BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Cố Thụ Ca vừa ảo não vừa ấm ức, nhưng cô cũng không để cảm xúc của mình trầm thấp quá lâu. Miệng mè nheo bảo không muốn bị quấy rầy nhưng trong lòng cô vẫn biết hẳn nên ưu tiên cho chuyện quan trọng. Những người tình nghi đã tập trung đông đủ dưới lầu, cô không thể dây dưa Thẩm Quyến, trì hoãn quá nhiều thời gian.
Hẳn là do từ nhỏ đã biết mình không thể giúp được gì nên Cố Thụ Ca tuy ngẫu nhiên sẽ cáu kỉnh nhưng cô cũng hiểu rất rõ không thể làm chậm trễ chuyện nghiêm túc. Anh chị đã rất vất vả, cô cũng phải hiểu chuyện một chút. Từ sau khi cha mẹ qua đời, suy nghĩ ấy đã khắc sâu trong đầu cô. Bốn năm chia lìa cũng không thể khiến nó mảy may phai nhạt.
Cố Thụ Ca đứng dậy, muốn xuống lầu xem trước. Cô vừa định nói với Thẩm Quyến một tiếng thì lại thấy chị đang nhìn mình, trong ánh mắt rõ ràng có đau lòng.
Thẩm Quyến đau lòng vì cô? Có phải chị biết cô không vui hay không? Cố Thụ Ca lúng túng, cảm thấy cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Thẩm Quyến, khiến chị cũng buồn bã lây.
"Em muốn xuống lầu sao?" Thẩm Quyến hỏi.
Cố Thụ Ca gật gật đầu, nhấc chiếc bút trên bàn vẽ một vòng tròn. Giờ sức lực cô đã mạnh hơn, không nhất định phải dùng bút lông ngỗng mà những loại khác cũng có thể cầm viết được.
"Không giữ bọn họ lại dùng cơm. Chờ họ đi rồi, tụi mình lại ở riêng." Thẩm Quyến lại nói.
Mắt Cố Thụ Ca dần mở lớn, bên trong lấp lánh ánh sáng, khóe miệng cũng không ngăn được mà giương cao. Cô vội viết: "Vẫn nên làm theo kế hoạch thôi."
Thẩm Quyến không đáp, nhưng rõ là đã hạ quyết định.
Tâm trạng Cố Thụ Ca lập tức trở nên phấn khởi. Cô đi hai bước, nhớ đến gì đó lại quay đầu hỏi: "Chờ sau này em có thân thể rồi, chị có thể hẹn hò với em không?"
Thẩm Quyến thấy cô nàng đi rồi quành lại, cứ ngỡ có chuyện gì quan trọng muốn nói, không ngờ lại là vấn đề này. Cơ mà đúng là quan trọng thật.
"Được." Thẩm Quyến đáp.
Cố Thụ Ca vui vẻ lượn đi. Cô xuyên qua cửa, cảm giác về sự tồn tại bị ngăn cách bên ngoài.
Thẩm Quyến nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ trông hướng sân sau, nơi đó có một bàn đu dây bị gió lạnh thổi đung đưa. Bàn đu dây đã cũ, lâu lắm rồi trong nhà không có ai sử dụng, nhưng Thẩm Quyến nhớ rõ Tiểu Ca lúc nhỏ rất thích bò lên chơi. Chân em ngắn, không chạm tới mặt đất, liền nắm chặt dây thừng, xả giọng kêu chị gái, để cô đi đẩy cho. Cún cưng của chú Cố đảo vòng quanh em, thi thoảng lại sủa mấy tiếng, hưng phấn nhảy nhót.
Thẩm Quyến nghĩ, rồi đột nhiên cảm thấy ảo não. Có phải lúc nãy cô đã quá lạnh nhạt rồi không? Khi trả lời Tiểu Ca hẳn nên nói nhiều một chút.
Cố Thụ Ca bước khỏi phòng ngủ, đưa lưng về phía cửa, thở phào một hơi. Cô cảm thấy biểu hiện của mình đã cải thiện, mới nãy nói muốn hẹn hò với Thẩm Quyến đã rất tự nhiên. Sau này phải biểu hiện ngày một tốt hơn mới được.
Bước xuống cầu thang, trong phòng khách đã có tám người ngồi chờ sẵn.
