CHAP : NGÀY TRỌNG ĐẠI
Thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua.
Hôm nay... lại một ngày tuyết rơi đầy.
Tuyết rơi trắng xóa, hoa tuyết rơi không ngừng, bao trùm lên vạn vật một màu trắng xinh đẹp nhưng băng giá. Thế nhưng, dù thời tiết bên ngoài có lạnh lẽo đến đâu đi chăng nữa thì trong ngôi nhà gỗ nhỏ vẫn vô cùng ấm áp và tràn ngập niềm hạnh phúc.
Nó và hắn tay trong tay vừa nhìn ngắm hoa tuyết rơi, vừa nhìn ngắm hai thiên thần nhỏ của mình vui đùa cùng nhau.
Hai đứa trẻ, một trai, một gái đang đùa nghịch với tuyết. Đứa bé trai tuy có vẻ chán nản, không muốn chơi đùa nhưng trước sự tinh nghịch cùng sự lôi kéo của đứa bé gái, bé trai không thể phản đối được mà cũng đành vui vẻ chơi đùa cùng em mình.
Hai đứa trẻ cứ thế đùa nghịch với nhau, vô cùng thân thiết và yêu thương.
Bé gái nghịch ngợm, nắm một nắm tuyết thật cho, ném vào anh trai mình. Cậu bé khẽ nhíu mày, nhưng trước nụ cười đầy đáng yêu và vui vẻ của em mình cũng đành bất lực, dịu lại vẻ khó chịu. Bé gái lại tiếp tục ném vào anh trai mình, tiếng cười mỗi lúc một to hơn. Sau một hồi kiềm chế, cuối cùng... bé trai đã quyết định... tấn công lại em gái mình.
Những nắm tuyết trắng xóa cứ bay qua, bay lại trên không trung. Hai đứa trẻ với tiếng cười rôm rả, vang vọng khắp nơi, vẻ mặt vô cùng vui thích.
Chơi đến khi đã mệt mỏi rã rơi, cả hai anh em cùng nhau thả mình, nằm trên nền tuyết trắng xóa. Trời tuy vô cùng lạnh nhưng cả hai đứa trẻ đều mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp vì mệt nhưng vẫn cười rất rạng rỡ, rất vui tươi.
Được một lúc nằm yên, đứa bé gái ngồi nhổm dậy, nhìn sang anh mình bằng ánh mắt long lanh, giọng nói vô cùng đáng yêu:
- Anh à...
Cậu bé nãy giờ ánh mắt lơ đãng nhìn trên bầu trời ngắm tuyết rơi, nghe thấy giọng nói đáng yêu của em mình, liền đưa mắt nhìn sang, dịu dàng:
- Chuyện gì, Hinata?
Cô bé mỉm cười:
- Hinata muốn làm người tuyết. Anh Ray năm nào cũng làm người tuyết rất đẹp, lần này, anh Ray giúp em làm nhé!!! Em muốn làm người tuyết... đẹp như anh Ray vậy.
Nói rồi, cô bé cười tít mắt.
Cậu bé mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô bé nhỏ:
- Được rồi. Anh sẽ cùng làm với Hinata.
Vừa nghe anh trai đồng ý, Hinata đã reo vang vui mừng, nhảy lên trên nền tuyết. Cô bé nhanh chóng nắm lấy tay anh trai mình, kéo anh mình đứng dậy. Rồi, rất nhanh chóng, đôi chân nhỏ tung tăng chạy nhảy.
Cả hai vui vẻ cùng nhau làm người tuyết.
Đến buổi tối, hai đứa bé mới tung tăng nắm tay nhau bước vào trong nhà.
Nó bước ra từ trong bếp, nhẹ giọng:
- Ray, Hinata, hai con mau tắm rửa rồi thay đồ đi nào.
- Vâng.
Hai đứa bé đồng thanh đáp rồi vẫn nắm tay nhau, làm theo lời mẹ mình. Hắn vòng tay, ôm lấy eo nó, tựa cằm vào vai nó, mỉm cười:
- Hai nhóc của chúng ta thân thiết như vậy, thực sự anh rất vui.
Nó cũng gật đầu, rồi cả hai tiếp tục vào bếp chuẩn bị.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Từ phòng mình, hai đứa bé bước ra, cả hai đều mặc trên người những bộ trang phục vô cùng đáng yêu nhưng cũng rất ấm áp, thích hợp cho mùa đông.
Hai thiên thần nhỏ vừa bước ra thì tiếng hát đã cất lên:
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday my angels
Happy birthday to you!!!"
Đứa bé trai vô cùng bình thản, bỏ hai tay vào túi quần. Trong khi đó, đứa bé gái vô cùng ngạc nhiên. Sau một thoáng ngỡ ngàng, bé gái mới nhận ra vấn đề.
Phải, hôm nay là sinh nhật của cả hai đứa - Hinata và Ray - cũng là ngày hai đứa bé tròn tám tuổi.
