Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

BÍ MẬT - CHƯƠNG

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Mới đầu, bất luận là từ quyển sách hay từ miệng hòa thượng trụ trì chùa Quảng Bình đều nói rằng vong hồn thành quỷ, ở lại dương gian chỉ do hai nguyên nhân, một là chấp niệm của người chết, hai là vong hồn bị pháp khí giam cầm, không xuống được suối vàng, đành phải ở lại dương gian thành quỷ. Nhưng mà, chấp niệm có thể khiến vong hồn nán lại dương gian, song thời gian lại không được quá dài, nhiều nhất chỉ bảy ngày. Đến hôm tuần thất đầu tiên là nhất định phải lên đường xuống suối vàng. Về phần pháp khí, pháp khí duy nhất của các cô là Phật dưỡng hồn chỉ có tác dụng ôn dưỡng hồn thể, cũng không thể lưu lại vong linh. Vì thế, việc Tiểu Ca làm sao dùng thân quỷ nán lại dương gian trong thời gian dài đã trở thành điều bí ẩn mà đến giờ vẫn chưa thể làm sáng tỏ.

Hiện tại, bí ẩn này sắp được hé lộ. Hòa thượng Kính Vân nghiên cứu pho tượng Phật ngọc chưa đầy nửa giờ đã nhìn ra được manh mối. Thứ giữ Tiểu Ca ở lại chính là chấp niệm, nhưng không phải chấp niệm của một mình em mà là chấp niệm từ cả hai người các cô.

Thẩm Quyến lặp lại: “Chấp niệm của hai người?”

“Không sai.” Hòa thượng Kính Vân cười ha hả, ra mòi đắc ý: “Nếu không phải trước đó không lâu cô tẩm máu lên Phật ngọc khiến số huyết khí ấy làm nhiễu loạn tầm mắt tôi thì từ lúc vừa cầm lấy Phật ngọc, tôi đã phát hiện được manh mối rồi.”

“Có liên quan đến máu sao?” Thẩm Quyến hỏi.

Kính Vân gật đầu: “Máu là nơi chứa tinh hồn của con người, cũng có thể chịu tải ý chí của người đó. Trong miếng Phật dưỡng hồn này có tàn lưu huyết khí của hai người.”

Hai người đó đương nhiên chính là Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca.

Cố Thụ Ca lúc này vừa mờ mịt lại bất an, bởi vì những gì bọn họ nói, cô hoàn toàn không biết. Thẩm Quyến nhìn cô nàng một cái, ý trấn an đừng lo lắng, miệng lại cố tình nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện để tránh cho Cố Thụ Ca nghe mà mông lung như lọt vào sương mù.

“Máu của tôi là do lần trước, sau khi Tiểu Ca bị thương nặng, vào Phật dưỡng hồn thì tôi đã nhỏ lên Phật ngọc để giúp Tiểu Ca ôn dưỡng hồn thể. Còn máu Tiểu Ca, hẳn là dính vào từ đợt tai nạn giao thông.”

Kính Vân cười đến cao thâm khó đoán: “Phần sau đúng, phần trước không đúng.”

Máu của Cố Thụ Ca là dính lên lúc tai nạn giao thông, nhưng của Thẩm Quyến lại không phải từ đợt tẩm máu lần trước.

“Huyết khí có đến vài luồng. Tôi dùng ý niệm nhập ngọc, cẩn thận tìm tòi một phen mới phát hiện có một luồng huyết khí rất mỏng bị che dấu. Luồng huyết khí đó là của cô.” Hễ tồn tại là sẽ để lại dấu vết. Những lời này áp vào Phật dưỡng hồn đặc biệt đúng. Máu từng dính lên đều sẽ lưu lại một luồng huyết khí.

Thẩm Quyến hồi tưởng một phen, rồi thật sự tìm được một chuyện nhỏ nhặt từ trong ký ức.

“Sau khi nhận được túi bùa này không lâu thì tôi có vô ý bị đứt ngón tay, máu dính vào túi bùa, nhưng rất ít. Thế nên tôi cũng không để tâm.” Thẩm Quyến nói.

Hòa thượng hỏi: “Lúc ngón tay bị đứt thì cô đang làm gì, nghĩ về cái gì?”

