Bởi vì hắn căn dặn chuẩn bị một ít canh hầm màn đến cho Lâm Hào và Hứa Dĩ An.
Nên Dì Hoa đã dậy thật sớm để nấu, đến bây giờ cũng đã xong.
Mọi người đều có việc riêng của mình, Dì Hoa cũng không lên tiếng nhờ vả.
Thấy Dì Hoa đã lớn tuổi, không tiện lên đồi, vừa hay cô lại tiện đường đến đó nên đã giúp một đỡ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô lại có chút khó chịu.
Cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại sinh ra loại cảm xúc đó.
Nhậm Tử Phàm đang ở cùng Tô Mộng Dao.
-"Anh Tử Phàm, con ngựa này chạy nhanh thật đó."
Nhậm Tử Phàm chỉ im lặng, vuốt v e chú ngựa, mặc cho Tô Mộng Dao buông lời nịn bợ, tiếp cận bên tai.
-"Chị Tuệ Lâm đúng là đáng trách.
Đã là phụ nữ có chồng, lại ngang nhiên qua lại với người khác.
Trong khi anh đối xử tốt với chị như thế."
Nhắc đến chuyện hôm qua hắn lại có chút không vui.
Không để Tô Mộng Dao tiếp tục lảm nhảm bên tai, hắn lập tức đáp.
-"Nếu như Tô nhị tiểu thư thích, cứ việc chọn một con ngựa.
Tôi sẽ cho người mang đến Tô gia."
Tô Mộng Dao như được mở cờ trong bụng, nở nụ cười đầy đắc ý.
Nhưng cũng không thể hạ thấp bản thân, bèn vẫy tay nói lời từ chối.
-"Không cần đâu ạ."
-"Tô gia có ân tình với chúng tôi như thế, cho đi một con ngựa đã là gì chứ!"
Nhìn thấy trên tóc của Tô Mộng Dao dính một vài cánh hoa.
Hắn cũng không chần chừ, lập tức đưa tay giúp cô ta lấy xuống.
Hành động này lại càng khiến Tô Mộng Dao càng thêm thích thú.
-"Ra đây, còn đứng đó làm gì."
Đột nhiên hắn lên tiếng gọi, Tô Mộng Dao ngơ ngác nhìn xung quanh.
Rồi lòng lại đầy hậm hực, nhìn thấy Tô Tuệ Lâm đang hướng đến phá rối chuyện tốt của mình.
-"Nghe lén chuyện của người khác là sở trường của cô à?"
Miệng nói, nhưng mắt và tay đều chú ý lên sợi dây cương.
Hoàn toàn không cho cô vào mắt.
-"Tôi không nghe lén."
Nói đến đây, cô lại liếc mắt nhìn sang Tô Mộng Dao.
-"Đặc biệt là những chuyện kinh tởm, tôi lại càng không có hứng thú."
Nhậm Tử Phàm bật cười, hắn còn chưa kịp trả lời thì Tô Mộng Dao bên cạnh đã chột dạ mà lên tiếng.
-"Tô Tuệ Lâm, chị ăn nói cho cẩn thận.
Nếu không có anh ấy thì chị không biết đã bị bán đến nơi nào rồi."
Cô nâng mắt nhìn cô em gái mà mình luôn cho rằng cho dù có như thế nào họ vẫn mãi là chị em thân thiết không khỏi đau lòng.
Có lẻ, ngay từ đầu chỉ một mình cô cho rằng như thế.
Hơn nữa bây giờ, càng không phải lúc chị em bọn họ tranh chấp với nhau chỉ vì một gã đàn ông.
-"Đồ cứ để đó, tôi sẽ gọi ông Lý đến mang vào trong.
Cô về được rồi."
-"Tôi muốn đến thăm anh Dĩ An."
Cô đáp.
-"Tôi không cho phép."
Hắn dứt khoát trả lời.
Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn về phía Tô Mộng Dao, nghiêm mặt ra lệnh.
-"Tô nhị tiểu thư, ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Cô đi được rồi!"
Nhậm Tử Phàm đã mở lời nói thẳng như thế còn có thể ở lại hay sao? Tô Mộng Dao đành ôm cục tức, cố gắng diễn vai cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyển mà rời đi.
Người không liên quan cũng đã đi khỏi.
Lúc này giữa hắn và cô cũng thoái mái cãi nhau mà không sợ người khác làm phiền.
Dù hắn đã dứt khoát không cho cô đến tìm Hứa Dĩ An, nhưng Tô Tuệ Lâm vẫn không từ bỏ.
Ngay sau đó buông lời mắng hắn.
-"Anh đúng là không biết nói lý lẽ."
Nhậm Tử Phàm vờ như không nghe thấy, chuyện tâm vào chú ngựa bên cạnh.
Chiêu này hắn học được từ cô, hắn chính là muốn dùng chiêu này đáp trả lại cô.
-"Nhậm Tử Phàm, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây hả? Anh ghen với Dĩ An sao?"
Lời lẻ này làm hắn bắt đầu lắng đọng.
Hắn ghen với Hứa Dĩ An, ghen tị vì anh ta được cô quan tâm chăm sóc, đối xử dịu dàng,...!Hắn không muốn cô đến bên cạnh, thâm chí là gặp gỡ vài phút thoáng qua.
Ý cô là như vậy sao?
Không bao giờ!
Chuyện đó quả là chuyện vô lý, buồn cười nhất mà hắn từng nghe được.
-"Cô nghĩ nhiều rồi.
Ghen mà cô nói, vốn dĩ dành để chỉ những người yêu nhau.
Chúng ta thì không."
Tô Tuệ Lâm mỉm cười tự giễu cợt bản thân mình.
Hắn nói đúng, ghen chính là dùng để chỉ cặp đôi đang yêu nhau, cô và hắn thì không phải.
Nhưng đó là chuyện của những ngày trước đó, còn bây giờ thì chưa chắc!
-"Vậy tại sao lại không để tôi vào trong đó?"
Cô hỏi.
-"Cô nôn nóng gặp nhân tình của mình vậy à? Thật sự không còn biết xấu hổ nữa rồi!"
Hắn cười trừ, không quên nói lời chế nhạo.
-"Đừng quên, cô bây giờ đang là thân phận gì."
Dứt lời, bác Lý cũng từ phía xa xuất hiện.
-"Nhị thiếu phu nhân, cứ để tôi mang lên đó.
Cậu Dĩ An đã không sao rồi, đừng lo lắng quá."
Sau khi ông Lý đi khỏi.
Cô cũng không còn gì để khách khí với hắn nữa, dõng dạc đề nghị.
-"Tôi cấm anh không được làm hại đến Mộng Dao.
Tất cả những phẫn nộ, những căm ghét, thù hận của anh...!cứ trút lên người tôi là được."
Khi nãy hắn cố tình bày ra hành động thân mật cùng với Tô Mộng Dao chính là để cô nhìn thấy.
Mục đích cũng rất đơn giản, hắn muốn khiêu khích cô, cũng xem như lời cảnh tỉnh để cô biết được hắn nắm rõ cô trong lòng bàn tay, đừng dạy dột mà làm trái ý hắn.
Nhưng xem ra, Tô Tuệ Lâm cũng chỉ có như vậy, chưa gì đã mắc bẫy.
-"Trút lên cô thì được gì? Tôi chính là muốn cô sẽ phải, ngày ngày bận rộn lo lắng, thấp thỏm không yên.
Để cô không có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến những thứ vớ vẩn."
Ngay sau đó hắn cũng bỏ đi mất.
Buổi tối, trong lúc hắn đang đọc sách ở thư phòng thì có tiếng gõ cửa.
