lại để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mùa đông có tuyết là chuyện thường tình.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe bắt đầu thay đổi, tuyết bay đầy trời, tuyết phủ khắp nơi, con đường được phủ đầy tuyết trắng hòa cùng một màu với đường chân trời.
Ngày tuyết rơi rất khó di chuyển, cô lái xe vô cùng tập trung, cố gắng để tránh xảy ra tai nạn ô tô. Nhưng đúng lúc cô đang phân tâm liếc nhìn sang bên phải thì một tiếng ‘uỳnh’ đã vang lên.
Thẩm Di: “…”
… Thôi bỏ đi.
Chuyện nên tới trước sau gì cũng phải tới thôi.
Cô chấp nhận số phận mở cửa xe ra xem xét tình hình. Cũng không biết là đâm kiểu gì, nhưng khi cô hoàn hồn lại thì hai đuôi xe đã gần chạm vào nhau.
Cô đâm vào một chiếc xe Cullinan màu đen.
Người ngồi trên ghế điều khiển cũng bước xuống, trao đổi tình hình với cô.
Anh ta tinh tế kiếm lý do giúp cô: “Ngày tuyết rơi đường trơn thôi, không sao, không sao đâu.”
Thẩm Di lại càng thấy có lỗi. Cô vội vàng nói mình sẽ chịu trách nhiệm việc này.
Đối phương nói chuyện với cô vài câu rồi đi về phía cửa sau của chiếc Cullinan, hình như anh ta đang hỏi ý kiến của người ngồi trong đó.
Thẩm Di hiểu ra anh ta chỉ là tài xế, người ngồi trong đó mới là chủ nhân của chiếc xe này.
Chuyện này ở Bắc Thành cũng không hiếm lạ gì, cho nên cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ xe.
——Tuyết bay đầy trời, tầm mắt chỉ tùy ý liếc qua một cái chứ không hề có suy nghĩ nào khác.
Cô không nhìn thấy người ở bên trong, nhưng người ở bên trong có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Tài xế mau chóng quay lại, rất dễ nói chuyện: “Chúng tôi đang có chuyện gấp, va chạm cũng không nghiêm trọng lắm nên thôi coi như bỏ qua đi.”
Thẩm Di có hơi ngạc nhiên. Mặc dù chỉ nhìn chiếc xe đó là có thể thấy được người ta rất có thực lực, có khi họ còn cảm thấy chút tiền bồi thường này càng thêm phiền phức, cho nên mới xử lý dứt khoát như vậy. Nhưng cô cũng không định gây chuyện rồi bỏ chạy, vội vàng chủ động nói: “Tôi tình nguyện chịu trách nhiệm.”
Đối phương đã rộng lượng như vậy, cô cũng không thể thua kém được, cô phải tích cực gánh vác trách nhiệm. Biết bọn họ đang có việc gấp, sau khi cân nhắc qua, cô bảo tài xế chờ cô một chút, sau đó về xe lấy một tờ giấy ghi chú ra rồi viết một dãy số lên trên đó.
“Đây là số điện thoại của tôi, Wechat cũng dùng số này, anh xem khi nào rảnh có thể liên lạc với tôi, tôi tự nguyện chịu trách nhiệm.”
Hai bên là người chú trọng thể diện nên không những không xảy ra tranh chấp mà ngược lại còn cực kỳ khách sáo.
Tài xế cảm thấy có chút khó xử, có lẽ là bị sự chân thành của cô làm cho dao động, tự biết nếu anh ta không nhận thì cô sẽ không yên tâm, cho nên vẫn nhận lấy tờ giấy đó, khẽ gật đầu nói: “Vậy được rồi, lần sau tôi sẽ liên lạc lại với cô.”
Quả nhiên Thẩm Di yên tâm hơn nhiều: “Được, không thành vấn đề.”
Sự cố này không tốn quá nhiều thời gian xử lý, hai chiếc xe bắt đầu hòa vào dòng xe cộ.
Khi đánh tay lái quay đầu xe, trong lúc vô tình Thẩm Di lại liếc nhìn chiếc xe màu đen kia, tầm mắt dường như có thể nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được người bên trong.
——Nhưng trên thực tế cô lại chẳng thấy gì cả.
Những hạt tuyết nhanh chóng phủ kín dấu vết mà hai chiếc xe để lại.
…
Thẩm Di mở cửa hiệu sách ra, không khí ấm áp bên trong xua tan sự lạnh lẽo ngoài trời.
Bên ngoài tuyết rơi rất dày, trong hiệu sách không có người, chỉ có bà chủ Đào đang ôm ly cacao nóng xem TV.
Đào Hi nhìn thấy người bước vào cửa tiệm thì sáng mắt lên, ấn dừng phim rồi đi về phía cô: “Cậu nhanh thật đấy!”
Thẩm Di vừa nhận được tin nhắn của cô ấy thì lập tức thu dọn đồ đạc rồi tới đây ngay. Nếu đổi lại là chuyện khác có thể cô sẽ không tích cực như thế, nhưng lần này thì khác, quyển sách cô đợi mấy tháng trời đã đến nơi rồi.
Đào Hi cũng nhớ rất kỹ, cho nên hàng vừa tới là thông báo cho cô ngay.
Thẩm Di phủi mấy hạt tuyết dính trên tay áo, kể cho cô ấy nghe về sự cố lúc nãy.
