BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Cố Thụ Ca vừa nói ra phỏng đoán ấy thì cũng đã lập tức tự phủ định. Bởi vì không hợp lí.
Hôm ở rạp chiếu phim là lần gặp mặt thứ hai từ sau khi cô biến thành quỷ. Lần đầu là bốn người tình nghi tụ họp trong nhà. Nếu Chúc Vũ có dị năng, nhìn thấy được quỷ thì hẳn là đã lộ manh mối ngay từ lần đầu gặp mặt mới phải, đâu cần đợi đến hôm sau ở bên ngoài rạp chiếu phim mới không ngừng nhìn về phía cô.
Cố Thụ Ca ngẫm lại tình hình hôm ấy. Cô và Thẩm Quyến đã chọn được phim, lấy vé, ngồi trên ghế ở khu chờ. Chúc Vũ đột nhiên xuất hiện, chào Thẩm Quyến, sau đó hàn huyên đôi câu.
Tim Cố Thụ Ca bỗng dưng đánh thịch, trong đầu chợt lóe một ý niệm, nhưng cố tình lại không thể bắt lấy.
Thấy Cố Thụ Ca chìm đắm trong vụ án, Thẩm Quyến cũng không quấy rầy mà đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối.
Trong nhà nuôi một cô nhóc quỷ nên ngày càng không chào đón người sống. Thẩm Quyến thậm chí đã đẩy thời gian tan làm của người giúp việc lên sớm hơn, cơ bản chỉ để bọn họ làm mấy chuyện quét tước. Còn lại phần lớn thời gian, trong nhà không có ai khác.
Có điều như vậy thì Thẩm Quyến cần đích thân làm một số việc, tỉ như bữa tối, cô phải tự tay nấu ăn. May mà dù hiếm khi xuống bếp nhưng cô cũng không phải dốt đặc cán mai.
Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ thật lâu cũng không bắt được trọng điểm. Càng nghĩ, đầu óc cô lại càng đặc quánh như bị đổ đầy hồ nhão. Cuối cùng, Cố Thụ Ca đành phải bỏ cuộc, ngẩng đầu mới phát hiện Thẩm Quyến đã đi đâu mất.
Không thấy Thẩm Quyến, nhưng chắc chắn chị vẫn còn trong nhà. Cố Thụ Ca cảm giác được điều đó. Vì thế, cô đứng dậy, đi tìm chị.
Tiểu quỷ lắc lư đi đến phòng sách, không có người. Lại vào phòng ngủ, cũng không ai. Cuối cùng mới nghĩ đến phòng bếp. Xuống bếp, tìm được.
Thẩm Quyến đeo tạp dề, đưa lưng về phía cửa, tay cầm muỗng. Cảm giác được Cố Thụ Ca, cô liền quay đầu nhìn. Quả nhiên, tiểu quỷ đang lóng ngóng ngay cạnh cửa, tò mò ngó vào trong.
Từ khi mới bắt đầu, còn chưa nhìn thấy Cố Thụ Ca mà chỉ đơn thuần cảm nhận được thì loại cảm giác này đã như một kiểu tâm ý tương thông. Sau mấy lần uống máu, Thẩm Quyến phát hiện sự liên hệ giữa cô và Cố Thụ Ca lại càng trở nên sâu sắc.
Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến quay đầu nhìn mình, bất giác cũng bước qua.
Trong nồi phát ra tiếng kêu ùng ục, khói trắng lượn lờ bốc lên, có cảm giác vừa xôm vừa nóng. Cố Thụ Ca hít một hơi thật sâu, muốn ngửi mùi hương trong không khí, tiếc là không cảm nhận được gì.
Trời bên ngoài đã tối, đèn trong phòng cũng sáng lên. Canh nấu chín, mở nắp là hơi nước trắng mờ nghi ngút phả vào mặt. Đợi hơi nước tan hết, canh cá màu trắng sữa cũng xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ nhìn mỗi màu canh thôi cũng biết chắc chắn là rất ngon. Cố Thụ Ca tiếc nuối một trận, rồi lại vội vàng thúc giục Thẩm Quyến nếm thử.