Hắn cũng lười để ý, chỉ nhàn nhạt gọi vào trong, rồi lại chuyên tâm xem sổ sách.
Hương nước hoa nồng nàn này hình như đã từng ngửi qua.
Hương nước hoa này, ở Nhậm gia xưa nay chẳng có, mùi lại còn nồng nàn như thế.
Nhưng kể từ khi mẹ con Tô Mộng Dao xuất hiện thì lại khác.
Hắn cũng sớm đoán ra được là người nào.
-"Tô nhị tiểu thư khuya như vậy còn chạy đến tận phòng tìm, cho dù có chuyện quan trọng nhường nào đi chẳng nữa, cũng không nên đến vào giờ này."
Hắn vẫn chăm chú vào tài liệu trên bàn, không thèm để mắt đến người đối diện, tùy tiện buông lời.
Tô Mộng Dao trên người mặc một chiếc váy màu đỏ, nổi bật nước da trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng khẽ đáp.
-"Nhìn thấy trong phòng của anh vẫn sáng đèn, đoán biết anh vẫn còn bận rộn làm việc.
Vừa hay khi nãy chị Tuệ Lâm cũng hầm một chút canh bổ, nên em mang lên đây cho anh.
Anh uống một chút đi."
Nhìn Tô Mộng Dao trong bộ dạng lẳng lơ, tự động tìm đến như này hắn lại thấy Tô Tuệ Lâm thật sự là kẻ đáng thương.
Uổng công cô đã lo lắng, ra sức bảo vệ chị vì sợ hắn sẽ làm hại đến em mình.
Vậy mà bây giờ cô ta lại ngang nhiên tự dâng thân thế tìm đến.
Khoan đã! Khi nãy cô ta vừa nói là canh do Tô Tuệ Lâm nấu sao? Giờ này cô còn cất công làm những việc này để làm gì? Nghĩ đến đây hắn cũng đã nắm rõ tình hình.
Một bàn tay uyển chuyển nhanh chóng lướt qua cơ thể.
Mùi hương nồng nàn kia nhanh chóng vây lấy quanh người hắn.
Bàn tay mềm mại cứ thế chạm vào người hắn, thậm chí còn càng trở nên không phép tắc mà sờ sạng.
-"Có thoải mái không? Tử Phàm, Ngay từ lần đầu gặp gỡ, em đã thích anh rồi! Anh cũng thích em có đúng vậy không?"
Vừa nói, cô ả vừa thổi hơi ấm vào tai hắn.
Nhậm Tử Phàm lập tức đưa tay bắt lấy bàn tay tinh nghịch kia, môi mỏng khẽ đáp.
-"Tôi bị dị ứng với nước hoa, đặc biệt là nước hoa có mùi nồng nặc lại càng không ổn."
Tô Mộng Dao vẻ mặt chán nản, chỉ đành cụt hứng mà rời khỏi người hắn.
-"Chị ấy lại chạy đi tìm gã họ Hứa kia rồi, anh còn lưu luyến làm gì? Em có thể..."
Ngay lập tức, Nhậm Tử Phàm làm một loạt đông tác, rất nhanh đã kéo Tô Mộng Dao từ phía sau lưng từ khi nào đã ngồi vào lòng mình.
-"Phụ nữ xuất thân từ Tô gia, đúng là không thể xem nhẹ."
Tô Mộng Dao nở nụ cười, hai tay cũng vòng qua cổ hắn, định cứ như thế mà tặng cho hắn một nụ hôn nồng cháy thì Nhậm Tử Phàm đã nghiêng đầu né tránh.
-"Trễ rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Lòng tốt của Tô nhị tiểu thư, tôi nhất định sẽ không từ chối!"
Nói rồi hắn cũng đẩy Tô Mộng Dao đứng dậy, rời khỏi người mình.
Đợi Tô Mộng Dao đi khỏi, hắn cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.
Cứ như vậy mà tạm gác lại công việc, nhanh chóng mang theo cơn thịnh nộ bỏ đi khỏi phòng.