Cố Thụ Ca lắc lư đi qua, bỗng dưng đáy lòng dâng lên một trận bức bối khiến huyệt Thái Dương đau nhói. Dường như cô ngửi được mùi máu tươi. Hình ảnh vụ tai nạn cũng hiện rõ trong nháy mắt. Cô thấy có người nằm trong vũng máu, mặc quần áo giống cô, hộp bánh kem bị đè bẹp, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu. Đủ loại tiếng nói ồn ào, kinh ngạc, tiếc thương, tò mò từ những người xung quanh đan xen với nhau, dập thẳng vào đầu, khiến cô vô cùng nôn nóng.
Cố Thụ Ca cắn chặt khớp hàm, nhỏ giọng lầm bầm gì đó mà ngay cả bản thân cũng chưa nghe được.
Rồi cảm giác bức bối ấy dần tản đi, biến mất. Cố Thụ Ca chậm rãi chớp mắt, đã không còn cảnh tượng vụ tai nạn hôm ấy nữa. Cô thấy những người ngồi trong phòng khách.
Bốn người tình nghi đều đi theo cha. Tám người ngồi bên nhau, lập tức khiến phòng khách trống rỗng trở nên đông đúc hẳn.
Cố Thụ Ca cất bước đi qua, vừa nghĩ tình trạng mới rồi là thế nào, liệu có phải do một trong số bọn họ gây ra? Vừa bước đến đứng bên cạnh mỗi người một lúc, cũng không cảm thấy bực bội, đau đầu hay bất kì cảm giác nào khác. Cố Thụ Ca lòng đầy nghi hoặc. Cô nhìn thấy một chiếc ghế đơn trống, bèn ngồi xuống giữa nhóm khách.
Bên trái cô là Tiếu Mẫn. Tiếu Mẫn đè thấp giọng, thì thầm với Tiếu Úc cha mình: "Sao không có ai tiếp đãi chúng ta hết vậy?"
Giọng điệu Tiếu Úc rất ôn hòa, mang theo sự nuông chiều đặc biệt của một người cha hiền, đáp: "Đừng nóng vội. Chờ thêm vài phút nữa mà còn chưa có ai ra thì con về trước, ba ở lại giải thích với chủ tịch."
Cố Thụ Ca thấy Tiếu Mẫn bĩu môi: "Con muốn ở lại với ba."
Chúc Vũ ngồi xéo gần đó nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hứng thú dạt dào liếc nhìn hai cha con một cái, sau đó quay đầu nói với Lưu Văn Anh ngồi bên cạnh Cố Thụ Ca: "Thật không ngờ Tiểu Ca lại gặp phải chuyện như vậy."
Lưu Văn Anh trông hơi thất hồn lạc phách, toan gật đầu cho qua, bị ba mình trừng mắt mới nhớ ra hiện giờ đang ở đâu, bèn ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật đáng tiếc. Sớm biết thế tôi nên tốt với cô Cố hơn một chút."
Chu Thác nghe vậy chỉ lạnh nhạt ngoảnh mặt đi, nhìn cũng không muốn nhìn. Ánh mắt những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều toát ra vẻ chán ghét.
Bất kể là giới nào thì cũng có tính bài ngoại, không ít thì nhiều. Trong bốn gia đình đang ngồi ở đây thì phụ huynh ba nhà là đồng nghiệp, phần nào có tiếp xúc với nhau. Lưu Văn Anh cùng cha là Lưu Giang Lâm nếu xét kĩ thì chính là người ngoài. Huống chi câu nói vừa rồi của Lưu Văn Anh thật sự quá tự đại, cứ như thể cô Cố người ta cần hắn đối xử tốt lắm vậy. Bọn họ coi thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Lưu Giang Lâm vừa nghe đã thấy con trai quá ngu xuẩn, phải chau mày, nhưng ngại hoàn cảnh không đúng nên không bộc phát.
Tám người chia ra ngồi hai bên. Cha con Lưu Văn Anh và cha con Chúc Vũ một bên. Cha con Tiếu Mẫn và cha con Chu Thác một bên. Mỗi phía còn một chiếc ghế đơn, Cố Thụ Ca ngồi một, chiếc còn lại là cho Thẩm Quyến.
Nhiều người như vậy, thậm chí đã có thể lấp đầy một phòng họp cỡ nhỏ. Cố Thụ Ca cảm thấy thú vị.
