CHAP : VÒNG THI THỨ
Ăn uống đã no nê, Hinata thích thú cùng Yuu tiếp tục dạo chơi trên phố. Hinata dường như không hề biết mệt là gì, chạy hết gian hàng này đến gian hàng khác, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, ánh mắt thì lúc này cũng ngập tràn sự thích thú.
Yuu hôm nay có vẻ cười nhiều hơn hẳn. Lúc nào cũng thấy Hinata vui vẻ như vậy, thử hỏi Yuu làm sao có thể trưng ra bộ mặt lạnh như băng, vô cảm xúc như ngày thường được kia chứ??? Cả Ray còn không có khả năng làm vậy thì sao Yuu có thể!!!
Bỏ qua buổi dạo phố của Yuu và Hinata.
Dừng chân tại một căn nhà với vẻ ngoài đầy u ám, quỷ dị nằm trong khu vực vô cùng vắng vẻ, Toshiro khẽ thở dài rồi thong thả bước từng bước vào bên trong. Dừng chân tại đại sảnh, Toshiro chán nản lên tiếng:
- Con đến rồi.
Từ đâu, một người đàn ông với dáng vẻ vô cùng uy nghiêm cùng khuôn mặt nghiêm nghị bước ra. Ông ta chỉ liếc mắt nhìn Toshiro đang đứng một cái rồi cứ thế lướt qua, ngồi vào một chiếc ghế đã có sẵn.
Toshiro cảm thấy không hề vui vẻ gì nhưng cũng đành lên tiếng:
- Cha... có chuyện gì?
Người đàn ông đó không ai khác chính là cha của Toshiro và cũng là một người vô cùng có thế lực ở thế giới phép thuật. Ông ta đứng dậy, tiến đến sát bên Toshiro rồi giận dữ giáng cho con trai mình một cái bạt tai thật mạnh khiến khóe môi Toshiro ứa máu, mặt in hằn năm ngón tay. Cha Toshiro lên tiếng:
- Thằng kém cỏi, sao tao lại có đứa con thảm hại như mày chứ??? Mày là thất bại lớn nhất trong cuộc đời tao.
Toshiro khẽ cười, đưa tay quẹt đi vết máu trên miệng:
- Cha gặp con... để tiếp tục bài ca này sao?
Cha Toshiro vung tay lên, toang giáng thêm cho Toshiro một cái tát nữa nhưng lại quyết định không làm vậy, ông ta giận dữ trở lại chỗ ngồi của mình, liếc mắt nhìn Toshiro:
- Thằng vô dụng. Tại sao đến một cuộc thi phép thuật ở Witchard mày cũng không lọt vào nổi vòng trong?
Toshiro cười lạnh, chỉ khẽ nhún vai, đáp lời:
- Con vô dụng còn gì.
- Mày...
Cha Toshiro giận dữ, gằn lên nhưng rồi cũng kịp hạ lửa giận xuống. Ông ta hừ lạnh rồi lên tiếng:
- Kiyoshi nó vào được vòng trong, trong khi mày đã bị loại từ đời nào rồi. Quá sức vô dụng, sao tao có thể dùng mày được đây?
Toshiro đưa ánh mắt chán ghét nhìn về phía cha mình, đáp lời:
- Con rất vô dụng, vậy nên có việc gì cha hãy nhờ những tay sai đắc lực của cha, đừng trông mong vào con vô ích.
Cha Toshiro tức giận đập mạnh tay vào thành ghế, nói như quát lên:
- Ngu ngốc. Người nhà chẳng phải đáng tin hơn người ngoài sao?
Toshiro cười giễu cợt nhìn cha mình:
- Suy cho cùng... vì là con ruột của cha nên con chắc chắn sẽ không phản bội, sẽ là... một con chó trung thành?
Cha Toshiro không nói gì. Rồi, ông ta lại lên tiếng:
- Mày sẽ phục vụ cho Ngài chứ?
Toshiro nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu:
- Ông ta... sắp tỉnh rồi sao?
Cha Toshiro bật cười:
- Có chút thông minh đấy. Tao tự hỏi tại sao Ngài lại chọn một tên kém cỏi như mày kia chứ. Nhưng... dù sao cũng là mệnh lệnh của Ngài, không thể chống đối được. Thế nào, mày đồng ý chứ?
Toshiro không thèm nghĩ ngợi mà lập tức đáp lời:
- Một tên kém cỏi như con, không đủ khả năng đâu. Có lẽ... Ngài chọn nhầm người rồi. Con từ chối.
