An Mộc biểu diễn giống như thật, một đám người đi theo, đều tin.
Nhưng có đánh chết Bạch Ngọc Khiết cũng không tin!
Giờ phút này ánh mắt của An Mộc rất trong, xuân dược rất rõ ràng là đã tan, như vậy-- là ai đã giúp cô giải?
Cô đi tới phía trước một chút, ở trên giường lộn xộn, thời gian vội vàng, quần áo người đàn ông không sửa sang, chỉ cần tìm ra đồ trong, là có thể chứng minh được bọn họ ở trên giường làm loạn!
Miệng còn nói, "Anh Tử Khiêm, anh đừng tin lời của cô ta, người đàn ông này..".
Nói đến đây, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Bạch Ngọc Khiết dừng lại câu nói.
Người đàn ông này, bộ dạng thật sự là rất đẹp trai!
Trong nháy mắt, trong lòng cô ta nổi lên cảm giác ghen tị, cô không thể trở nên xấu tính, "Anh, tiên sinh, nói đi, ngươi rốt cuộc là tên trộm, hay là An Mộc tìm đến ngưu lang?".
Không tìm thấy gì, hai tay cô khoanh trước ngực, quay lại, châm biếm nhìn An Mộc, "An Mộc, tôi nói anh Tử Khiêm ưu tú như vậy, ngươi như thế nào lại trộm người, hóa ra, ngươi giấu tên ngưu lang, bộ dạng nhìn tốt như vậy! A, thật đúng là xem thường cô, bất quá hiện tại, cô có sẵn sàng gọi người yêu bé nhỏ của mình là kẻ trộm không?".
Nói xong, quay đầu lại, quyến rũ người đàn ông trên giường, "Tiên sinh, ngươi nói thật hay không hả, như thế nào lại bắt tên trộm ở trên giường? Ngươi hẳn là người yêu tâm đầu ý hợp của An Mộc đúng không?".
Bạch Ngọc Khiết đắc ý nghĩ, An Mộc, đây chính là ngươi tự tìm đến cái chết!
Một lời từ Bạch Ngọc Khiết, mọi người liền đem lực chú ý, đều để trên người nam nhân.
Mà giờ phút này, người đàn ông trên giường, cuối cùng cũng có động tác.
Dù cho áo sơ mi bị xé rách, lộ ra da thịt màu đồng, hiện tại quần áo chật vật, nhưng anh vừa khẽ động, toàn bộ gian phòng, đều im lặng.
Hai chân anh thon dài thoáng dùng sức, nâng người ngồi dậy.
Rõ ràng là động tác bình thường, nhưng giữa những cử chỉ của anh, mang theo lực áp bách mạnh mẽ, làm cho người ta không dám coi thường.
Mà chết với khuôn mặt của anh, thân hình Phong Tử Khiêm nhất thời cứng đờ, môi mở ra, nhưng bởi vì quá mức kinh ngạc, mà nói không ra lời.
Này, này không phải..
An Mộc khẩn trương nhìn chằm chằm Phong Kiêu.
Cô biết, lấy cớ tên trộm quá mức gượng ép.
Nhưng chuyện đã tới nước này, như vậy có đánh chết cũng không thể thừa nhận!
Dù sao bọn họ cũng không bằng chứng xác thực, tim An Mộc đập loạn nhịp, vừa định nói--
Bạch Ngọc Khiết nhìn thấy bên trong ánh mắt An Mộc, hiện lên một tia nôn nóng, đối với phán đoán của chính mình càng thêm khẳng đinh, cô ta cười lạnh giành nói trước: "Tiên sinh, ngươi còn không nói thật sao? Là muốn chờ An Mộc tìm đến cảnh sát, đem ngươi bắt đi sao?".
Ngồi trên giường ánh mắt Phong Kiêu nhíu lại, đứng lên, thân hình cao lớn, nháy mắt làm cho cả gian phòng, có vẻ hơi chật chội.
Sau đó, môi bạc của Phong Kiêu khẽ mở, ý cười gian manh càng đậm hơn, nhưng làm cho người khác lạnh sống lưng: "Bắt đi?".
Bạch Ngọc Khiết gật đầu, "Đúng, dám đến Phong gia trộm đồ, chắc chắn sẽ bị cảnh sát mang đi, ngươi..".
Còn chưa nói hết, liền nhìn thấy vẻ mặt tôn kính của Phong Tử Khiêm, thậm chí còn có một số cử chỉ nịnh nọt: "Chú út!"
Út--- chú út?
Thần sắc đắc ý của Bạch Ngọc Khiết vẫn còn chưa tiêu tan, cả người như hóa đá trong tích tắc.
Mà An Mộc, cũng nhất thời kinh ngạc cười toe toét!
Người đàn ông độc ác trước mặt, chính là nhân vật truyền kì của Phong gia?
Từ nhỏ đến lớn ở trong Phong gia đều đã được nghe về người đàn ông này!