BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
"Lấy máu dưỡng hồn, lấy máu dưỡng thịt." Tám chữ này ánh vào mắt Thẩm Quyến. Cô vội đọc tiếp.
Trong sách viết "Máu thông kinh mạch, có thể đúc thân hồn. Trong ngũ hành, máu thuộc Hỏa. Lấy máu dưỡng hồn, củng cố hồn chất. Lấy máu dưỡng thịt, dục hỏa trùng sinh..."
Thẩm Quyến đọc rất nhập tâm. Bất chợt, một tờ giấy trắng lật phật rơi xuống, che trên trang sách. Thẩm Quyến giật mình, vội ngẩng đầu, trước mắt không ai. Cô chau mày, nói: "Đừng quấy."
Nói đoạn, cô lại vươn tay toan lật trang giấy lên. Song, lại có một lực đè xuống. Lực ấy rất nhỏ, muốn ngăn cô chỉ như châu chấu đá xe, nhưng lại hết sức ngoan cường, không chút nhượng bộ.
Thẩm Quyến nhạy bén, gần như chỉ nháy mắt đã đoán ra được ẩn ý từ hành vi ấy, nói: "Em mang tờ giấy đến cản chị, là đã sớm biết đến cách này rồi, đúng không?"
Cô nhớ đến hôm Cố Thụ Ca có thể chạm đến máu mình, đêm đó, thời gian cảm nhận được em gia tăng mãnh liệt. Lúc ấy cô còn nghi hoặc không biết là nguyên nhân gì. Giờ ngẫm lại đã rõ, ngày đó Tiểu Ca liếm miệng vết thương, từng uống máu cô.
Thì ra cách nuôi dưỡng tiểu quỷ đã sớm có, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.
"Máu chị uống ngon sao?" Thẩm Quyến hỏi.
Trang giấy trắng khẽ run rẩy.
"Còn muốn uống nữa không?" Thẩm Quyến lại hỏi.
Lần này, trang giấy run với biên độ càng lớn. Thẩm Quyến cảm nhận được sự khát vọng cùng khắc chế trong cảm xúc của tiểu quỷ. Cô cười cười, lại hỏi: "Để chị nuôi em, được không?"
Cảm xúc của người trước mặt lập tức biến thành rất nhiều đường lượn sóng. Sau đó, bút lông ngỗng bay từ bàn sang đây, vẽ một dấu chéo thật to lên tờ giấy trắng đang chặn trên quyển sách.
Thẩm Quyến thoáng vẻ mất mát, hỏi: "Không muốn để chị nuôi em sao?"
Trên trang giấy trắng xuất hiện thêm một dấu chéo mà chẳng cần nghĩ ngợi. Hẳn là thấy cô thương tâm, người nọ lại xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết: "Em muốn chị nuôi em. Em muốn ở lại. Em không muốn đầu thai."
Cố Thụ Ca ngồi xổm trước mặt Thẩm Quyến, ngẩng đầu nhìn lên.
Một hàng chữ, Cố Thụ Ca viết năm phút. Thẩm Quyến nhìn đến cô nàng viết muốn mình nuôi, muốn ở lại, bên môi cũng vương ý cười. Nhưng khi thấy được mấy chữ không muốn đầu thai, ý cười ấy lại thoáng ngưng đọng. Cô nhìn khoảng không trước mắt, nói: "Nhưng mà hòa thượng nói em sẽ đầu thai vào nhà tốt, mệnh số phú quý, sẽ không phải chịu khổ. Em không muốn sao?"
Cố Thụ Ca không hề cảm thấy điều đó có gì hấp dẫn. Kiếp sau dù tốt đến mấy nhưng không có Thẩm Quyến thì đâu còn ý nghĩa gì. Cô viết: "Em luyến tiếc nơi này."
Mắt Thẩm Quyến thoáng hiện ý cười: "Nhưng uống canh Mạnh Bà rồi, em sẽ không nhớ rõ nơi này nữa." Cô tạm dừng trong giây lát rồi đánh bạo bổ sung thêm một câu, "Cũng không nhớ rõ chị."
Không có chính là không có, đâu liên quan đến chuyện nhớ hay không. Không có Thẩm Quyến, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy thật đáng sợ. Cố Thụ Ca cảm thấy Thẩm Quyến có hơi đáng ghét, vì sao cứ mãi nhấn mạnh với cô chỗ tốt của kiếp sau làm gì? Có phải chị không muốn nuôi cô nữa không?