Thẩm Quyến thử vị một chút, cảm thấy khá ổn, bèn bưng canh cá lên bàn, bới một chén cơm.
Cố Thụ Ca cũng muốn ăn, nhưng lại biết mình ăn không được. Thẩm Quyến không dám tùy tiện thêm máu vào đồ ăn đút cho cô nàng, sợ đồ ăn của con người sẽ làm tiểu quỷ của cô hỏng mất. Vì thế, chờ Thẩm Quyến vừa ngồi vào bàn, Cố Thụ Ca liền chạy vào phòng sách, để tránh cho có mình đứng bên cạnh dòm ngó, Thẩm Quyến sẽ ăn cơm không ngon.
Sau bữa tối, hai người xem một bộ phim như thường lệ, rồi lên giường sớm. Nếu không nghĩ đến việc còn chưa bắt được hung thủ thì cuộc sống như vậy thật sự vừa bình đạm vừa hạnh phúc. Cố Thụ Ca chờ Thẩm Quyến say giấc lại ngồi dậy. Dù sao cô cũng là quỷ, không cần phải ngủ, nằm trên giường suốt bảy tám tiếng đồng hồ là rất nhàm chán. Cô bước xuống, lượn lờ trong phòng một chốc lại xuyên tường, đến phòng ngủ của mình.
Trong phòng không mở đèn, tối om om. Sức lực của Cố Thụ Ca hiện tại đã lớn hơn rất nhiều, có thể tự mình ấn được công tắc. Cô bật đèn, rồi thấy ngay trên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ có đặt một đĩa thủy tinh đựng máu, bút lông vũ, giấy, và cả mực nước. Cô bước qua, máu trong đĩa đã được pha chất kháng đông nên vẫn ở trạng thái lỏng. Đây nhất định là Thẩm Quyến chuẩn bị cho cô.
Cố Thụ Ca đặt mông xuống ghế, ngây ngốc nhìn những vật dụng trên bàn một lúc. Sau đó, cô quyết định viết nhật ký. Bắt đầu từ hôm nay.
Cô có thói quen ghi nhật ký, hơn nữa còn thích viết tay. Từ nhỏ đến lớn đã viết rất nhiều quyển.
Cố Thụ Ca đầu tiên là đề ngày tháng hôm nay. Trông ra cửa sổ, phát hiện trời đang đổ tuyết, lại viết thêm thời tiết: tuyết lớn. Sức lực cô đã lớn hơn nhiều, tốc độ viết chữ tuy vẫn chậm hơn người bình thường nhưng đã không còn như sên bò nữa. Huống chi cô còn có thời gian cả một đêm dài. Vì thế, Cố Thụ Ca quyết định sẽ viết từ từ.
“Mình thương Thẩm Quyến.” Câu đầu tiên, cô viết như vậy. Viết xong liền đỏ mặt. Cố Thụ Ca cũng không biết vì sao tự dưng lại viết câu ấy, chỉ đơn thuần là muốn nên viết ra thôi.
“Tụi mình ở bên nhau.” Câu thứ hai là thế. Viết ra rồi, niềm vui trong lòng cũng hệt như nồi canh cá hôm nay, ùng ục sục sôi.
Cố Thụ Ca tạm dừng một chút, muốn sơ lược qua chuyện từ sau khi chết. Vì thế, cô dùng giọng điệu khi làm báo cáo thực nghiệm mà viết tiếp câu thứ ba: “Mình chết rồi.”
“Gặp tai nạn giao thông trên đường về nhà. Mình đứng bên cạnh thi thể. Thi thể mình nằm trong vũng máu với tư thế vặn vẹo kì quái. Mình thấy giày mình rơi ra. Đó là giày Thẩm Quyến tặng, là quà sinh nhật năm mình mười tám tuổi. Mình đã cố ý chọn mang nó, bởi vì hôm đó là sinh nhật Thẩm Quyến.”
