BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Chúc Vũ xuất hiện quá đột ngột, ngoại trừ Cố Thụ Ca, không ai kịp phản ứng. Tất cả mọi người thấy họng súng chỉa về phía Thẩm Quyến, nghe được tiếng súng vang lên. Mà Thẩm Quyến vẫn bình yên vô sự, viên đạn bất chợt dừng lại ở vị trí cách cô chưa đến một mét, rồi rơi xuống đất, tựa như bị một bàn tay vô hình trên cao ngăn lại.
Thẩm Quyến chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thụ Ca dần trong suốt, hệt như bị hòa tan vào không khí, sau đó biến mất hoàn toàn. Hai chân cô nhũn đi, vội vươn tay, chạm đến nơi từng là Cố Thụ Ca, hòng bắt được gì đó. Nơi ấy giờ đã là khoảng trống. Chỉ có một viên đạn nằm trên mặt đất, chứng minh Cố Thụ Ca từng tồn tại.
Thẩm Quyến không biết mình nên làm gì. Hai mắt cô đỏ sậm, môi run rẩy, cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, không thốt nên lời.
Những vệ sĩ phản ứng lại trước Chúc Vũ, không rảnh lo nghĩ vì sao viên đạn lại bất thình lình tự rơi mà lập tức xông lên, bảo hộ Thẩm Quyến lui về. Song, lòng Thẩm Quyến chỉ một mực nghĩ đến Cố Thụ Ca.
Tiểu Ca biến mất rồi. Trong đầu Thẩm Quyến chỉ có hình ảnh Cố Thụ Ca tan biến.
Đội vệ sĩ phát hiện Thẩm Quyến bất động, cho rằng cô sợ đến nhũn chân, trong tình thế cấp bách đành phải lôi đi. Chúc Vũ nép trong chỗ rẽ, bọn họ lại ở ngay cửa nhà họ Cố, chỉ cần vào trong là Chúc Vũ sẽ không thể đuổi theo.
Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Quyến vẫn không thể nào tin được Cố Thụ Ca đã biến mất. Dưới tình thế cấp bách, các vệ sĩ đành cứng rắn lôi cô đi. Thẩm Quyến mờ mịt, lại quay đầu nhìn về nơi Cố Thụ Ca tan biến. Ánh mắt cô dần giăng đầy tơ máu đỏ thẫm, cổ họng cũng thắt chặt đến đau đớn.
Tiếng súng lại vang lên một lần nữa. Viên đạn sượt qua da đầu vệ sĩ bọc hậu, máu tươi tuôn ra từ chân tóc anh ta.
“Mau!” Không biết là ai cao giọng hét lên. Bên cạnh Thẩm Quyến có người đẩy, có người kéo, che chở cô gần như là ngã nhào mà thối lui.
Thẩm Quyến lúc này mới như bừng tỉnh. Cô cuối cùng cũng phát ra tiếng, rách nát như xé toạc dây thanh âm: “Tiểu Ca…”
Tiếng ấy rất nhẹ, ngay cả vệ sĩ đang túm lấy tay cô cũng không nghe được mà chỉ phát hiện chủ tịch họ đang bảo hộ bên trong đột nhiên giãy giụa. Cô như phát rồ, miệng gọi: “Tiểu Ca”, lại điên cuồng muốn vùng vẫy thoát khỏi bọn họ.
Trong lúc nguy cấp, tất cả ý niệm của đội vệ sĩ chỉ có mỗi mạng sống, đương nhiên không cho phép Thẩm Quyến giằng ra. Bọn họ càng dùng sức bao lấy cô, vọt đến cửa. Chỗ này vừa đúng lúc lõm vào trong, phía Chúc Vũ không thể nhìn tới, nhưng nếu cô ta xông đến thì vẫn có thể giải quyết bọn họ dễ dàng từng phát một.
Đối mặt với súng đạn, thân thủ có tốt đến đâu đi nữa cũng vô dụng.
Thẩm Quyến vùng vẫy không ra. Cô liều mạng quay đầu tìm Cố Thụ Ca. Nhưng không có. Nơi mắt có thể nhìn đến không có. Cô cũng không cảm nhận được sự tồn tại của em. Không khí rét căm căm, chỉ còn mỗi hư vô.
Vệ sĩ gần như là giật lấy tay cô, ấn lên khóa vân tay.
Tiếng bước chân khiến da đầu người ta tê dại phía sau ngày một tiếp cận. May mà cửa mở cũng nhanh.
“Không được đi!” Chúc Vũ hét lên.
Nhóm vệ sĩ lôi Thẩm Quyến nhào vào trong, rồi lập tức xoay người đóng cửa. Đạn bắn vào cửa phát ra tiếng vang lớn, mùi thuốc súng nặc nồng.