Cố Thụ Ca vừa nghĩ vậy, khóe mắt liếc đến đủ loại điển tịch xếp chồng cao ngất trên bàn, lòng lại áy náy. Nếu không muốn nuôi cô, chị sẽ không ở đây xem những kinh văn tối nghĩa, khó hiểu này.
"Em không đi. Em muốn ở lại, ở lại bên chị, được không?" Cố Thụ Ca viết thật thong thả. Tuy chỉ là một tiểu quỷ lượn lờ, trôi nổi nhưng cô cũng có thể ở bên cạnh Thẩm Quyến, để chị đỡ buồn chán cơ mà.
Sự ấm áp ánh lên trong mắt, Thẩm Quyến nói: "Được. Vậy chị dùng máu nuôi em, em sẽ có thể ở bên chị càng dễ dàng hơn."
Cố Thụ Ca lập tức trợn tròn. Thẩm Quyến vậy mà lại gài cô. Cô lập tức vẽ một dấu chéo cực lớn trên giấy, vẽ vô cùng kiên quyết.
Cô nhóc mềm mại như vậy, biến thành quỷ rồi cũng không ích kỷ thêm chút nào. Thẩm Quyến nghĩ đến cái chết của Cố Thụ Ca, cảm giác chua xót cùng phẫn nộ lại trào dâng trong lòng. Tính tình Tiểu Ca như vậy, sao có thể đắc tội hay làm tổn thương đến ai? Rốt cuộc phải oán hận cỡ nào mà lại năm lần bảy lượt muốn đẩy em vào chỗ chết, còn chà đạp di thể em như vậy?
Cố Thụ Ca không thấy Thẩm Quyến trả lời, lại viết lên giấy: "Mình lại tìm cách khác xem."
Thẩm Quyến chỉ có thể đồng ý: "Được."
"Chị đóng sách lại đi." Cố Thụ Ca lại viết.
Thẩm Quyến nghe lời khép sách, đặt sang chồng đã xem, lại chọn một quyển khác mà nghiên cứu. Cố Thụ Ca lúc này mới vừa lòng, đặt mông ngồi cạnh bên, nhìn chằm chằm Thẩm Quyến, đề phòng chị lại lấy ra xem một lần nữa.
Thẩm Quyến đọc thêm hai tiếng, vẫn im lặng không nói gì. Xem xong quyển này đến quyển khác, còn ghi chép lại vài thứ, nhưng trông cũng không phải thu hoạch đặc biệt phong phú. Cố Thụ Ca cũng đọc. Cô đọc khá nhanh, nhưng lật sách lại rất chậm. Thẩm Quyến đọc xong ba quyển thì cô bên đây mới lật hết một.
Đến gần mười hai giờ, Thẩm Quyến đột nhiên nói: "Sách trên bàn sắp đọc hết rồi. Em đi lên lầu nhìn thử, tìm một mớ sách mới đi." Sách ở đây rất tạp. Những quyển trên bàn đều là được chọn ra, một số là căn cứ tên sách, một số lại dựa vào nội dung của vài trang đầu. Bảo Cố Thụ Ca đi lựa sách chính là để em đọc tên, nhìn xem quyển nào có liên quan đến nội dung mà các cô đang tìm kiếm.
Cố Thụ Ca vẽ một vòng tròn lên giấy. Vẽ xong, Thẩm Quyến liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ. Cô cảm nhận được sự tồn tại của cố Thụ Ca, là một bóng dáng, so với mấy đêm trước thì càng rõ ràng hơn.
Tiểu quỷ đứng dậy, ngoan ngoãn đi tìm sách.
Xác định cô nàng đã đi xa, Thẩm Quyến lập tức lôi quyển "Lấy máu dưỡng hồn" từ đống sách ra, lật đến trang vừa rồi đang xem. Xem xong, ghi nhớ hết những nội dung quan trọng, cô lại đóng sách, trả về chỗ cũ. Toàn bộ quá trình chưa đến năm phút.
Dùng máu dưỡng hồn là tà pháp. Giết người vô tội, thu thập máu tươi, tưới cho âm quỷ. Đầu tiên dưỡng hồn, sau lại dưỡng xác. Lạm sát hơn một ngàn vạn tính mạng người vô tội sẽ đúc được một cổ thân thể. Dưỡng như vậy sẽ ra được âm ma.