Viết đến đây, Cố Thụ Ca lại nhớ đến lúc vừa biến thành quỷ, cảm xúc của cô khi ấy rất nhạt, tựa tơ nhện, dường như đối với sống chết, đối với bất cứ chuyện gì cũng rất thờ ơ, chỉ khi nghĩ đến Thẩm Quyến thì cảm xúc mới kịch liệt dao động.
Nhưng hiện tại, cô đã ngày càng gần với trạng thái trước khi chết. Sẽ vui vẻ, sẽ khó chịu, sẽ động tâm, sẽ đau lòng, còn biết ghen, biết giận.
Là vì máu của Thẩm Quyến sao? Máu của Thẩm Quyến đã mang cô trở về với nhân gian.
Cố Thụ Ca nghĩ vậy, ngòi bút dưới tay lại tiếp tục lướt trên trang giấy. Cô nghĩ đến đâu viết đến đó, không chú ý cách dùng từ. Dù sao cũng chỉ là bản ghi chép, sẽ không cho ai khác xem. Nhưng mà càng viết thì lại càng nhiều, nhiều như thể viết mãi cũng không hết.
“Thẩm Quyến đứng trước di thể của mình. Chị xốc tấm vải trắng che mặt mình lên. Mình nhận ra cảm xúc của chị đang cận kề vỡ vụn. Mình muốn an ủi chị, ít nhất cũng phải nói cho chị biết mình còn ở đây, nhưng mình làm không được. Trên thế gian này, người duy nhất mình có lỗi, chính là Thẩm Quyến.”
“Mình đi theo bên cạnh Thẩm Quyến, đi suốt một đường, như bị hút lấy, không thể không theo. Nhưng lòng mình cũng nguyện đi theo chị. Mình cùng chị đến hiện trường vụ án, lại trở về nhà. Mình nghĩ, con người ta sau khi biến thành quỷ rồi là sẽ luôn lơ lơ lửng lửng như vậy mà tồn tại sao? Mình sẽ luôn đi theo Thẩm Quyến ư? Thẩm Quyến lại phải làm thế nào đây? Mình rất lo cho chị.”
“Hình như chị phát hiện mình! Chị đột nhiên nhìn về phía mình đang đứng mà gọi tên.”
Cố Thụ Ca tựa như hoàn toàn quay về thời điểm ấy. Thẩm Quyến đột nhiên gọi tên cô, trong nháy mắt đó, cô kinh hoảng, sợ hãi, căng thẳng, và cả chờ mong.
Phòng ngủ sáng đèn cả đêm, Cố Thụ Ca dần biến nhật ký thành ghi chép về những chuyện đã qua, nhưng cô không quan tâm.
“Mình thương chị, nhưng mình không dám nói, thậm chí còn tránh nghĩ đến chuyện đó, bởi vì sẽ cảm thấy tội lỗi. Mình không muốn phá hỏng cuộc đời chị, cũng không muốn khiến bản thân biến thành một kẻ xấu xa. Mình càng sợ trong lòng chị sẽ thấy mình mặt mũi đáng ghét, cử chỉ hung hăng. Mình hy vọng có thể buông bỏ, tương lai vẫn còn cơ hội làm bạn bên cạnh chị với thân phận người nhà. Cho nên mình rời đi.”
“Chị thật sự cảm nhận được mình, siêu vui vẻ.”
“Chị quá khổ, mình vẫn là gánh nặng cho chị.”
“Chị không có xem mình như gánh nặng. Chị chưa từng xem mình như gánh nặng.”
“Chị bảo mình nhập vào chị. Mình từ chối. Chị uống hai ly nước bùa. Chị rất đau. Mình phụ lòng tốt của chị. Chị hỏi mình, có phải chị gây áp lực rất lớn cho em không? Mình muốn khóc, nhưng quỷ thì không có nước mắt đúng không?”
