Bí Mật - Huỳnh Dạ

quyển 1 chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDITOR: SU

BETA: BI

“Còn người kia…………..Tình nhân của cậu…….” Thẩm Duệ có chút do dự mở miệng nói.

Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ, nhớ tới việc mình nói dối, vội vàng trả lời: “Không phải tình nhân, chỉ là bạn mà thôi. Chuyện xuất ngoại cũng là, tôi…………….”

“Cậu nói dối?” Thẩm Duệ thần sắc cứng đờ, có một chút mất tự nhiên.

“Thực xin lỗi.” Hoắc Thanh Châu gục đầu xuống, trong lòng có chút kích động, vừa vội vội la lên: “Thật sự xin lỗi.”

Thẩm Duệ lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng: “Tôi biết vì sao lúc trước cậu lại cố ý nói vậy, bất quá…………tôi không thích người khác nói dối mình vì bất kì lý do nào.”

“Tôi biết, sau này “tuyệt đối” sẽ không như vậy nữa.”

Hoắc Thanh Châu nhẹ giọng nói, thẳng đến khi nhìn thấy Thẩm Duệ gật gật đầu, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Còn có một chuyện.” Thẩm Duệ cắn chặt răng nói: “Giữa trưa hôm nay, tôi có gọi điện cho cậu, thời điểm lúc đó không phải…….không phải cậu đang……..”

Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, cũng không dám nói gì, hiển nhiên là cam chịu. Hắn nhìn Thẩm Duệ, chờ đợi đối phương nói tiếp, nhưng mà Thẩm Duệ lại gần nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Sau này………không được cùng người khác làm chuyện thế này nữa.”

Ngụ ý, đó là muốn đem chuyện trước kia bỏ qua, Hoắc Thanh Châu cư nhiên hiểu được “thâm ý” của Thẩm Duệ, vội vội vàng vàng nói: “Anh yên tâm, trừ anh ra sẽ không đụng chạm đến bất kì ai khác.”

Đợi cho trên nét mặt Thẩm Duệ có một chút ửng đỏ xấu hổ, Hoắc Thanh châu mới ý thức được chính mình đã làm quá, vội vàng chỉnh lại, thấp giọng nói: “Tôi biết anh có thể đã nghe qua một ít thông tin về loại chuyện này, như là đồng tính luyến ái đều thích tình một đêm, hoặc là thích hoan ái, trụy lạc với nhiều người, nhưng tôi tuyệt đối không phải là “loại” này đâu.”

Thẩm Duệ chỉ lẳng lặng nghe, vẫn chưa nói gì.

Hoắc Thanh Châu dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi hy vọng chúng ta trong lúc “hẹn hò” sẽ quan tâm, chăm sóc nhau nhiều hơn…….., giống như lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên để kết giao.” Hắn sắc mặt đột nhiên trở nên ửng đỏ, “Đến chuyện ấy……..thật sự không cần vội, cho nên anh cũng không phải miễn cưỡng.”

Thẩm Duệ sửng sốt, lúc này mới hiểu “chuyện ấy” chính là chuyện gì thì hai tai đã nóng ran, xem ra tỏ vẻ không biết vẫn là tốt hơn, thế là chỉ tiếp tục trầm mặc, nhưng biểu cảm xấu hổ vẫn cứ không chịu biến mất.

Hoắc Thanh Châu bắt gặp vẻ mặt khốn quẫn, nhớ tới chính mình vừa nói gì, mặt cũng đỏ lên. Yêu cầu đối phương lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên kết giao, không phải là biến thành cầu hôn chứ?

Không khí xấu hổ bao trùm, Thẩm Duệ quẫn bách, gật gật đầu.

Hoắc Thanh Châu nhất thời bật cười, trong mắt tràn ngập đầy ý mừng, trong lúc nhất thời cao hứng, giọng nói khàn khàn: “Thẩm Duệ, tôi………. Tôi có thể hôn anh được không?”

Thẩm Duệ cứng đờ cả người, nhìn thấy sự khát cầu trong mắt đối phương, thoáng chốc đầu óc trống rỗng, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Hoắc Thanh Châu chậm rãi nhích lại gần, chiều cao hai người cũng gần bằng nhau, hắn ý thức được chính mình đang khẩn trương đến độ phát run cả lên, nhưng lại sợ hãi bị Thẩm Duệ phát hiện điểm ấy, bởi vậy mà không dám chạm tay đến đối phương. Mà Thẩm Duệ cũng vẫn ánh mắt nhìn như vậy, có điều thần sắc có chút bất an.