Vô cùng xúc động, đứa bé gái nhào đến, ôm lấy cha mình, mỉm cười toe toét. Nó nhìn thấy, vui vẻ bật cười. Hắn nhìn đứa con trai đang vô cùng dưng dửng và bình thản, khuôn mặt không chút cảm xúc đang đứng trước mặt. Trông nó... thật giống hệt như tính cách của hắn. Hắn lên tiếng:
- Nhóc con, không ôm cha sao?
Thằng nhóc dửng dưng, lè lưỡi trêu cha mình rồi quay sang nhìn mẹ mình là nó:
- Mẹ, con muốn được ôm.
Nó tiến đến, dịu dàng xoa đầu con trai rồi ôm chầm con trai vào lòng. Thằng bé thỏa mãn, cũng ôm mẹ mình thật chặt rồi quay sang, ánh mắt như muốn chọc tức cha mình. Hắn đen mặt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Nhóc con, gan lắm. Dám cả gan dùng mẹ con để chọc tức ta sao."
Nghĩ vậy, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn. Hắn nhìn thẳng vào mắt Hinata, nở nụ cười ngọt ngào:
- Hinata này, anh Ray của con mãi ôm mẹ xinh đẹp của con mà quên mất đứa em gái vô cùng đáng yêu là con mất rồi kìa.
Nghe đến đây, Hinata phụng phịu, khuôn mặt đỏ bừng. Hắn tỏ ra vẻ mặt vô tội nhưng trong lòng đang cười thầm: "Ray, con nghĩ con thắng được cha con sao."
Hinata đôi mắt rưng rưng, cất giọng vô cùng đáng thương:
- Anh Ray... anh Ray không thương Hinta nữa sao?
Nói rồi, đôi mắt Hinata càng thêm đọng nước, dường như sắp khóc tới nơi. Thấy em gái mình như vậy, Ray vội vã buông mẹ ra, chạy đến nắm tay em gái mình, giọng nói đầy vẻ bối rối:
- Hinata ngoan, anh Ray rất thương Hinata mà.
- Thật không?
Hinta đưa đôi mắt long lanh nhìn anh mình, Ray gật đầu dứt khoác. Hinata rất vui nhưng đột nhiên lại làm vẻ giận dỗi nhìn nó:
- Vậy sao anh chỉ ôm mẹ mà không ôm Hinata?
Ray cười nhẹ rồi ôm em gái mình vào lòng:
- Đây này, anh Ray ôm Hinata rồi này.
Hinata mỉm cười vui vẻ, vòng tay ôm thật chặt lấy anh mình. Ray dỗ dành Hinata xong liền đưa ánh mắt khó chịu nhìn cha mình, chắc chắn Hinata dỗi là do hắn góp phần vào.
Trận chiến nhỏ giữa hắn và con trai kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Gia đình bốn người vui vẻ ăn uống cùng nhau, cùng cắt bánh kem, cùng hát, cùng đùa rất vui vẻ.
Trăng đã lên, bữa tiệc cũng đã tàn. Nó nhìn hai đứa con mình, ánh mắt có chút lo lắng:
- Ray, Hinata, hai con biết... hôm nay là ngày gì chứ?
Cả hai gật đầu. Ray bình thản đáp lời mẹ:
- Vâng. Sinh nhật lần thứ tám của chúng con cũng chính là ngày sức mạnh phép thuật của hai đứa chúng con được khai sáng.
Nó gật đầu.
Phải.
Một phù thủy mang trên người dòng móng của hoàng tộc huyền bí vào đúng đêm sinh nhật tám tuổi của mình sẽ được chính cha mẹ khai sáng sức mạnh phép thuật. Sức mạnh của người đó là mạnh hay yếu, thiên về phép thuật nào thì trong đêm đó sẽ được bật mí.
Hắn bước lại gần nó:
- Ryu, xong rồi đấy.
Nó gật nhẹ đầu rồi nắm tay hai đứa trẻ, dắt chúng ra ngoài vườn.
Tại đây, trên nền tuyết, một vòng tròn phép thuật với những hình ảnh kì lạ được vẽ lên. Hai đứa bé bước vào trong vòng tròn, còn nó, và hắn, mỗi người đứng đối diện nhau, lẩm nhẩm thần chú. Vòng tròn phép thuật sáng lên.
Hinata có vẻ sợ hãi, ánh mắt đầy lo lắng. Ray nhận ra biểu hiện này của em gái mình, dịu dàng trấn an:
- Hinata đừng sợ, có anh Ray ở đây với Hinata mà. Cha mẹ cũng ở đây, nhất định sẽ không sao.
Hinata vẫn còn lo ngại nhưng nhanh chóng gật đầu. Nắm lấy tay anh trai mình, mỉm cười vui vẻ:
- Vâng. Hinata không sợ nữa. Hinata tin, nhất định anh Ray sẽ bảo vệ cho Hinata.
Ray mỉm cười nhìn em gái mình, em gái cậu... lúc nào cũng đáng yêu như vậy cả.
Và... mọi thứ đã bắt đầu.