Cô ta chỉ có một mình, cho dù nắm súng cũng không thể tấn công vào trong. Bọn họ tạm thời được an toàn. Nhóm vệ sĩ kinh hồn táng đảm, vội buông Thẩm Quyến ra. Cô là chủ, tiếp theo nên cầu cứu hay làm gì đều cần cô nói một tiếng.
Nhưng bọn họ vừa thả tay đã phát hiện chủ tịch Thẩm hệt như người mất hồn, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Ca.”
Thoạt trông, giống như tinh thần không ổn định.
Các vệ sĩ hai mặt nhìn nhau. Trước khi đến, bọn họ đã xem qua một ít tư liệu để hiểu sơ lược tình huống thân chủ, biết đại khái Tiểu Ca là tên của người thừa kế tập đoàn Cố thị. Nhưng không phải người nọ đã bị hại rồi sao? Vì cớ gì mà chủ tịch Thẩm lại gọi cái tên ấy vào lúc này?
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng súng liên tục. Cửa bị bắn đến chấn động, khiến người ta nghe mà run rẩy trong lòng.
Nhưng Thẩm Quyến lại như không hề phát hiện. Cô vẫn lầm bầm gọi lên Cố Thụ Ca.
Tiểu Ca không thể nào biến mất được, nhất định em vẫn còn đây. Em không thể nào biến mất, nhất định vẫn còn đây. Em không thể biến mất, em không thể biến mất. Mắt Thẩm Quyến đỏ như tẩm máu, nhưng đáy mắt lại khô khốc đến đáng sợ, không có lấy một giọt lệ.
Máu! Trong đầu cô xuất hiện chữ ấy. Nháy mắt, Thẩm Quyến không nhìn đến bất kì ai, cũng không rảnh quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ một mực đi thẳng vào nhà. Lúc qua cửa, cô bị vấp một chút, suýt té ngã, nhưng vẫn không hề phát hiện. Thẩm Quyến đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một đĩa pha lê máu dự phòng, mở ra, nâng trên đôi bàn tay, cố gắng bình tĩnh mà nói với không khí: “Em… em quẹt máu, chạm vào chị một chút, để chị biết em vẫn ở đây.”
Vừa nói, cô vừa nhìn chằm chằm đĩa máu, không nháy mắt lấy một cái, sợ mình sẽ bỏ qua chút thay đổi nào.
Song, bề mặt đĩa máu vẫn không nhúc nhích, qua thật lâu cũng chẳng có ai chạm đến cô. Cố Thụ Ca như đã hoàn toàn tan biến, không hề tồn tại.
Nhưng Thẩm Quyến không tin. Tay cô đang run. Chiếc đĩa thủy tinh cũng không được cầm chắc, như có thể rời tay rơi xuống bất kì lúc nào. Thẩm Quyến bước đến bên bàn, thả đĩa xuống. Cô nhìn vào không khí, lại không biết nên dừng mắt ở nơi đâu.
Trái tim thấp thỏm treo cao, mắt Thẩm Quyến cũng không rõ tiêu cự. Cô nhìn một vòng vào khoảng không, cuối cùng dừng lại ở vị trí trước mặt, hỏi thật khẽ: “Có phải em ở đây không?”
Tiểu Ca ở cùng cô, khi đứng nói chuyện, em thích đứng ngay đối diện, để cô có thể nhìn đến. Lúc ngồi, em thường ngồi phía bên trái, luôn nghiêm túc nhìn cô, bày ra bộ dáng đang chăm chú lắng nghe.
Hiện tại cô đang đứng, như vậy Tiểu Ca nhất định đang ở đối diện.
“Có phải em suy yếu lắm không? Phát súng kia…” Thẩm Quyến vừa đau lòng vừa quan tâm, lo lắng nhìn khoảng không trước mắt: “Có đau không? Em đừng sợ. Chị sẽ nghĩ cách.” Cô sẽ nghĩ cách, để mình có thể thấy được Tiểu Ca một lần nữa.
Chẳng phải lúc ban đầu cô cũng chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của em vào mười hai giờ đêm thôi đấy sao? Ngoài vài phút, vài chục phút sau mười hai giờ thì ban ngày hoàn toàn không cảm nhận đến em, càng không thể cùng em giao lưu.
Chỉ là quay lại tình trạng ban đầu thôi, không sao đâu. Thẩm Quyến tin chắc Cố Thụ Ca vẫn còn đây, tin chắc em chỉ là suy yếu, ngay cả máu cũng không thể chạm đến, không thể khiến cô thấy được hồn thể của em.
Chờ đến mười hai giờ, Thẩm Quyến nghĩ. Chờ đến mười hai giờ là cô có thể cảm giác được Tiểu Ca đang tồn tại.