Hắn chậm rãi đem môi của mình nhẹ nhàng chạm vào môi Thẩm Duệ, nhẹ nhàng cọ cọ một chút, cảm giác mềm mại ấm áp kia làm hắn có chút nhớ nhung mà hôn sâu thêm một chút, nhưng trong lòng vẫn là không dám lỗ mãng quá, thừa dịp Thẩm Duệ chưa phát hiện ra mà lui đi.

Nhưng mà, Thẩm Duệ sau khi mở mắt ra lại nhíu mày, làm Hoắc Thanh Châu không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì, anh……..không thoải mái?” Y không thích hắn hôn sao? Hay là, chán ghét?

Thẩm Duệ lắc lắc đầu, vẻ mặt vi diệu: “Không phải, chỉ là có chút không thích ứng được.”

Hoắc Thanh Châu bị ba chữ “không thích ứng” đánh vào tim, khó chịu trong lòng, nhưng trên mặt vẫn trấn định cười nói: “Không sao, dù sao tôi cũng là nam, anh vốn không phải là đồng tính……”

“Không phải như vậy.” Thẩm Duệ đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi không quen bị động…..” Hắn giấu đầu hở đuôi, ho khan vào tiếng để che dấu đi việc chính mình mất tự nhiên.

Hoắc Thanh Châu cuối cùng cũng yên lòng, cười nói: “Vậy anh chủ động đi.”

Thẩm Duệ vừa nghe, nhất thời đỏ mặt, lắp bắp nói: “Hả, chính là, tôi————–“

“Không cần nghĩ tôi là nam, cứ xem tôi như là bạn gái của anh là được rồi.” Hoắc Thanh Châu khẽ cười cười: “Chỉ là hôn nhau một chút mà thôi, không có sao cả.”

Thẩm Duệ sau một lúc lâu im lặng, mới nói: “Trước tiên, cậu nhắm mắt lại đi.”

Hoắc Thanh Châu nghe theo chiếu chỉ đã ban, nhắm mắt lại một lúc, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp chần chời kia, đến khi hai chóp mũi chạm nhau, Hoắc Thanh Châu cơ hồ cảm giác được độ ấm trên người của đối phương. Hắn không dám trợn mắt, đối phương chậm rãi hôn, môi kề môi mạnh mẽ ma sát, cũng không quan tâm chuyện khác.

Bên trong ý tình mê loạn, bàn tay đối phương đặt lên lưng hắn, có vẻ sắp sửa ôm lấy. Hoắc Thanh Châu không có động đậy, phó thác hết thảy cho đối phương, bất kể chuyện gì cũng không chủ động lại.

Thẩm Duệ là lần đầu tiên chủ động hôn môi với Hoắc Thanh Châu. Ý thức được điểm ấy, Hoắc Thanh Châu không kiềm được môi run nhè nhẹ.

“Sao vậy?” Đối phương phát giác hắn có điểm dị thường, liền dừng lại hỏi.

Hoắc Thanh Châu không trả lời, thậm chí cũng không trợn mắt. Nếu phát ra âm thanh, đối phương tất nhiên sẽ nghe thấy; nếu là mở hai mắt, đối phương tất nhiên sẽ nhìn thấy nước mắt. Hắn không dám đáp lại đối phương, chính là sợ mình sẽ lộ ra sự yếu đuối kia.

Nhưng mà Thẩm Duệ không có cưỡng cầu Hoắc Thanh Châu đáp lại, chỉ cẩn thận nhìn hắn, một tay ôm trọn hắn vào lòng, đem đầu hắn tựa lên vai mình, vỗ nhè nhẽ lên tấm lưng đang không ngừng phát run kia.

Qua một lúc lâu, Hoắc Thanh Châu mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng không có khóc nữa, nhưng khóe mắt đã đỏ hồng, giọng nói thì khàn khàn.

“Thật là xấu hổ, tôi không phải cố ý, không nên……”

“Không có gì.” Thẩm Duệ dịu giọng nói, rồi là nhẹ nhàng kéo hắn sát lại.