Hai đứa bé được phép thuật của nó và hắn nâng lên không trung. Từ trái tim hai đứa bé, hai luồng ánh sáng tỏa ra, chiếu thẳng lên trời, hướng về phía mặt trăng.
Sức mạnh của cả hai... đang được giải phóng ra bên ngoài.
Nó và hắn tiếp tục duy trì phép thuật, mồ hôi rơi nhễ nhại. Nhất định phải cầm cự được cho đến khi hoàn thành quá trình giải phóng sức mạnh, nếu không hai đứa con của nó và hắn sẽ không có được một sức mạnh hoàn hảo.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Rồi, ánh sáng dần dần tắt đi, vòng tròn phép thuật cũng biến mất, hai đứa bé an toàn tiếp đất mà không gặp chút tổn thương hay đau đớn gì.
Nó và hắn mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là... thành công rồi.
Nó và hắn cùng nhau tiến lại phía hai đứa con của mình. Nó ôm lấy từng đứa, hôn lên trán chúng rồi mới bắt đầu kiểm tra sức mạnh vừa được giải phóng.
Đầu tiên... là Ray.
Nó nắm lấy bàn tay con trai mình, dùng phép thuật cảm nhận. Nó khẽ mỉm cười, vô cùng hài lòng:
- Sức mạnh phép thuật của con... rất mạnh... rất hoàn hảo. Phép thuật của con dung hòa từ ánh sáng và bóng tối, hoàn hảo với một thành viên của hoàng tộc huyền bí chúng ta.
Rồi, nó quay sang con gái mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim rồi nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, bắt đầu cảm nhận.
Nụ cười trên môi nó chợt tắt hẳn. Nó thoáng sửng sốt nhìn con gái mình rồi lại quay ra nhìn hắn đầy lo lắng. Hinata không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Ray nhận ra có điều không ổn, khẽ nhíu mày:
- Mẹ... mẹ nói đi chứ.
Hắn cũng nhìn nó, mong chờ câu trả lời. Nó nhắm mắt, bình tĩnh trở lại rồi mới khó nhọc đáp lời:
- Hinata... phép thuật của con bé... có vấn đề.
Hinata sửng sốt. Hắn và Ray nhíu mày, vẻ mặt trông rất khó coi. Nó ôm lấy đứa con gái bé nhỏ của mình vào lòng rồi nói tiếp:
- Hinata, con... có một năng lực trị thương vô cùng đáng nể. Con... cũng có thể nhìn thấy trước được một vài sự việc sẽ xuất hiện trong tương lai.
Ray nhìn nó, khó hiểu:
- Mẹ, sức mạnh tuyệt vời như vậy, sao lại không hoàn hảo?
Nó thở dài, nói tiếp:
- Đúng, hai năng lực đó rất tuyết vời. Nhưng... đó cũng là... hai khả năng duy nhất... của Hinata.
Không gian chìm trong sự im lặng đến đáng sợ.
Hinata đẩy mẹ mình ra, nhìn nó bằng ánh mắt long lanh, chực chờ nước mắt, giọng nghẹn lại:
- Vậy là... con không dùng được... bất kì... loại phép thuật nào sao???
Nó khó khăn gật đầu.
Không khí lúc này... càng thêm u buồn và căng thẳng.
Hinata sắp khóc đến nơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ của anh mình. Cô bé nhìn anh mình, vô cùng ngạc nhiên, cả nó và hắn cũng vậy. Ray tiến đến em gái, nắm chặt tay Hinata:
- Chẳng phải quá tuyệt vời sao?
- Tuyệt vời?
Hinata khó hiểu nhìn người anh trai mà cô bé yêu thương nhất. Ray gật đầu nói tiếp:
- Đúng vậy. Em xem, với khả năng đó của em và khả năng của anh, chẳng phải chúng ta quá phù hợp để kết hợp với nhau hay sao??? Anh cũng đã nói, anh sẽ bảo vệ Hinata, với tình hình này, chẳng phải là ý trời đã chấp thuận cho lời nói của anh hay sao???
Hinata ngẩng ngơ. Ray mỉm cười, ôm lấy em gái:
- Vậy nhé, vậy là từ giờ cho đến mãi mãi về sau, anh Ray sẽ mãi mãi bên cạnh bảo vệ cho Hinata. Hinata phải dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ cho anh đấy nhé, anh rất cần năng lực của Hinata đấy.
Cô bé Hinata đang ngập chìm trong nỗi buồn, nghe những lời này của anh trai thì trở nên vui vẻ hắn. Cô bé mỉm cười rất vui vẻ gật mạnh đầu:
- Vâng.
Nó và hắn nhìn hai đứa con của mình, nỗi lo từ lúc nãy đến giờ đã tan hết. Đúng như Ray nói, chỉ cần hai đứa trẻ Hinata và Ray hợp sức với nhau thì mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp và cũng rất hoàn hảo. Vậy là... nó và hắn... đã yên tâm về sức mạnh của con mình rồi.
============================ENDCHAP===================