Đó đã là chuyện gần ba năm trước, hơn nữa còn là một chuyện hết sức nhỏ bé, làm sao nhớ rõ cho đặng? Nhưng giọng điệu của hòa thượng nghe như khẳng định chắc chắn Thẩm Quyến vẫn còn nhớ rõ.

Cố Thụ Ca nhìn sang Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến cũng nhìn lại cô nàng, nói: “Lúc ấy, Dịch An nằm viện điều trị, tôi gác đêm ở phòng bệnh.”

Cố Thụ Ca biết Dịch An là anh trai mình. Cô đã xem qua ba quyển nhật ký đầu tiên, bên trong từng nhắc đến người này rất nhiều lần. Thế nhưng tâm tư cô đều tập trung vào Thẩm Quyến, vậy nên không nghĩ tới vì sao người anh trai rất mực yêu thương mình này lại chưa bao giờ xuất hiện. Nghe đến đó, cô mới nhận thức được điều gì, trong lòng chợt dâng trào một nỗi bi thương sâu sắc.

“Bệnh viện đã thông báo tình trạng bệnh nguy kịch, kết quả hội chẩn của các chuyên gia cũng không được khả quan. Lúc ấy tôi nghĩ Dịch An xảy ra chuyện, Cố thị chắc chắn không tránh khỏi việc bị rung chuyển, Tiểu Ca nhất định sẽ trở về. Tôi mong em trở về, lại không muốn em phải đối mặt với những lời chỉ trích. Chỉ là khi đó, đã hai năm tôi không gặp em, không biết em hiện tại như thế nào. Mười tám đến hai mươi đúng là thời điểm một người thay đổi nhiều nhất, nhanh nhất, chuyển từ trẻ con sang người lớn. Tôi rất lo, không biết liệu em có đi trên con đường riêng của mình mà trở nên cực kì xa lạ hay không. Thế nên, tôi rất nóng lòng muốn gặp em một lần.”

Thẩm Quyến nhớ rất tỉ mỉ, từ những cảm xúc nhỏ nhặt gần như không đáng kể đến những hành động đang thực hiện khi ấy.

Giọng điệu Thẩm Quyến rất bình tĩnh. Cố Thụ Ca không biết những chuyện ấy. Cô lắng nghe đến nhập thần, lại không nhịn được mà thầm nghĩ nếu không phải đại sư hỏi lúc ấy chị nghĩ gì, hẳn là vĩnh viễn chị cũng sẽ không nói ra chuyện này.

“Đợt đó tôi rất bận. Thời gian nghỉ ngơi vô cùng ít ỏi. Hôm ấy lại nghĩ nhiều nên lúc cầm ly có hơi thất thần. Chiếc ly bị tôi bất cẩn làm rơi xuống đất.” Thẩm Quyến nói tiếp, “Lúc khom người nhặt thì ngón tay bị mảnh ly vỡ cắt qua một vết nông, nhưng không rướm máu nên tôi cũng không để ý. Thu dọn mảnh vỡ xong, nhớ đến túi bùa đại sư cho, tôi bèn lấy ra xem thử, nghĩ chờ Tiểu Ca trở về sẽ đưa nó cho em, phù hộ em bình bình an an, tôi cũng yên tâm. Đến khi muốn đặt túi bùa về lại chỗ cũ thì tôi mới phát hiện miệng vết thương ứa ra một chút máu, không nhiều lắm. Tôi đã kiểm tra cả túi bùa, thấy không dây vào.”

Giờ đây, cô đã biết. Không phải máu không dính vào túi bùa mà là đã bị nó hấp thu.

Cố Thụ Ca nghe xong, thầm nghĩ vì sao các cô lại chia lìa? Nghe giống như là phát sinh mâu thuẫn. Nhưng mâu thuẫn gì mà lại khiến cô rời khỏi Thẩm Quyến? Cô đã xem qua ba quyển nhật ký, trong từng con chữ rõ ràng đều là sự yêu thích và ỷ lại đối với chị.

Cố Thụ Ca ngẫm mãi cũng không ra, nhưng trong lòng lại có một nỗi bi thương đè nén. Cô nhìn đôi mắt Thẩm Quyến, sự cô độc và nhớ nhung bất chợt xoắn lấy nhau, khẽ khàng len lỏi vào cơ thể từng chút một, khiến cô không được an yên. Cố Thụ Ca biết những cảm xúc đó là của cô lúc ấy. Cô không nhớ rõ quá khứ, nhưng có lẽ vì quá mức khắc sâu nên cảm xúc vẫn còn vương lại trong ý thức.