Hoắc Thanh Châu lại bị đối phương ôm vào trong ngực, đồng thời cũng tự răn mình không được nghĩ bậy. Tuy trước mặt hắn là xương quai xanh hấp dẫn, cùng hơi thở mê người kia, nhưng hắn cũng không nên “lồng lộn” lên trong giờ phút này, như thế lại khiến đối phương đối với mình có cái nhìn xấu. Trên thực tế, còn không thể đường đường chính chính thừa nhận là tình nhân.

Hắn cố gắng dìm cơn lửa nóng đang ngấp nghé bùng lên, cho đến khi bình thường lại mới thẳng lưng, rời khỏi lòng ngực mê người kia.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duệ hỏi.

Hoắc Thanh Châu chỉ lắc lắc đầu, cười một chút. Hắn biết rõ, cho dù Thẩm Duệ ngoài mặt là tiếp nhận tình cảm của hắn nhưng trong tâm can vẫn chưa có xao động gì quá lớn nên vạn nhất như thế thì sẽ dọa đối phương chạy mất! Bởi vậy, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại mà thôi.

“Như vậy………Chúng ta hiện tại……..đã là kết giao rồi sao?” Thẩm Duệ trầm mặc một hồi, mới có chút sợ hãi hỏi lại.

Hoắc Thanh Châu gật gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, sao vậy?”

“Vậy tại sao lại như hồi nãy…..” Thẩm Duệ vẻ mặt hoảng hốt. “Chưa gì cậu đã muốn chia tay rồi sao!?”

“Không, chỉ là do sợ mà thôi.” Hoắc Thanh Châu bình tĩnh.

“Sợ……..” Thẩm Duệ chậm rãi lập lại một lần nữa, bỗng nhiên nhìn hắn. “Trông cậu không giống người hay sợ hãi hoặc yếu đuối.”

“Rất lạ đúng không? Tôi thực sự là rất sợ.” Hoắc Thanh Châu cười khổ, “Tôi sợ anh cảm thấy yêu một nam nhân là rất ghê tởm, sợ anh yêu tôi giống như anh đã từng yêu cô ấy, càng sợ anh đời này vì người kia mà “thanh tâm quả dục”,……” (Thanh:Trong sạch, rõ, sạch sẽ.Tâm:lòng dạ.Quả:ít.Dục:ham muốn -> Thanh tâm quả dục là cái tâm trong sạch và ít ham muốn.)

Thẩm duệ ngẩn người, vẻ mặt trở nên có chút quái dị.

“Cậu sợ tôi không còn có thể yêu người nào khác?”

“Tôi không hy vọng anh biến thành như vậy.” Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói, “Nhưng chỉ vì người vợ đã chết kia mà trở thành như vậy thì thật là quá đáng.”

“Cô ấy là người tôi yêu.” Thẩm Duệ nhíu mày.

“Cô ấy là người yêu của anh đồng thời cũng đã là vợ của anh.” Hắn âm trầm nói, “Chẳng lẽ anh nghĩ cô ấy sẽ hy vọng anh sẽ vì cố ấy mà vĩnh viễn đóng chặt trái tim mình lại?”

Thẩm Duệ ngẩn ngơ, đúng là không còn lời nào có thể nói.

Hoắc Thanh Châu nói những lời đó không phải là không có lý. Người đã chết rồi, đạo lý này y hiểu rõ chứ, từ một năm trước nhìn vợ mình vì sinh khó mà chết, Thẩm Duệ liền suy sụp, hết thảy coi như đã xong. Sẽ không còn ai ăn những món mình nấu, sẽ không còn được ôm đối phương trong lòng, những mộng tưởng về tương lai tươi đẹp phía trước cũng đã tan biến.

Sinh mệnh đã chấm dứt, đồng thời tất cả mọi thứ đều ra đi. Đối với y mà nói, đó là sự cô đơn cùng thống khổ cũng đã bắt đầu. Một lần mất đi người vợ, một lần lại ôm được cô ấy trong vòng tay, rồi lại một lần đánh mất cô ấy mãi mãi. Trong tim Thẩm Duệ chỉ luôn có một hình bóng của Hàn Tân Đình, khắc sâu trong lòng không bao giờ quên.