Đợi mãi vẫn không thấy ai tiếp đãi, mọi người ít nhiều đều có phần nôn nóng.
"Có khi nào chủ tịch không ở nhà hay không?" Chu Thác chần chừ nói.
Tiếu Mẫn ngồi bên cạnh nhìn cậu ta một cái. Cố Thụ Ca không hình dung được ý tứ trong ánh mắt này, tựa chỉ tùy ý nhìn thoáng qua mà cũng tựa đang đè nén một cảm xúc phức tạp. Song, Tiếu Mẫn cũng không lên tiếng mà chỉ nhích lại gần ba mình. Tiếu Úc cười với con gái, ra vẻ trấn an.
Ngược lại thì Chúc Vũ thẳng thắn hơn nhiều: "Lúc vào là quản gia đã bảo chủ tịch có nhà rồi. Người ta cần nói dối lừa chúng ta sao?"
Chu Thác bị bật lại như vậy, sắc mặt thoạt trông không tốt lắm. Chúc Thụy Trung gắt một tiếng: "Chúc Vũ."
Chúc Vũ nghe lời im lặng.
Cố Thụ Ca biết mấy người này nhưng cũng chưa từng để ý quan hệ giữa bọn họ thế nào. Đối với hai người con trai là Chu Thác và Lưu Văn Anh thì cô chỉ quen biết sơ, từng dùng cơm chung một hai lần. Tiếu Mẫn cùng Chúc Vũ là con gái, dễ chơi nên thân hơn một chút, nhưng cũng không phải kiểu bạn bè thường giao lưu, tiếp xúc mà một tuần chỉ gặp đôi ba lần.
Giờ xem ra, giữa bọn họ vốn dĩ đã tồn tại các kiểu mâu thuẫn hoặc là một số mối quan hệ không muốn người biết.
Lúc này, quản gia Quý đến, đằng sau là ba người làm. Mỗi người bưng một cái khay trên tay, mỗi khay lại có hai chiếc ly vô cùng tinh xảo. Cố Thụ Ca nhận ra đó là do Cố Dịch An mua được trong một hội đấu giá mấy năm trước. Bộ đồ sứ này rất nổi tiếng, là thứ có phẩm chất cao nhất thế giới thời bấy giờ được vô tình chế tạo ra tại thị trấn Meissen hai trăm năm trước, từng là đồ lưu trữ trong hoàng tộc đế quốc Áo-Hung, sau lại trắc trở mấy bận, cuối cùng vào tay một nhà sưu tập người Hoa. Trong hội đấu giá lần đó, nhà sưu tập lấy thứ này ra đã khiến tất cả mọi người có mặt lúc ấy phải trầm trồ.
Mấy người lớn chỉ liếc mắt đã nhận ra lai lịch bộ đồ sứ. Từ chi tiết ấy, cảm nhận được sự coi trọng, hậu đãi của nhà họ Cố, nỗi bất mãn vì phải chờ lâu trong lòng họ nháy mắt cũng tan biến quá nửa.
Quản gia Quý mặc đồng phục quản gia đuôi tôm tối màu, áo sơ mi trắng kết hợp với bao tay, chiếc nơ đeo không chút nghiêng lệch, ngay cả biên độ cúi người cũng vô cùng thích hợp, không trịch thượng cũng không bợ đỡ. Ông đích thân đưa cà phê đến tay khách. Tất cả đều đứng dậy nhận lấy.
Chu Hưng Thụy nhận ra người này, là thuộc hạ tâm phúc rất được trọng dụng của lão Cố đổng. Ông ta đưa tay đón nhận, lại gọi một tiếng: "Quản gia Quý."
Quản gia Quý cười gật đầu: "Đã lâu không gặp, nghe nói Chu tiên sinh thăng chức."
Quản gia Quý ăn mặc theo kiểu Tây nhưng lời nói ra lại sử dụng từ ngữ vô cùng điển nhã, mang đậm lễ nghi truyền thống. Song, hai thứ ấy kết hợp với nhau chẳng những không đối chọi mà còn có một nét cổ điển, nhã nhặn rất khác.
Chu Hưng Thụy cũng tươi cười đáp lại: "Đều là do chủ tịch nâng đỡ."
Quản gia Quý không nhiều lời nữa, chỉ khiêm tốn khẽ gật đầu, toan lui ra.
Lúc này, Lưu Văn Anh xoạt một tiếng đứng bật dậy, cả giận nói: "Sao bọn tôi không có?"
