Phong Kiêu nằm ở trên giường, híp hai mắt hoa đào mảnh mai lại xem xét đối phương.
Các cô gái đều giống nhau, sau khi xong việc ở người, khẳng định là một khóc hai nháo ba thắt cổ bắt mình chịu trách nhiệm.
Nhưng mà cô gái này, thế nhưng.. hoàn toàn không đếm xỉa tới anh!
Môi bạc của Phong Kiêu nhếch lên, lông mày nhăn lại, hai tay tự nhiên đặt sau đầu, bộ dạng tà mị đến mức chán ghét, âm thanh gợi cảm lại vừa nguy hiểm: "Tôi đây hẳn là đang ở đâu?".
Thanh âm dễ nghe, làm cho người ta nghe lại càng muốn nghe thêm.
Nhưng An Mộc biết, thời điểm hiện tại không phải là thèm sắc đẹp đến nhỏ dãi, cô vỗ đầu chính mình: "A, tôi biết rồi".
Tiếp tục xoay người, đem tiền trong túi lấy ra, đem ra năm tờ tiền.
Quay đầu nhìn nam nhân một chút, dáng người trông cao tao và gầy, dường như ẩn chứa sức mạnh từ xưa đến nay.
Không thể không nói, vừa rồi tuy rằng mất đi lý trí, nhưng cũng có cái loại cảm giác này..
Ho khan!
An Mộc không cho chính mình tiếp tục suy nghĩ.
Năm trăm đích thực có chút ít, nghĩ nghĩ, dứt khoát đem hết tiền trong túi lấy ra.
An Mộc che dấu lương tâm của mình, trên mặt giả bộ là không sao cả, đem tiền đưa qua: "Cho anh, đi nhanh đi".
Phong Kiêu liếc mắt xem xét xấp tiền mỏng manh, nhướng mày, vật nhỏ này.. Thật sựu không biết anh?
Khóe miệng anh khẽ cong lên, anh nở một nụ cười xấu xa nhưng không thể nhìn thấy được, đột nhiên muốn trêu chọc cô: "Giá thấp như vậy?".
An Mộc buông con ngươi xuống, chột dạ hai tay nắm chặt, vắt hết óc mở lời: "Khụ khụ, cái đó, sai lầm này sẽ không có, anh xem xem trai bao trên đường cả đêm có giá bao nhiêu tiền?".
Đôi mắt Phong Kiêu trầm xuống, trên mặt cười mỉm, càng khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm: "Em đem tôi so sánh với họ sao?".
Đương nhiên không thể so bì, anh so với bọn họ đẹp trai hơn!
Nhưng điều này có thể nói sao?
An Mộc cúi đầu xuống, mũi chân cọ cọ xuống sàn nhà.
Nếu như cô có tiền, sẵn sàng đưa nhiều hơn, nhưng vấn đề là, cô không có tiền!
"Anh hãy nghe tôi nói.." An Mộc ngẩng đầu nhìn đối phương.
Rõ ràng người đàn ông này chưa từng làm gì, liền tà tà nằm ở trên giường như vậy, rõ ràng là một nụ cười lạnh lẽo tren khuôn mặt của anh ta, nhưng An Mộc chắc chắn cảm thấy rằng, người đàn ông này nhìn thế giới bằng nửa con mắt.
Vẻ quyến rũ kiêu sa và lạnh lùng trên người anh, làm cho An Mộc nuốt nước miếng.
"Nói cái gì?".
Theo bản năng An Mộc lùi từng bước về phía sau, cô luôn cảm thấy người đàn ông phía trước, hết sức nguy hiểm: "Anh xem, tôi, tôi bị hạ dược, cho nên chưa từng cảm giác được cái gì, vì vậy, tôi thực sự không biết chất lượng phục vụ của anh như thế nào? Cho nên, cho nên.."
"Vậy thì sao nào?".
An Mộc rụt cổ lại, rõ ràng trong giọng nói của đối phương vẫn còn mang ý cười, nhưng An Mạt chỉ cảm thấy không khí tràn đầy áp bức.
Nhưng bây giờ không có thời gian để nói nhiều như vậy.
Vì thế, An Mộc cắn răng một cái: "Cho nên nếu lần sau tôi còn muốn, nhất định sẽ tìm anh, hơn nữa tôi chắc chắn lần sau sẽ trả giá cho anh cao hơn!".
Bất thình lình, ngày cả lời nói cũng kính trọng đôi phần.
Người đàn ông trước mặt, vẫn cười lộ vẻ tà mị như trước, nó chỉ là một chút ý nghĩ.
Phiêu?
A!
Vật nhỏ này, sự can đảm là đủ béo rồi!
Trong phòng, nháy mắt an tĩnh lại.
Một lúc lâu, An Mộc mới nghe được người đàn ông chậm rãi mở miệng: "Nếu tôi.. không rời đi thì sao?".
Không đi?
An Mộc ngẩng đầu.
Dựa vào!
Là bởi vì vừa mới, ở trước mặt người đàn ông này ai- oán- cầu- xin, khi đó mới cảm thấy rằng mình thấp hơn anh ta.
Vốn định nói chuyện lịch sự, bước này tôn đại thần, nhưng chắc chắn người ta giỏi lừa dối, ngựa thiện bị người cưỡi.
Còn đá mũi vào mặt?
An Mộc cười lạnh: "Tiên sinh, hiện tại chính là thế kỉ hai mươi mốt, chuyện vừa rồi, cũng là tôi tự nguyện, hơn nữa tôi tốt xấu gì cũng là một người con gái, người chịu thiệt là tôi được chứ?".