“Cô ấy……………..không phải người như vậy.”

Tuy là nói như thế nhưng trên mặt Thẩm duệ lại có vài tia mờ mịt.

Biết đối phương nhớ lại quá khứ, Hoắc Thanh Châu cảm thấy đau lòng, lập tức nói: “Tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ hy vọng anh được sống hạnh phúc. Tôi không phải muốn anh quên cô ấy, chỉ là……”

“Hoắc Thanh Châu, cậu thật sự tin tưởng tôi có thế đồng thời yêu cả hai người sao?” Thẩm Duệ nghi ngờ nói, vẻ mặt có hơi chút do dự.

Hoắc Thanh Châu đột nhiên bật cười.

“Tôi tin.”

Nếu Thẩm Duệ có thể yêu “Hàn Tân Đình”, lại tại sao không thể yêu Hoắc Thanh Châu? Cho dù bọn họ đều là nam nhân nhưng Thẩm Duệ hiện tại không phải đang tập thích ứng hay sao? “Hàn Tân Đình” chính là “Hoắc Thanh Châu”, chỉ là bây giờ có chút trở ngại mà thôi.

Hắn thật sự tin tưởng như thế. Mà sự tin tưởng này cũng xuất phái từ Thẩm Duệ nguyện ý vì hắn mà khẩu giao. Nếu Thẩm Duệ “hoàn toàn” là một nam nhân bình thường thì sao có thể làm chuyện này? Chỉ là có thể Thẩm Duệ chưa hiểu rõ chính mình mà thôi.

Hoắc Thanh Châu cười đến sung sướng: “Thẩm Duệ, tôi là một người rất là kiên nhẫn đấy! Tôi sẽ ở bên anh, chờ đến ngày anh nói yêu tôi.”

“Cho nên, hai người kết giao sao?”

“Ừ.” Hoắc Thanh Châu vuốt vuốt mặt bàn, vẻ mặt tràn đầy ý cười. “Cậu muốn nói gì?”

“Ngoài dự đoán.” Trương Di vẻ mặt có hơi thất vọng, ngơ ngác nhìn ly cà phê trước mặt, liền động tay khoáy khoáy. “Nói như vậy, chỉ mình tôi đi Châu Âu thôi sao?”

“Thật xin lỗi.”

Trương Di bất mãn trừng mắt nhìn người trước mặt, “Hại tôi đây hy sinh cả buổi tối hôm đó hầu hạ, an ủi cậu tận tình; kết quả đối phương vẫy tay một cái, cậu liền lập tức bay lại.”

”Là đang ghen tị sao?” Hoắc Thanh Châu ngả ngớn cười. “Hoặc là, đang ghen đó hả?”

“Này không có vui tí nào đâu.” Trương Di trưng vẻ mặt bất đắc dĩ ra.

Hoắc Thanh Châu nghiêm túc hỏi han: “Buổi tối ngày đó sao cậu lại đồng ý?”

“Làm gì cần lý do?” Trương di nhướng mày, “Buổi tối hôm đó chỉ là nhất thời mà phát tiết thôi, cũng như đó chỉ là một sinh hoạt thường ngày mà thôi, ai cũng không quan trọng.”

“Trương Di……….”

“Thôi, khỏi cần giải thích gì hết.”

“Tôi không có định giải thích.”

“Vậy thì tốt.”

Hai người trầm mặc một hồi, Hoắc Thanh Châu đành phải mở lời trước: “Lần này đi Châu Âu một mình nhớ cẩn thận đó.”

“Trương Di lại bật cười: “Ai nói tôi sẽ đi một mình hả?”

“Vậy thì đi với ai?”

Trương Di cười cười, “Muốn biết lắm phải “hông”?

Hoắc Thanh Châu gật gật đầu. Hắn biết rằng đối phương cũng không có nhiều bạn bè thân thiết gì cho lắm, vậy thì Trương Di đi Châu Âu với ai chứ?

Bọn họ nhìn nhau hồi lâu, Trương Di chỉ phun ra một câu “Đây là bí mật”, rồi đứng dậy chạy lấy người, bỏ Hoắc Thanh Châu đang ngơ ngác cùng với tiền cà phê chưa trả.

Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ một hồi rồi cười cười lắc đầu.

“Mời vào.” Hoắc Thanh Châu mở cửa, hướng đối phương khẽ cười một chút.