Đào Hi hoảng hốt, vội vàng quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Chỉ là va chạm xe thôi, không tính là tai nạn gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Đào Hi thở phào nhẹ nhõm, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói tiếp với cô: “Cậu chạy con Tiểu Bạch đó cũng lâu lắm rồi, có muốn nhân cơ hội này đổi một chiếc xe khác không?”
Thẩm Di bất đắc dĩ nói: “Chỉ va chạm một chút thôi chứ có phải đâm hỏng xe gì đâu.”
Đào Hi nhún vai, không biết phải nói gì: “Tớ biết. Nhưng nó thật sự không đắt đâu, cậu đổi một chiếc xe khác đi. Haiz, cậu có thể học theo Thẩm Hàn Cảnh một chút được không? Cậu nhìn xem cô ta lái xe gì, cậu lái xe gì hả?”
Cô ấy vừa nói xong lại cảm thấy cực kỳ tức giận.
Bà chủ Đào là con gái một, quan hệ gia đình vừa đơn giản vừa hài hòa. Cô ấy đã xem qua rất nhiều bộ phim cung đấu, có một trái tim cháy bỏng muốn đấu đá nhưng lại không có cơ hội thể hiện, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và chán nản. Có điều sau đó cô ấy đã tìm được nơi để phát huy —— đó là bày mưu tính kế giúp Thẩm Di cướp được gia tài.
Dưới cô chỉ có một cậu em trai thì còn đỡ, nhưng lại có thêm một cô con gái nuôi, cái này có thể đấu đá một chút.
Lần này bà chủ Đào lại bày mưu tính kế cho Thẩm Di, nhưng cô lại hờ hững từ chối: “Nó tiện lắm, tớ thích nó.”
Cái “tiện lợi” của chiếc xe này không chỉ vì diện tích của nó không quá lớn, không đắt tiền, lái ra ngoài không cần chú ý quá nhiều, đi đến công ty cũng không khiến cho người khác chú ý.
Cho nên, tổng kết lại là nó rất tiện cho cô.
Nói tới đây, Thẩm Di lấy điện thoại ra xem, chủ nhân của chiếc xe Cullinan vừa nãy vẫn chưa thấy xuất hiện, có lẽ là là chưa xong việc chăng?
Cô nhét điện thoại vào trong túi, đi tìm sách cùng Đào Hi.
Bà chủ Đào mở một tiệm sách rất lớn nằm ở vị trí đắc địa, là nơi tấc đất tấc vàng trong khu vực Bắc Thành này. Tuy không biết doanh thu và lợi nhuận của cửa hàng là bao nhiêu, nhưng cô ấy thật sự rất vui vẻ, ngày nào cũng đến đây dọn dẹp, ông bà Đào cũng thấy vui vẻ theo, quan hệ gia đình cực kỳ hòa thuận.
Lúc Đào Hi đi lấy sách cho cô, ánh mắt của Thẩm Di bất giác nhìn về phía chồng sách mới bên cạnh.
Nhận ra cô đang chú ý chồng sách đó, Đào Hi cũng tiện tay cầm lấy một quyển rồi đưa cả cho cô: “Tác giả tớ yêu thích nhất đấy, sách mới của cô ấy phải được bày bán trong hiệu sách của tớ. Cậu biết cô ấy không? Cô ấy tên là Vân Chi Sơn, rất nổi tiếng! Bộ phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này đang trong giai đoạn chuẩn bị, mà tiểu thuyết cũng hay lắm, có thời gian cậu đọc thử xem.”
Động tác của Thẩm Di hơi dừng lại, nhưng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cô cầm hai quyển sách trong tay, tựa đề của quyển bên được chạm nổi, có thể sờ được. Cô vô thức vuốt v e, động tác cực kỳ quen thuộc.
…
Chiếc xe Cullinan đang đi trên đường, tài xế đưa tờ giấy ghi chú cho người ngồi ở ghế sau.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, khí chất cao quý. Lúc anh ta quay lại, tổng giám đốc Chu vẫn đang đọc tài liệu, chiếc kính gọng vàng kia khiến cho khí chất kiêu ngạo càng thêm rõ ràng hơn.
Chút chuyện ngoài ý muốn kia dường như không ảnh hưởng gì đến anh, anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Thế nhưng mệnh lệnh của anh lúc đó vẫn còn vang vọng bên tai tài xế.
Tài xế đã được huấn luyện chuyên nghiệp, luôn biết cách làm sao để lái xe vững vàng, làm sao để đảm bảo sự an toàn cho người ngồi trên xe, đương nhiên cũng phải cố gắng không để xảy ra tai nạn xe cộ.
Hơn nữa kỹ thuật của anh ta rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn vốn dĩ có thể tránh được chút va chạm nhỏ như hôm nay. Thế nhưng trong lúc anh ta đảo tay lái muốn tránh va chạm với chiếc xe con màu trắng kia, cậu chủ ngồi phía sau bỗng ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào gương chiếu hậu, mắt kính giống như đang phát sáng.
Tài xế nghe thấy anh lạnh nhạt ra lệnh: “Đừng động đậy.”
Tài xế ngạc nhiên, vô thức dừng lại.
Sau khi ra lệnh, người đàn ông cực kỳ bình tĩnh nói tiếp: “Để cô ấy đâm đi.”