Cha Toshiro không phản đối mà chỉ nhún vai, hài lòng:
- Tao cũng nghĩ Ngài đã chọn lầm. Được rồi, đây là mày không đồng ý nên tao sẽ chọn người khác.
Rồi, ông ta liếc mắt nhìn con trai mình:
- Giờ mày biến được rồi. Một sự thật bại như mày xuất hiện trước mặt tao khiến tao vô cùng khó chịu.
Toshiro bình thản quay lưng bước đi, không quên để lại một câu:
- Con cũng chẳng muốn đến nếu không phải vì cha gọi.
Mặt kệ khuôn mặt biến sắc vì giận dữ của cha mình, Toshiro bước đi, rời khỏi nơi đây. Thật sự... Toshiro không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Từ bên trong, một cô gái bước ra, khuôn mặt đã được giấu kín, chỉ thấy được dáng người nhỏ nhắn:
- Ngài muốn thằng nhóc đó, giờ ông muốn đổi người, sẽ là ai đây? Không sợ Ngài nổi giận sao?
Cha Toshiro có vẻ khá cung kính trước người con gái đó, ông ta lên tiếng đáp:
- Cô nghe rồi đó, là thằng ngu đó không đồng ý chứ không phải tôi. Hơn nữa... một kẻ kém cỏi như nó, chẳng được tích sự gì, sao có thể làm cận vệ cho Ngài được, đúng chứ?
Cô gái kia im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Hắn ta... đúng là vô dụng thật. Hãy nhớ chọn người xuất sắc nhất trong gia tộc của ông cho Ngài.
Cha Toshiro gật đầu, mỉm cười:
- Yên tâm. Chuyện thằng ngu đó... cô sẽ giúp tôi chứ?
Người kia lạnh lùng bước đi, đáp:
- Chỉ cần là việc tốt cho Ngài, vì lợi ích cho Ngài, ta sẽ giúp ngươi.
Nói rồi, người đó biến mất.
Một ngày nghỉ đã qua. Vòng thi đấu thứ hai... chính thức bắt đầu.
Tiến reo hò vang lên rầm rộ cả khán đài, ai nấy đều hào hứng mong chờ sự thể hiện của các học viên tham dự kì thi phép thuật ở Witchard.
Thầy hiệu trưởng một lần nữa tuyên bố thể lệ cuộc thi:
- Vòng thi thứ hai của kì thi đấu phép thuật Witchard lần này sẽ tiếp tục là thi đấu nhóm. Ba nhóm sẽ đấu với nhau một lượt. Nhiệm vụ của vòng này là phải phá hủy cờ của đội khác nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ cờ của đội mình khỏi sự xâm phạm của đội khác. Nhóm nào có cờ bị phá hủy xem như thua cuộc. đội thi còn lại qua vòng này sẽ chỉ còn lại đội và tiến thằng vào vòng ba thi đấu đôi.
Tiếng reo hò lần nữa vang lên, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thầy hiệu trưởng hiệu cho khán đài im lặng rồi lại dõng dạt:
- Danh sách các đội thi đấu với nhau đã có.
Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, một màn pháo hoa rực rỡ được bắn ra. Ngay sau màn pháo hoa, trên bầu trời của Witchard xuất hiện danh sách các đội thi. Tiếp theo đó, trên tay mỗi giáo sư hướng dẫn đồng loạt xuất hiện một lá cờ. Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, thầy hiệu trưởng cất lời:
- Hãy nhớ, phép thuật dịch chuyển bị cấm trong vòng này. Và... Trận đấu đầu tiên, bắt đầu.
Tiếng reo hò lại càng lớn hơn, không khí ngày càng nóng dần, náo nhiệt hẳn lên. Nhìn lá cờ trên tay, Gin và Kai mỉm cười nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm:
- May mà chúng ta chưa phải đối đầu với nhóm của Ryu và Ren, không thì...
Kai cũng gật đầu đồng ý với Gin:
- Đội chúng ta quá may mắn rồi.
Trận đấu đầu tiên diễn ra vô cùng gay cấn. Sau giờ chiến đấu vất vả, cuối cùng cũng đã tìm ra đội chiến thắng đầu tiên. Trận đấu tiếp theo là của nhóm hắn với hai nhóm khác. Hắn nhìn hai học trò của mình, nghiêm giọng:
- Không quan trọng các con dùng cách gì, ta muốn các con dứt điểm càng nhanh càng tốt.
Yuu và Ray nhìn nhau, gật đầu rồi tràn đầy tự tin bước lên vị trí của mình.