Thẩm Duệ thay giày cầm lấy đôi dép lê đối phương đưa mang vào. Vừa đi vừa quan sát cách bài trí, dù ở một mình nhưng cũng rất ngăn nắp, phòng khách lại rất to, bài trí một bộ salon lớn, bên dưới lại là thảm lông cừu, có cảm giác vô cùng mềm mại khi bước lên.

“Có muốn uống chút gì không? Hồng trà hay là cà phê?” Hoắc Thanh Châu hí mắt hỏi.

“Hồng trà.” Thẩm Duệ tùy ý trả lời, “Có thể đi vòng quanh xem một chút được không?”

“Không thành vấn đề. Nhân tiện thì phòng tôi ở bên trái hành lang đấy.”

Thẩm Duệ có chút quẫn, không có trả lời một mình đi qua hành lang, nhìn bên trái có căn phòng, do dự một lúc phát hiện cửa không khóa mới mở cửa đi vào, chiêm ngưỡng không gian riêng tư của Hoắc Thanh Châu.

Phòng ngủ này cùng phòng khách không khác nhau là mấy, bài trí cũng không nhiều, kiểu dáng đều hiện đại, nhìn sơ thấy có vài vật trong phòng như bật lửa, một chút trang sức này nọ, còn có nước hoa…… bày la liệt trên bàn hay kệ tủ.

Y chú ý đến hộc tủ kế bên giường đang mở, liền tò mò lại xem, đến gần mới giật mình phát hiện nào là condom, gel bôi trơn bày la liệt với đủ kiểu dáng màu sắc khác nhau; Thẩm Duệ nghĩ đối phương mua mấy cái này tức là có dụng ý đen tối, trong nhất thời mặt đều đỏ.

Hoắc Thanh Châu nhìn bên ngoài trong thật đứng đắn, cũng rất tôn trọng ý nguyện của y, chính là hắn vẫn là nam nhân nên chuyện này cũng không có gì là quá mức.

Thẩm Duệ hoàn toàn không thể tưởng tượng chính mình cùng Hoắc Thanh Châu ở trên chiếc giường này mà làm loại chuyện kia, cũng không phải là ghê tởm, chỉ là cảm thấy không được thích ứng cho lắm; cho dù đã từng có vợ nhưng “làm” với nam nhân thì y không biết phải như thế nào, y cũng không có kinh nghiệm, bất quá lần đó trong khách sạn cũng là do bị uống thuốc kích thích nên mới cùng Hoắc Thanh Châu xảy chuyện ngoài ý muốn, chỉ là lần đó Hoắc Thanh Châu cũng chỉ giúp y khẩu giao một chút chứ không có tiến xa hơn.

Ngay cả hôn môi cũng đều rất ít, đến nay số lần xảy ra cũng không quá hai lần.

Thẩm Duệ hiểu được, Hoắc Thanh Châu vì thấy mình không được tự nhiên nên không muốn ép buộc, nhưng mà Thẩm Duệ nghĩ cũng thẹn trong lòng, y muốn đáp lại đối phương, rồi lại không biết phải làm thế nào cho phải, thế là hai người trong lúc đó lại xấu hổ dừng ngay tại đó, Hoắc Thanh Châu rất ít vuốt ve hay hôn môi y.

Thẩm Duệ biết chính mình chưa thích ứng với việc cùng một người đàn ông quan hệ, y cũng không thể khẳng định mình có thích ứng được hay không, nhưng cái duy nhất y chắc chắn là: Y không muốn khiến Hoắc Thanh Châu đau khổ. Thẩm Duệ đã từng thấy qua bộ dáng Hoắc Thanh Châu lúc khóc, mặt không chút thay đổi, nhíu mày, chỉ có hốc mắt ửng hồng khác thường, nước mắt trong suốt lăn dài trên má, chỉ là đối phương lại “vộ động vu trung”. (vô động vô trung: câu này đại khái là ám chỉ một người có lòng dạ sắt đá, nói gọn là vô tình.), dường như chẳng phải vì y mà khóc.