Vẻ mặt Lưu Giang Lâm cũng gượng gạo, chỉ là giọng điệu có phần uyển chuyển hơn: "Có phải quý phủ tính thiếu hai người rồi không?"
Gương mặt vừa rồi còn mang ý cười nhẹ nhàng của quản gia Quý lập tức lạnh đi, không nể tình nói: "Để hai vị có chỗ ngồi ở đây đã là nhà họ Cố bọn tôi rộng lượng rồi." Nói xong, ông xoay người đi ngay.
Không khí lập tức trở nên cứng nhắc.
Lưu Văn Anh hầm hầm nhìn mọi người trong sảnh, cuối cùng dừng mắt ở chỗ Chúc Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại cô đúng không?"
Chúc Vũ vừa rồi mở miệng trêu chọc, Lưu Văn Anh lập tức trút giận lên cô.
Chúc Vũ nghiêng đầu nhìn đối phương. Sự khinh rẻ trong mắt ấy thể hiện rõ cô không coi Lưu Văn Anh ra gì, thuận miệng đáp: "Là tôi thì sao, không phải tôi thì sao? Cậu đi nói năng cẩu thả khắp nơi, làm hỏng thanh danh Tiểu Ca. Nhà họ Cố sớm muộn gì cũng biết thôi."
Tiếu Mẫn cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng vậy. Lúc đó dám làm, giờ người nhà Tiểu Ca muốn truy cứu mới sợ sao?"
Chu Thác liếc nhìn Lưu Văn Anh bằng ánh mắt trào phúng.
Chỉ nháy mắt, ba hộ gia đình vốn dĩ còn rời rạc đã lập tức liên hợp lại, chỉa mũi dùi thẳng vào Lưu Văn Anh, khiến Lưu Văn Anh càng thêm tức giận. Ba cậu ta giật giật góc áo, ý bảo đừng làm bẽ mặt.
Lưu Văn Anh hãy còn vẻ phẫn nộ nhưng lúc này lại kiềm chế rất nhanh, một lần nữa ngồi xuống ghế.
Người này vẫn luôn biểu hiện như một cây pháo hơi tí là nổ nhưng giờ đây nói nhịn vẫn có thể nhịn ngay, Cố Thụ Ca cảm thấy bất ngờ. Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng có cảm giác tương tự.
"Khuyển tử đúng là có chỗ không đúng, nhưng so với nguyên nhân chết của cô Cố thì chỉ là tiểu tiết, râu ria. Hôm nay chúng ta đến đây đều có cùng mục đích, chính là giải thích rõ với cô Thẩm, miễn cho cảnh vốn dĩ có thể làm bạn nhưng cuối cùng lại vì một chút hiểu lầm mà thành kẻ địch."
Lời này nói rất đúng chỗ.
Cố Thụ Ca thoáng kì quái. Lưu Giang Lâm khôn khéo như vậy, sao lại có đứa con trai ngu ngốc như Lưu Văn Anh được?
Quả nhiên, lời ấy vừa ra, mấy người lớn đều điều chỉnh sắc mặt, khôi phục vẻ xa lạ, không quấy rầy cũng không giúp đỡ lẫn nhau như vừa rồi.
Cố Thụ Ca thấy hơi đáng tiếc. Thẩm Quyến không xuống lầu ngay chính là muốn thử bọn họ, để bọn họ nổ ra xung đột rồi tố giác lẫn nhau, bước đầu chia rẽ lòng người. Kết quả mâu thuẫn mới vừa dấy lên đã bị dập tắt.
"Giết người thì phải có động cơ." Chu Thác từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên cất lời.
Chu Hưng Thụy thấy con trai bất ngờ đâm chuyện, hung hăng trừng mắt nhìn con. Chu Thác tức giận bất bình nhưng vẫn không dám cãi cha, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Phòng khách lại trở nên tĩnh lặng. Không khí càng nặng nề hơn.
Cố Thụ Ca bắt đầu quan sát vẻ mặt bốn người. Lưu Văn Anh tỏ ra đắc ý, nhìn Chúc Vũ bằng ánh mắt khiêu khích. Chúc Vũ im lặng nhấp ngụm cà phê, thậm chí chẳng nhìn lại lấy một lần. Lưu Văn Anh xìu, bèn lướt mắt sang những người khác một lượt rồi nhỏ giọng gọi một tiếng: "Ba." Giọng đặc nỗi chột dạ, hoảng hốt.