Thẩm Quyến thất vọng. Cách này hiển nhiên là không được. Nhưng đọc tiếp lại thấy có nói âm quỷ đều là thị huyết, dùng máu tươi để nuôi dưỡng có thể củng cố hồn thể. Kết hợp với linh khí, hóa giải âm sát là nuôi ra được thực thể.
Lại nhắc đến linh khí. Rốt cuộc linh khí là cái gì, phải hấp thu thế nào?
Trong khi Thẩm Quyến suy tư thì Cố Thụ Ca đã trở lại. Cô vừa quay về liền cầm lấy bút lông vũ, hì hục ghi lại sách ở tầng mấy, kệ nào, vị trí ở đâu có nhắc đến chuyện liên quan tới tu luyện, để Thẩm Quyến dựa theo đó mà đi lấy. Hoàn toàn không phát hiện trong lúc mình đi, Thẩm Quyến đã nắm được cách "lấy máu dưỡng hồn".
Đêm đầu tiên, hai người bận rộn đến tận năm giờ sáng. Một mặt là thời gian thật sự quá eo hẹp, mặt khác, Thẩm Quyến cũng phải ghi lại mình cảm nhận được Cố Thụ Ca trong bao lâu.
Được năm tiếng. Mấy hôm nay, thời gian đã tăng lên rất nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, Thẩm Quyến sẽ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Cố Thụ Ca vào cả ban ngày. Phát hiện ra chuyện này, cả hai đều rất phấn chấn.
Tàng Kinh Các có một gian phòng nghỉ. Thẩm Quyến cho người thay chăn đệm sạch sẽ, làm phòng ngủ tạm thời. Năm giờ hơn, cô chìm vào giấc ngủ. Cố Thụ Ca không hề thấy mệt, không cần nghỉ ngơi, vì thế tiếp tục đọc sách.
Cô đọc một lúc, đột nhiên nhớ ra lần trước mình muốn tìm ác niệm hỏi một câu xem nó có chú ý cô từng đắc tội với ai không, nhưng sau đó đến chùa Quảng Bình một chuyến đã quên béng. Bên phía cảnh sát không biết tiến triển đến đâu rồi, phỏng chừng không quá thuận lợi. Nếu ác niệm có thể giúp một tay thì sẽ có thêm manh mối.
Cố Thụ Ca ngó ra cửa sổ. Trời đã hửng sáng, nắng mai le lói, vầng trăng mờ dần. Cô buông sách, quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ rồi lẻn ra ngoài.
Có hòa thượng đã dậy, tiếng Phạn văng vẳng trong chùa, truyền vào tai Cố Thụ Ca khiến tâm cảnh cô trở nên trong trẻo. Cô đi dọc theo lối mòn bên ngoài Tàng Kinh Các, xa xa là một khoảng rừng trúc. Tuyết vương trên những lá trúc thon dài, thi thoảng lại rơi xuống đất đánh "bộp" một tiếng. Âm vang rất khẽ, đệm cho tiếng Phạn càng có thiền ý.
Cố Thụ Ca thoáng cảm thấy tiếc nuối. Nếu vẫn còn là người, lúc này hẳn cô có thể cảm giác được hơi thở tươi mát, trong lành giữa rừng trúc.
Đi vào rừng trúc chừng mười bước, cảm giác đau đầu kịch liệt ập đến. Cô ngoái nhìn lại, khoảng cách không quá xa, đảm bảo ngộ nhỡ xảy ra bất trắc có thể lập tức trở lại bên cạnh Thẩm Quyến. Cô dừng bước, không tiến thêm nữa.
Mấy giây trôi qua, ác niệm trong đầu xuất hiện. Cố Thụ Ca không hề chần chừ mà lập tức hỏi thẳng: "Mấy người nhớ tôi có từng đắc tội với ai không?" Hung thủ kia chắc chắn là người cô biết.
Từng bước một, phân tích thật kĩ những người quen biết, suy đoán xem trong số họ, ai là hung thủ. Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, đã vậy còn không thu hoạch được gì.
"Không có." Ác niệm trả lời. Không ngờ hôm nay nó lại rất hòa hoãn.
Cố Thụ Ca chợt cảm thấy bất ngờ.
_____________