Lúc ấy y nghĩ rằng, thì ra bề ngoài kiên cường như người này cũng có lúc sẽ khóc. Hiện tại nhớ đến thời điểm đó, sẽ bị Hoắc Thanh Châu hấp dẫn, sau khi khóc xong sẽ nói rõ nguyên nhân cho y nghe. Thẩm Duệ lập tức nhận ra, Hoắc Thanh Châu đích thực là quật cường vô cùng, thậm chí có thể vì bảo vệ lòng tự trọng mà đánh cả người mình thích.

“Anh đang nhìn gì vậy?”

Thẩm Duệ quay đầu lại, còn không kịp mở miệng nói: “Trà pha xong rồi, đến uống đi.”

Y theo Hoắc Thanh Châu ra khỏi phòng, trở lại phòng khách nhìn thấy trên bàn để một phần bánh ngọt và bình hồng trà, không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Hoắc Thanh Châu biết hắn thích ăn loại bánh này.

“Cậu sao lại biết tôi thích loại bánh này?”

“Đoán”. Hoắc Thanh Châu vẻ mặt tự nhiên mà đem đường cùng sữa đẩy về phía đối phương, “Tôi nghĩ anh thích ăn cái gì đó ngọt ngọt một chút.”

“Chính xác là như vậy.” Thẩm Duệ khẽ cười cười, có chút nghi hoặc.

Bỏ một miếng bánh Tart trứng vào miệng, cảm nhận hương vị của nó, rất ngon, vị ngọt vừa phải, Thẩm Duệ rất nhanh đã ăn xong một miếng bánh, tiếp theo liền đối với ly hồng trà cho them chút đường sau đó uống một ngụm.

“Uống thấy ngon không?” Hoắc Thanh Châu hỏi.

“Ừ” Thẩm Duệ gật gật đầu.

Hoắc Thanh Châu cũng không nói gì, chỉ là nở một nụ cười. Thẩm Duệ thưởng thức hồng trà, đột nhiên thấy mùi vị có chút quen quen như là mình đã từng uống qua.

“Trong hồng trà này, cậu có cho thêm gì không?” Thẩm Duệ chậm rãi hỏi.

Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, cười nói: “Bỏ thêm một chút lúa mạch, nghe nói làm như vậy hồng trà sẽ có mùi thơm hơn rất nhiều.”

Thẩm Duệ đột nhiên trầm mặc, tiếp theo là không nói nữa.

Qua hồi lâu, Hoắc Thanh Châu mới mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao không nói lời nào?” Hắn hỏi thực ôn nhu, cũng không có ý ép buộc đối phương phải trả lời.

Thẩm Duệ nhìn hắn, cưới đến chua xót: “Trước kia, cô ấy thường hay cho lúa mạch vào khi pha hồng trà.”

Hoắc Thanh Châu biết chính xác “cô ấy” là ai, cũng không nói nhiều liền ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay đang gắt gao nắm chặt kia mà mở ra vuốt nhẹ.

Thẩm Duệ ngẩng đầu, trong nháy mắt trên mặt xẹt qua một tia mê mang, lập tức rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

“Thật có lỗi, tôi không nên nhắc đến cô ấy.”

“Không sao cả.” Hoắc Thanh Châu cầm bàn tay kia xoa nhẹ, “Tôi không để ý, thật sự không để ý.”

Thẩm Duệ nghe thanh âm nho nhỏ, ôn nhu kia an ủi mình trong lòng như muốn bật khóc. Y không phải là người dễ dàng rơi lệ, nhưng cảm thấy đối phương ôn nhu an ủi mình, trong lòng lại xôn xao. Y chưa bao giờ biết, một người nam nhân ôn nhu như thế, nhưng lại cũng có thể làm cho y thất thố.

Con người rồi cũng sẽ đến lúc phải chết, có thể được một người nguyện ý vì y mà chờ đợi, ôn nhu đến như thế, có lẽ đó là phước phần của y.

Thẩm Duệ ngước mặt lên nhìn đối phương. Người đàn ông ấy không hề có biểu hiện gì khó chịu, chỉ là thản nhiên, bình tĩnh mà nhìn lại y. Nhìn thấy đối phương thật sự đối với mình như thế nào, nhìn vào đôi mắt kia, u buồn tự nhiên tan biến, vẻ mặt cũng thoải mái lên.

Có lẽ…………Cũng không cần lâu lắm.

Thẩm Duệ thầm nghĩ.

Truyện Chữ Hay