Lưu Giang Lâm vỗ vỗ tay cậu ta, ý bảo bình tĩnh.
Tiếu Mẫn cũng khá căng thẳng, nói thầm một câu: "Biết vậy không về."
"Đừng nói ngốc." Tiếu Úc trông như bất mãn nhưng thật ra lại là quan tâm, "Du học sinh Trung Quốc cứ mất tích hoài, ba thấy chắc là lại có kẻ nào mang chủ nghĩa chủng tộc đang nhằm vào người Trung Quốc chúng ta. Con ở lại đó không an toàn. Sau này mỗi kì nghỉ đều phải về nhà."
"Bâ" Tiếu Mẫt bất mãn gọi một tiếng, giọng cất cao.
Hẳn vì đã nói sang chuyện không liên quan đến vụ án mưu sát nên mọi người đều thả lỏng đôi chút, bắt đầu rôm rả bảo ở ngoài không an toàn, vẫn là trị an trong nước tốt hơn vân vân. Nhưng nói tới nói lui cũng không ai tỏ ý kêu con cái về nước thay vì ở lại bên ngoài.
Ngón tay phải của Chúc Vũ gõ vào thành ly theo tiết tấu. Bên cạnh cô ta, Chúc Thụy Trung đã cùng Chu Hưng Thụy bàn đến tình hình quốc tế. Tiếu Úc thì vẫn còn khuyên giải Tiếu Mẫn kì nghỉ cần phải về, ở ngoài không an toàn, ngộ nhỡ bị bắt cóc thì phải làm sao.
Chúc Vũ quay mặt về phía Tiếu Úc, mỉm cười lắng nghe.
Phản ứng của những người này đều được Cố Thụ Ca thu vào mắt. Cô hơi thất vọng vì đề tài bị đẩy đi xa, đành đứng dậy dạo quanh.
Trong phòng khách không ai biết có một cô quỷ đang lượn lờ tới lui chung quanh bọn họ. Tất cả đều bị khơi dậy hứng thú nói chuyện. Tiếu Mẫn giờ đã thả lỏng, thi thoảng lại liếc nhìn Chu Thác, sau đó cằn nhằn với ba mình: "Ai biết là chuyện gì. Có điều con xem trên bản tin thì những cô gái mất tích đều rất xinh đệp."
Đề tài bị Tiếu Mẫn đẩy càng xa, những người khác cũng theo đó mà bàn luận. Tiếu Mẫn cười tủm tỉm nói chuyện, nhưng khi ánh mắt lướt qua mặt tường thì lại đột nhiên im bặt.
Cố Thụ Ca nhìn theo ánh mắt cô ta. Tiếu Mẫn đang xem ảnh chụp của Cố Dịch An.
Một cảm giác quái dị nảy lên trong lòng Cố Thụ Ca. Cô bước đến bên cạnh Tiếu Mẫn. Tiếu Mẫn nhìn bức ảnh một lúc mới lặng lẽ dời mắt.
Tiếng nói chuyện của những người lớn hơi ồn. Cố Thụ Ca phải đến gần mới nghe được Tiếu Mẫn lẩm bẩm một câu thật khẽ: "Ra là trông như vậy."
_____________
Tác giả: Tôi nhớ rất nhiều ngày trước mọi người nói Cố Triển Vọng của chúng ta ngay cả tàn nhang cũng chọt không được. Bây giờ, tôi trịnh trọng tuyên bố, ẻm không chỉ chọt được tàn nhang mà còn có thể chọt nhiều thứ khác nữa.
_____________
Nhiều nhân vật mới quá rối nùi. Nên là tóm lại một chút.
Lưu Văn Anh bao cỏ, bốc đồng, từng theo đuổi Cố Thụ Ca.
Chu Thác (nam) con riêng, kiệm lời, biết Cố Thụ Ca qua bạn chung. Cha là giám đốc công ty con, có sức ảnh hưởng lớn.
Tiếu Mẫn trẻ con, đòi đi chơi hong chịu về, hay nhìn Chu Thác. Cha là phó giám đốc Cố thị, an phận nhưng đi một tính ba.
Chúc Vũ (nữ) độc miệng, hay nhìn cha con Tiếu Mẫn. Cha là đổng sự tập đoàn.