Hòa thượng không cảm thán gì, chỉ nói rành mạch: “Lúc ấy cô nghĩ đến cô ta, trong lòng có chấp niệm. Chấp niệm lại ngưng kết trong máu, tiến vào Phật dưỡng hồn. Thế là Phật dưỡng hồn có ấn ký của cô.”

Rồi ông ta lại tiếp: “Lúc tử vong, tiểu quỷ nhất định cũng nghĩ đến cô. Máu chảy vào Phật dưỡng hồn, tương dung với một luồng chấp niệm khác, khiến các cô giao hòa lẫn nhau. Hồn phách của tiểu quỷ rời khỏi cơ thể, vì chấp niệm mà tạm thời nán lại. Phật dưỡng hồn lập tức phát huy tác dụng, ôn dưỡng hồn thể. Nhưng vì chấp niệm giao hòa, huyết khí tương dung, đối với Phật dưỡng hồn mà nói thì các cô là một thể. Cho nên trong quá trình ôn dưỡng, hơi thở của Thẩm thí chủ trực tiếp dung nhập vào hồn thể của tiểu quỷ, hơn nữa còn ngày càng phù hợp. Đó cũng là lí do vì sao Thẩm thí chủ có thể cảm giác được sự tồn tại của tiểu quỷ, thậm chí ngày một rõ ràng. Còn tiểu quỷ chỉ có thể chạm đến máu cô cũng là vì máu của hai người đã sớm tương dung.”

Nói đoạn, ông ta lại chuyển hướng Cố Thụ Ca: “Cô là âm quỷ, thuộc về âm phủ. Thẩm thí chủ lại là người sống, thuộc về dương gian. Cô được Phật dưỡng hồn ôn dưỡng càng lâu thì hơi thở dung nhập vào hồn thể cô cũng càng nhiều. Âm khí bị phai nhạt, dần dà càng thích ứng hơn với dương gian, âm sai đương nhiên không tìm được, cô cũng có thể ở lại dương gian trong thời gian dài.”

Cố Thụ Ca đã hiểu. Hóa ra là vì chấp niệm của các cô giao hòa lẫn nhau, mà chấp niệm giao hòa lại thông qua Phật dưỡng hồn trở lại người cô, ôn dưỡng hồn thể. Cho nên hơi thở và ý chí Thẩm Quyến dung nhập vào cơ thể cô cũng trở nên nhiều hơn mỗi ngày. Đó cũng là lí do vì sao cô rõ ràng là quỷ, người khác không ai nhìn đến nhưng một người thường không có đạo hạnh như Thẩm Quyến lại có thể thấy được.

Cố Thụ Ca không khỏi nghĩ thầm chỉ cần thời gian đủ lâu, hơi thở của cô cũng sẽ gần Thẩm Quyến vô hạn. Cô lập tức cảm thấy cả người mình từ trên xuống dưới đều là hương vị của Thẩm Quyến. Chẳng hiểu vì sao hồn thể lại tê tê, rung động kéo đến hết đợt này tới đợt khác. Cô nhịn không được mà khẽ liếc mắt nhìn chị.

Thẩm Quyến trông rất nghiêm túc, đang hỏi hòa thượng Kính Vân: “Cho nên máu của tôi đút cho em ấy cũng có thể giúp em củng cố hồn thể, dưỡng ra thực thể sao?”

Hòa thượng gật đầu, vuốt chòm râu bạc, nói: “Không sai. Có điều trực tiếp đút cho cô ta máu cô thì mới đầu hiệu quả rất nhanh chóng, nhưng sau vài lần lại không được rõ rệt như vậy nữa.” Ông ta nói, lại liếc nhìn tiểu quỷ một cái, “Nhưng phàm tu luyện đều là nhập môn dễ, tiến bộ khó, càng lúc càng trắc trở, gian nan. Tiểu quỷ muốn mượn dùng máu để ngưng ra thực thể cũng xem như một kiểu tu luyện. Cho nên càng về sau, khó khăn, trở ngại cũng càng lớn.”