Hai đội còn lại cũng đã vào vị trí, cả hai đội đều có ba thành viên. Yuu và Ray quan sát tình hình đối thủ, Yuu lên tiến:
- Chiến thuật thế nào đây?
Ray đáp:
- Tôi phá, cậu giữ.
Yuu gật đầu, rồi lên tiếng tiếp:
- Không được dịch chuyển đâu đấy nhé!
Ray cười nửa miệng rồi nhún vai đáp lời Yuu:
- Lỗ hổng không gian chưa được xếp vào loại phép thuật nào cả.
Yuu đưa mắt lườm Ray nhưng trên môi lại nở nụ cười thích thú:
- Đê tiện nhỉ!!!
Ray nhún vai, vô cùng bình thản:
- Đơn giản là dùng phép thuật của mẹ tôi thôi. Có trách thì hãy trách bọn họ chưa biết đến những phép thuật này.
Ray vừa dứt lời thì pháo hiệu đã được bắn lên. Trận đấu... bắt đầu.
Như đã nhất trí từ đầu, Yuu nhanh chóng lập một rào chắn phòng thủ xung quanh cờ của mình. Đó là một lớp màng điện trường, bên ngoài là vô hình nhưng... nếu chạm vào thì chắc chắn... sẽ trở thành món thịt nướng ngay lập tức.
Những đội khác cũng tiến hành bảo vệ cờ của mình. Vì có ba thành viên nên cả hai nhóm đều quyết định để một thành viên bảo vệ cờ, một thành viên tấn công và một thành viên hỗ trợ đồng đội.
Yuu nhìn Ray, gật đầu:
- Tôi xong rồi đấy, cậu lo mà kết thúc sớm đi.
Ray không đáp lời, chỉ ngay lập tức biến mất.
Những đội kia thực hiện kế hoạch, tấn công phá cờ của đối thủ. Yuu chỉ nhàn nhã cầm thanh kiếm trên tay, chống đỡ cho có lệ, đợi chờ Ray giải quyết hai lá cờ kia.
Ray mở ra một lỗ hổng không gian ngay sau lá cờ của một đội. Lẩm nhẩm một câu phép thuật cổ xưa, lớp bảo vệ của lá cờ đột nhiên biến mất, người bảo vệ cờ cũng bất ngờ ngã lăn xuống đất. Một quả cầu năng lượng nhỏ được phóng ra.
Bùm...
Lá cờ hóa thành tro bụi. Một đội đã bị loại.
Một lỗ hổng không gian khác tiếp tục được mở ra. Khác với lần trước, lần này Ray bị hai thành viên của đối thủ tấn công dữ dội. Tuy nhiên, Ray đã nhanh chóng lập một cầu bảo vệ xung quanh mình, mọi đòn tấn công đều trở nên vô ích.
Đóng băng lớp bảo vệ của lá cờ cuối cùng, Ray hướng bàn tay về phía là cờ rồi nắm chặt bàn tay lại.
Rắc...
Những mảng băng của Ray vỡ vụn ra, lá cờ cũng theo đó tan nát.
- Chiến thắng!!!
Người người reo hò trước trận đấu quá sức nhanh chóng này, những tiếng bàn tán, cảm thán về trận đấu không ngừng thốt lên. Yuu thản nhiên dịch chuyển đến cạnh Ray, đặt tay lên vai Ray:
- Được đấy!!! phút nhỉ.
Nói rồi, cả hai cùng bước xuống đứng trước mặt hắn. Ray lạnh lùng nhìn cha mình:
- Thế nào?
Hắn cười nhếch mép nhìn con trai mình:
- Cũng được đấy. Đem phép thuật của mẹ con ra sử dụng luôn sao?
Ray chưa kịp nói gì thì phía bên kia, Hinata đã chạy sang ôm chầm lấy anh trai mình:
- Anh Ray giỏi quá, thắng rồi.
Nhưng rất nhanh chóng, Hinata buông Ray ra rồi thì thầm vào tai Ray:
- Hơi đê tiện nhé!!! Do phép thuật này độc quyền của mẹ, nếu không đã bị xếp vào thuật dịch chuyển rồi.
Ray không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa, nơi có người con gái với mái tóc màu xanh đang nhìn cậu tươi cười, cái miệng nhỏ khẽ chuyển động đủ cho Ray hiểu nội dung muốn nói:
- Chúc mừng anh, Ray.
============================ENDCHAP=======================
p/s: ko pit mấy you thik couple nào nhỉ???