-"Chân anh đã ổn hơn rồi chứ?"
Cô và Hứa Dĩ An ngồi trước hiên nhà, nơi cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ cánh đồng trà rộng lớn mênh mông.
Chân của Hứa Dĩ An cũng đã khỏe, mặc dù đi lại có chút khó khăn nhưng so với mấy hôm trước thì đã tốt lên rất nhiều.
-"Ừ, đã khỏe rồi.
Mấy hôm nữa có thể chạy nhảy khắp nơi, lúc đó anh đưa em đi tham quan khung cảnh quanh đây nhé!"
Cô mỉm cười, gật đầu.
Từ khi cô đến đây, ngoại trừ những hôm lên đồi hái trà, thì còn lại hầu như đều bị Nhậm Tử Phàm sai vặt, làm hết chuyện này đến việc khác chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Mãi đến khi xong, thì mặt trời cũng đã lặn, còn có thể đi đâu, ngoại trừ về phòng tìm kiếm chiếc giường rồi vùi đầu vào ngủ.
-"Từ khi em đến đây, chỉ có anh và Tiểu Lộ thật sự quan tâm em.
Em xem hai người giống như người thân của mình.
Vậy nên, sau khi nghe tin anh xảy ra chuyện, em cũng không thể ngồi yên."
Hứa Dĩ An đau lòng nhìn cô, anh ta đưa tay ra định nắm lấy tay cô an ủi nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
-"Xem ra tai nạn lần này cũng giúp anh nhiều việc nhỉ!"
Bóng dáng của Nhậm Tử Phàm xuyên qua màn đêm rất nhanh đã đến trước mặt cô.
Hắn liếc mắt nhìn sang Hứa Dĩ An một cái rồi lại chuyển hết lên người phụ nữ bên cạnh.
-"Nhị thiếu gia, khuya vậy rồi còn đến thăm tôi sao?"
Hứa Dĩ An lên tiếng gây sự chú ý giải vay cho cô.
-"Tôi đến để xem anh đã chết hay chưa đấy!."
-"Vậy thì không cần đâu.
Nếu như tôi chết, đương nhiên sẽ có người đến thông báo.
Nhị thiếu gia không cần cất công đến kiểm chứng."
Nhậm Tử Phàm nhếch mép cười trừ, xem ra Hứa Dĩ An và hắn hoàn toàn đã định sẵn là đối thủ.
Từ nhỏ, lúc nào anh ta cũng phô bày ra bộ dạng lạc quan, chỉ cần mỉm cười thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng.
Hắn chính là cái cái kiểu cách dối trá đó!
-"Tôi hi vọng sau này anh cũng có thể giữ được phong thái như hôm nay."
Lời nói của hắn cũng nhanh chóng dừng lại, ánh mắt đảo sang phía Tô Tuệ Lâm.
-"Nhưng chỉ sợ ngày đó, anh lại thấp hèn quỳ dưới chân tôi, cũng chính là vì hai chữ chân tình."
Hứa Dĩ An mỉm cười, chẳng mấy quan tâm đ ến lời hắn nói.
Mặc dù anh ta thừa biết hàm ý ẩn chứa bên trong đó là gì.
-"Chân tình mà nhị thiếu gia nói, tôi cũng sợ rằng cả đời này cậu cũng chưa được nếm qua."
Nếu không phải bởi vì ông Nhậm, và nể mặt ông Hứa năm xưa.
Thì chắc chắn, Nhậm Tử Phàm nhất định đã đuổi cổ Hứa Dĩ An ra khỏi tầm mắt ngay từ khi hắn tiếp quản vườn trà.
-"Vậy sao? Thứ mà Nhậm Tử Phàm này vứt bỏ, đương nhiên đến lúc vứt, cũng phải hủy hoại nó.
Chân tình này của anh, e là khó có được rồi.".