Ông ta nói vậy là vì đã nhìn ra Thẩm Quyến có ý định sẽ dùng máu mình để củng cố hồn thể cho tiểu quỷ. Cố Thụ Ca cũng nghe ra được. Sắc mặt cô lập tức trở nên ngưng trọng.

Thẩm Quyến lại hỏi thẳng: “Đại sư có thể nhìn ra chỗ không ổn, nói vậy chắc cũng có cách ứng đối?”

Hòa thượng cười gật gật đầu.

Ông ta đúng là có cách. Cách này còn rất đơn giản. Sau khi tìm hiểu một lượt chuyện của tiểu quỷ, thật ra Kính Vân rất bội phục. Ông ta biết nhiều như vậy là nhờ kiến thức tích góp được qua nhiều năm tu hành. Nhưng một người một quỷ chưa từng tiếp xúc với những chuyện huyền ảo này ấy vậy mà cũng mò mẫm ra được một con đường, chỉ dựa vào một tấm lòng kiên định. Ấy mới thật là hiếm có. Huống chi phương hướng của con đường này thật cũng không sai, sai chính là cách thức.

“Làm tiểu quỷ vào Phật dưỡng hồn, lại tẩm máu lên Phật ngọc. Hiệu quả của máu sẽ tốt hơn uống trực tiếp trăm ngàn lần.” Hòa thượng nói, “Sự khác biệt giữa hai phương thức ấy tựa như một loại thuốc, rút ra khỏi đất lại trực tiếp nhai sống, nuốt vào so với tỉ mỉ bào chế dược thảo, kích phát dược tính rồi mới sử dụng. Tác dụng phát huy đương nhiên là cái sau hơn hẳn cái trước.”

Ông ta hình dung rất dễ hiểu.

Thẩm Quyến giãn mày, nói: “Như vậy vấn đề còn lại chính là làm sao để Tiểu Ca tiến vào Phật ngọc.”

Kính Vân đồng ý.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được mọi chuyện nhưng hướng đi đã ngày một rõ ràng. Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đều thở phào nhẹ nhõm. Hòa thượng nhìn hai người, lại nghĩ đến một chuyện, định cất lời nhưng cuối cùng vẫn thôi. Ông ta thầm nghĩ chuyện này vẫn nên nói riêng với Thẩm thí chủ thì hơn.

Nói đến đây, hai người một quỷ cũng giải tán. Hòa thượng tiếp tục nghĩ cách, tìm kiếm biện pháp biến Phật dưỡng hồn thành nơi cho tiểu quỷ tu luyện thực thể. Thẩm Quyến cũng muốn giải quyết vấn đề ấy. Đó là chuyện quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại.

Cố Thụ Ca cũng suy nghĩ, nhưng lại không được tập trung, nghĩ một lúc đã chạy sang “Trên người mình có hương vị của Thẩm Quyến. Hơi thở Thẩm Quyến bao lấy mình”.

Trong túi bùa có Phật dưỡng hồn và một lá bùa. Đã quên hỏi đại sư lá bùa ấy có tác dụng gì. Thẩm Quyến ngồi trên ghế, đột nhiên nhớ đến chuyện này.

“À… à… ừm…”

Bên tai vang lên một loạt âm tiết kì quái. Thẩm Quyến quay đầu, thấy tiểu quỷ đang nhìn mình, ánh mắt nôn nóng như ấp ủ điều gì.

Thẩm Quyến cười hỏi: “Em muốn hỏi chuyện gì?” Cô cho rằng Tiểu Ca hẳn là muốn hỏi về mấy chuyện Phật dưỡng hồn hoặc là thực thể này kia.

Nào ngờ, Cố Thụ Ca rối rắm một lúc, như làm công tác tâm lý xong mới gom hết dũng khí, hỏi: “Tụi mình có… chưa?” Cô nàng ngượng ngùng lên tiếng, lại nhìn môi Thẩm Quyến nhằm ám chỉ điều mình đang hỏi.

Thẩm Quyến hiểu, cũng ngượng ngùng theo, cuối cùng gật đầu.

Cố Thụ Ca lại càng rối rắm. Mặt mày cũng nhíu chặt vào nhau, lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Em có ngọt không?”