Thẩm Quyến đứng cạnh bàn không biết đã bao lâu, không nghĩ đến Chúc Vũ bên ngoài, cũng không nghĩ về vụ án. Trong đầu cô như trống rỗng, chẳng hề suy nghĩ bất cứ chuyện gì, mà cũng như ngập tràn bởi hình bóng Cố Thụ Ca. Có em lúc thiếu niên vào rất nhiều năm về trước, có em trong trạng thái quỷ hồn mới hôm qua. Có bộ dáng em lạnh mặt nhìn cô, nói với cô em định sẽ đi du học. Cũng có em đỏ mặt, mềm giọng nói xin lỗi chị, sau này em không chạy lung tung nữa, chị đừng giận.
Thẩm Quyến nghĩ, đúng vậy, Tiểu Ca từng hứa với cô sẽ không chạy tung lung, cho nên em nhất định đang ở ngay đây, chỉ là không thể nhìn đến, cũng không cảm nhận được mà thôi. Tiểu Ca đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Em sợ nhất là cô giận.
Thẩm Quyến nghĩ vậy, dường như đã an tâm hơn một chút.
Bên ngoài vang tiếng còi xe cảnh sát cùng vô số tạp âm hỗn loạn. Tư duy Thẩm Quyến như bị chậm đi vô số lần, trở nên vô cùng trì trệ.
Phải bắt hung thủ, cô nghĩ.
Vì thế cô bước ra ngoài.
Các vệ sĩ liên hệ cảnh sát. Bọn họ đứng ngay cửa, mặt mày nghiêm nghị, lộ vẻ căng thẳng như mưa bão sắp đến. Nhưng điều bọn họ lo lắng hiển nhiên không phải hung thủ. Cảnh sát đã đến, hung thủ quá nửa là tháo chạy rồi, tiếp theo chính là truy nã. Điều bọn họ lo chính là trạng thái vừa rồi của chủ tịch Thẩm.
Cô giống như… điên rồi.
Nhưng khi Thẩm Quyến bước ra khỏi cửa, mấy vệ sĩ lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Vừa rồi hẳn chỉ là tinh thần bất ổn nhất thời khi con người ta quá mức sợ hãi thôi.
Cửa bị gõ vang.
Ánh mắt Thẩm Quyến vô cùng trấn định, ra hiệu: “Mở cửa.”
Bên ngoài là đội trưởng Lý. Theo sau anh ta là một đội cảnh sát vũ trang, tất cả đều mang súng.
Đội trưởng Lý mặc áo chống đạn bước vào. Chúc Vũ chắc chắn đã chạy, đây là kết luận chung của mọi người. Người này hệt như con cá chạch trơn tuột, không ai hy vọng xa vời cảnh sát có thể bắt được cô ta ngay khi vừa đến.
“Đã hạ lệnh truy nã.” Đội trưởng Lý nói, “Truy nã toàn thành phố.”
Thẩm Quyến gật đầu, hoàn toàn không nhìn ra cô vừa trải qua một hồi sinh tử: “Trong nhà cô ta để tôi liên hệ.”
Đội trưởng Lý cũng có ý đó. Tầng lớp thượng lưu có thân phận, có địa vị thường đều rất ngạo mạn, không quá thích dính dáng tới cảnh sát. Lần trước giao tiếp đã không mấy thuận lợi. Lần này cần truy nã con gái người ta, còn phải nhờ người nhà hợp tác. Thẩm Quyến ra mặt thì hay hơn cảnh sát nhiều.
Ánh mắt Thẩm Quyến nhìn sang cửa lớn. Trên cửa là mười mấy lỗ đạn, tất cả đều rộng khoảng hai ngón tay. Chỉ là góc bắn khác nhau nên hình dạng có phần chênh lệch. Thẩm Quyến bước đến. Bộ phận kỹ thuật đang điều tra hiện trường.
Viên đạn kia bị kẹp lên bằng nhíp, bỏ vào túi đựng vật chứng. Một cảnh sát cầm túi vật chứng bước tới, nói với đội trưởng Lý: “Trên đầu đạn này không có rãnh xoắn, hẳn là súng tự chế. Từ dấu vết để lại ở hiện trường thì kỹ thuật chế tác tương đối thành thạo. Tội phạm này không đơn giản, ngắm bắn rất chính xác, e là có bối cảnh phạm tội khá sâu.”
Muốn kiếm súng trong nước không phải chuyện dễ. Chỉ riêng việc cô ta làm sao có được súng vào tay đã khiến người ta phải suy ngẫm nhiều.
Thẩm Quyến nhìn túi vật chứng, rồi duỗi tay đón lấy. Người cảnh sát kia không chú ý đã bị giật đi.
Từ đầu vụ án đến giờ, Thẩm Quyến vẫn luôn rất hợp tác với cảnh sát. Lúc này, đội trưởng Lý cũng chỉ cho rằng cô lấy viên đạn là muốn xem thử. Nhưng Thẩm Quyến cầm túi đựng vật chứng lại nói: “Viên đạn để tôi giữ.”