“Mình nợ chị, trả không hết.”
“Mình có thể chạm vào máu chị, chỉ chạm được máu chị.”
“Mình không biết hung thủ là ai.”
“Lão hòa thượng ở chùa Quảng Bình nói Thẩm Quyến hẳn nên đưa mình đi đầu thai. Mình có tướng phú quý, kiếp sau nhất định có thể được đầu thai tốt. Nhưng mà không có Thẩm Quyến, kiếp sau là vui hay khổ, là phúc hay bần, là tốt hay xấu, lại có gì khác nhau?”
Cố Thụ Ca hết sức chuyên chú mà ghé vào bàn. Tay cầm bút tê mỏi cũng chỉ dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tiếp tục. Đến chừng năm giờ, cô mới viết đến chuyện tới chùa Quảng Bình lần thứ hai.
Viết bảy trang giấy, số lượng từ độ hơn ba nghìn. Cố Thụ Ca cảm thấy có vẻ đã đủ cho hôm nay, bèn quyết định đêm mai lại tiếp tục. Có điều cái này hẳn không thể xem như nhật ký mà chỉ là bản ghi chép sau khi thành quỷ. Cố Thụ Ca không thể để mấy ghi chép ấy trên bàn, cô sợ Thẩm Quyến nhìn đến. Cũng không phải không thể cho chị xem, chỉ là nếu bị thấy thì nhất định sẽ rất xấu hổ. Vì thế, cô muốn tìm một chỗ giấu đi.
Cố Thụ Ca dạo một vòng quanh phòng. Dù sao cũng là phòng ngủ của mình, có thứ gì đều biết đại khái. Cô lượn qua một lượt, chẳng mấy chốc đã nghĩ đến một chỗ. Cô kéo một chiếc hộp con từ tầng dưới cùng của kệ sách, sau đó hì hục nửa ngày mới mở được nắp ra.
Chiếc hộp này chứa một ít đồ linh tinh. Cô cẩn thận thả những trang giấy vào trong, phủ lên mấy món lặt vặt, sau đó đậy nắp, đẩy hộp trở lại chỗ cũ.
Cảm thấy mình thật quá thông minh. Như vậy thì sẽ không ai phát hiện bí mật nhỏ cô giấu bên trong.
Cố Thụ Ca cất hộp xong đâu đấy lại đứng lên. Cô định sẽ trở lại bên cạnh Thẩm Quyến. Viết nhiều như vậy, nỗi lòng cô đã ngập tràn bóng hình chị, tất cả đều là niềm hạnh phúc và may mắn khi có thể ở bên nhau.
Cô vừa định rời đi thì ánh mắt đảo qua khung cảnh ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ đọng một lớp sương mỏng. Ánh đèn đường bên ngoài rọi vào, tỏa sắc vàng. Cố Thụ Ca chỉ vô tình nhìn thoáng qua. Cô đi tiếp mấy bước, rồi bỗng dưng cảm thấy không thích hợp. Hình như trong ánh vàng có một bóng đen loáng thoáng.
Cố Thụ Ca vội quay trở lại, duỗi tay lau cửa sổ. Trên kính có hơi nước, bị lau sạch rất dễ dàng.
Cô dán mặt lên kính, trông ra ngoài.
Hơn năm giờ sáng, trời vẫn còn tối. Ánh mắt Cố Thụ Ca xuyên qua bóng đêm, rơi xuống bên dưới chiếc đèn đường ngoài nhà. Dưới đèn có một bóng đen. Hắn đội mũ, đeo kính râm, mang khẩu trang, ăn mặc rất dày. Không biết hắn đã đứng đó bao lâu. Trên đỉnh chiếc mũ đen tích một lớp tuyết trắng, trông vô cùng bắt mắt.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía này. Tim Cố Thụ Ca run rẩy, như thể sắp chạm phải ánh mắt hắn.
Người này là ai?
_____________