Cô nàng này sao tự dưng lại tò mò mình có ngọt hay không? Thẩm Quyến không bắt kịp tư duy của Cố Thụ Ca, nhưng vấn đề này thì vẫn có thể trả lời. Tiểu Ca đương nhiên là ngọt nhất.

Mắt Thẩm Quyến dậy ý cười, vừa định trả lời lại thấy Cố Thụ Ca nghiêm túc nhìn sang, nói tiếp: “Hơi thở chúng ta giao hòa. Trên người em có hương vị của chị. Chị nhất định rất ngọt, vậy em đây cũng ngọt đúng không?”

Biến đổi bất ngờ ấy khiến Thẩm Quyến suýt chút nữa đã theo không kịp. Cô cũng không biết nên thẹn thùng vì Tiểu Ca khen cô ngọt, nên tán đồng với lời em nói mà khen em ngọt ngào, hay nên tán thưởng lối suy nghĩ thần kì của cô nàng.

Cố Thụ Ca còn nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt ngập tràn chờ mong. Cuối cùng, Thẩm Quyến đáp: “Tiểu Chanh, chua.”

Tiểu Chanh chua chua rất không hài lòng, nhưng lại không còn cách nào. Suy cho cùng thì hương vị của cô, Thẩm Quyến là người rõ ràng nhất. Vì thế, cả ngày sau đó, cô nàng vẫn luôn ỉu xìu, không vui. Thẩm Quyến muốn dỗ ngọt một câu, lại sợ tiểu quỷ toát ra suy nghĩ kì quái gì nữa, đành phải dùng chuyện khác dời đi lực chú ý, để cô nàng đừng rối rắm vấn đề ấy nữa.

Sang hôm sau, hòa thượng trả túi bùa lại cho Thẩm Quyến, định sẽ về chùa lật điển tịch thử xem. Thẩm Quyến đương nhiên là đáp ứng, còn lái xe đưa ông ta về.

Thẩm Quyến đưa Kính Vân đại sư đến chân núi, vừa định quay về thì Kính Vân lại gọi. Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh. Cô vẫn luôn đi theo Thẩm Quyến, một tấc không rời. Thế nên hòa thượng muốn nói chuyện riêng với Thẩm Quyến cũng không tìm được cơ hội. Lúc này, ông ta tỏ vẻ do dự muốn nói lại thôi, Cố Thụ Ca lập tức nhìn ra, bèn chủ động né xa để bọn họ nói chuyện.

Vì vậy còn khiến Kính Vân cảm thấy hổ thẹn.

“Tâm tính tiểu quỷ lương thiện, bản chất ngay thẳng. Là tôi quá lo lắng.” Hòa thượng cảm thán một câu.

Nghe ông ta đánh giá Cố Thụ Ca như vậy, ánh mắt Thẩm Quyến cũng mềm đi nhiều: “Đại sư muốn nói gì cứ nói thẳng là được.”

Hòa thượng cũng không dông dài, quanh co mà trực tiếp nói: “Tiểu quỷ ở lại nhân gian là vì chấp niệm của hai người các cô với đối phương giao hòa. Thế nên, một khi chấp niệm biến mất, cô ta cũng sẽ biến mất theo.”

Thẩm Quyến thoạt tiên là sửng sốt, sau đó lại cười cười, nhìn về phía Cố Thụ Ca đằng xa. Cố Thụ Ca đứng dưới tán một cây hoa đào nở rộ rực rỡ như hồng vũ, nhìn sang bên này, lẳng lặng chờ bọn họ nói xong.

“Tôi biết. Em ấy cũng biết.” Thẩm Quyến bình tĩnh đáp.

Chuyện này, sau khi Kính Vân đại sư nói ra nguyên nhân Tiểu Ca có thể ở lại dương gian thì cô đã nghĩ đến. Tiểu Ca nhất định cũng vậy. Bởi vì tối qua, khi cô khép mắt, em đã nói một câu: “Thật tốt.”

Chỉ có hai chữ, không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Quyến hiểu.

Nếu chấp niệm của các cô với đối phương vĩnh viễn không biến mất, như vậy thời gian Tiểu Ca ở lại trên đời cũng sẽ lâu bằng tuổi thọ của cô. Mà chấp niệm đương nhiên sẽ không biến mất. Cho nên, các cô sẽ luôn bên nhau, đến tận thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Như vậy, thật tốt.

_____________

Truyện Chữ Hay