Đội trưởng Lý kinh ngạc, vội đáp: “Chuyện này không được.”
Thẩm Quyến lặp lại: “Để tôi giữ.” Nói đoạn, cô nhìn sắc trời, đã chập tối.
Trời tối không thể ở ngoài. Vừa dứt lời, Thẩm Quyến nói câu xin lỗi không tiếp được rồi lập tức xoay người vào nhà.
Đội trưởng Lý không dám đòi lại viên đạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Quyến cầm đi.
Thẩm Quyến trở lại phòng. Cô bình tĩnh, thong thả sắp xếp chỗ nghỉ cho mấy vệ sĩ.
Trong nhà có người ngoài thì không được tiện lắm. Thẩm Quyến nói với không khí: “Nếu không có gì thì họ sẽ không ra. Em đừng bận tâm. Tụi mình vẫn cứ như trước.”
Không ai đáp lại.
Thẩm Quyến buồn rầu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định. Cô sợ Cố Thụ Ca lo cho cô. Cô không muốn khiến em bận tâm. Tiểu Ca bây giờ nhất định là rất suy yếu, vậy đừng làm em lo lắng.
Thẩm Quyến đến phòng sách, mở máy tính, tìm phát một bộ phim điện ảnh. Phim dài hai tiếng. Thẩm Quyến xem xong, ngay cả vai chính là ai cũng không rõ. Cô quay đầu, nói về phía chiếc ghế trống bên cạnh: “Còn muốn xem nữa không?”
Tiểu Ca cái gì cũng không thể làm, chắc chắn là rất nhàm chán. Thẩm Quyến nghĩ vậy, rồi lại mở một bộ khác.
Cô đang chờ thời gian trôi, đợi đến mười hai giờ.
Cô nhớ rõ, đêm hôm xảy ra tai nạn giao thông, cô đã cảm nhận được sự tồn tại của Cố Thụ Ca. Giờ Tiểu Ca suy yếu, hồn thể không hiện ra được, hẳn là trở lại trạng thái khi vừa mới thành quỷ.
Chờ đến mười hai giờ, cô nhất định có thể cảm giác được em. Thẩm Quyến nghĩ vậy, nhưng lòng vẫn lo lắng bất an. Cô cố tình xem nhẹ sự bất an đó, gắng dặn mình phải bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đến mười hai giờ.
Thời gian trôi đi hết sức chậm rãi. Thẩm Quyến gần như là nhìn kim giây nhích từng chút một. Đến khi cả kim giờ lẫn kim phút đều chỉ hướng con số mười hai, cô ngưng thở, nhìn sang bên cạnh.
Không có. Cô không cảm giác được tiểu quỷ.
“Tiểu Ca?” Thẩm Quyến gọi. Cô gần như không thể giữ nổi vẻ trấn định ngoài mặt, giọng cũng bất giác trở nên run rẩy: “Em có ở đây không?”
Không ai đáp lại. Không khí vẫn chỉ là không khí. Trong phòng ngoại trừ cô, không có bất kì âm thanh nào khác.
“Em đến bên cạnh chị đi.” Thẩm Quyến lại nói một câu.
Vẫn không có hồi đáp.
Cô mở đĩa thủy tinh. Tay run đến nỗi suýt chút nữa đã đánh nghiêng cả đĩa: “Giờ em thử xem có thể chạm vào được không?”
Máu trong đĩa vẫn lặng im, không chút dao động.
Có phải em đi rồi không? Trong lòng Thẩm Quyến toát ra những lời ấy, nhưng lại lập tức hoảng hốt dằn xuống. Cô không dám nghĩ. Cho dù chỉ là một ý niệm cũng đã khiến cô sợ hãi không thôi.
“Em nhất định vẫn còn đây.” Thẩm Quyến cong môi, dịu giọng nói với không khí, “Em đừng sợ.”
Nói rồi, chẳng hiểu vì sao cô lại bắt đầu hận câu chữ của mình quá nghèo nàn. Lời nói khô khan như vậy, nhất định không cách nào an ủi được Tiểu Ca. Tiểu Ca lúc này chắc chắn đang rất sợ.
Thẩm Quyến vắt óc suy nghĩ trong giây lát. Cô nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, thoáng mất tự nhiên mà mím môi, sau đó hơi ngượng ngùng, lại có phần thấp thỏm. Nỗi sợ hãi vì phải vĩnh viễn mất đi Cố Thụ Ca được cô che giấu rất tốt, chẳng biểu hiện ra ngoài mảy may. Cô hơi cúi đầu, nói thật khẽ: “Tiểu Chanh, em đừng sợ, chị yêu em.”
_____________