Khi Phùng Lộ Phi trở về Từ gia thì cũng đã hơn giờ chiều. - Thiếu phu nhân, cô đã về rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô sẽ ở lại bên đó đến tối hoặc vài ngày chứ?
- Thím Vương, cháu không muốn ở lại bên đó lâu. Hơn nữa cháu vẫn còn nhiều việc chưa làm xong nên phải về thôi.
- Vậy cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Mà cô có muốn dùng gì không, để tôi mang lên cho.
- Không cần đâu ạ. Cháu lên phòng đây.
- À Thiếu phu nhân, hôm nay Thiếu gia nói bận nhiều việc ở tập đoàn nên không về sớm được.
Bận nhiều việc, bận việc cái gì chứ. Chắc là anh ta ra ngoài tìm tình nhân rồi. Đưa ra nhiều lý do chính đáng thật đấy.
- Cháu biết rồi.
Cô tiến đến chỗ cầu thang rồi đi thẳng lên trên phòng.
Ném túi xách xuống ghế, Phùng Lộ Phi nằm xuống giường rồi vớ lấy cái gối ôm.
- Mệt thật đấy, có lẽ bây giờ nên ngủ trước đã, mọi chuyện để tính sau.
Cô ôm gối, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ đến tận tối.
............................
Một tháng sau khi kết hôn. Vẫn là bữa ăn sáng như mọi ngày. Phùng Lộ Phi vẫn ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm.
- Chiều nay tôi sẽ tham gia một buổi tiệc, cô chuẩn bị đi, đừng có làm mất mặt tôi. Còn nữa, tuần sau là sinh nhật mẹ.
- Biết rồi, nhưng anh muốn nói đến tiệc gì?
- Tiệc cưới. Nhớ chọn bộ váy màu trắng đấy.
- Ừ.
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, hai người nói chuyện với nhau chẳng khác gì người xa lạ. Trong tháng qua, bọn họ quả thực sống theo kiểu riêng, không ai can thiệp vào ai cả.
..................................
Buổi chiều.
Phùng Lộ Phi mở tủ quần áo ra tìm một bộ đầm dài màu trắng để chuẩn bị cho buổi tiệc cưới tối nay. Chọn đi chọn lại, cô quyết định lấy bộ váy quây dài mới mua sau ngày cưới.
Trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật, tóc dài búi gọn gàng phía sau, đồ trang sức đơn giản nhưng vẫn khiến người khác phải chú ý. Nhìn vào gương, cô thở dài:
- Mấy bữa tiệc này thật phiền phức.
Quay lại thì nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đang để trên bàn, mặc dù không thích chiếc nhẫn này nhưng cuối cùng Phùng Lộ Phi vẫn đành phải đeo vào. Tên Từ Dịch Phàm kia mà không thấy Phùng Lộ Phi đeo nhẫn thảo nào cũng kêu ầm lên cho mà xem. Với Phùng Lộ Phi, cãi nhau với Từ Dịch Phàm chỉ tổ mỏi miệng.
- Thiếu phu nhân, cô xong chưa vậy? Thiếu gia vẫn đang đợi cô ở bên dưới đó.
Giọng thím Vương bên ngoài cửa vang lên.
- Vâng, cháu sẽ xuống ngay.
Phùng Lộ Phi nói vọng ra bên ngoài. Thím Vương nghe xong thì đi xuống bên dưới trước. Cô chỉnh trang lại trang phục, cầm theo ví màu trắng rồi đi xuống bên dưới.
Từ Dịch Phàm ngồi đợi cô dưới phòng khách. Hôm nay anh mặc bộ vest đen theo đúng yêu cầu của chủ tiệc cưới. Khi thấy cô đi xuống thì anh nhìn chằm chằm vào cô. Phùng Lộ Phi thấy vậy bèn nói:
- Anh nhìn cái gì? Trông bộ dạng như một tên nhà quê mới lên tỉnh vậy? Nói đúng ra thì chẳng khác gì một thằng ngốc.
- Cô không còn bộ váy nào để mặc sao mà chọn bộ này? Nếu không nói thì sẽ chẳng ai nghĩ ra cô là con gái của Phùng gia cũng như vợ tôi đâu. Đã bảo đừng có làm mất mặt tôi mà.
Nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, Phùng Lộ Phi tiến thêm vài bước đến gần chỗ anh, tỏ ra không yếu thế:
- Đừng có chê như thế. Chí ít tôi vẫn hơn đám tình nhân bên ngoài của anh đấy. Nói xong cô đi luôn ra bên ngoài, lái xe đang đợi. Còn Từ Dịch Phàm, anh tức giận mà không thể nói được gì nữa.
Thế nhưng không hiểu tại sao dù rất tức giận nhưng Từ Dịch Phàm vẫn cố ý mở cửa xe cho Phùng Lộ Phi. Cô nhìn thấy thế nhưng lại không thèm để tâm, tự mở cửa xe bên kia rồi ngồi vào bên trong. Thím Vương và lái xe Trần đều nhìn thấy cảnh này, Từ Dịch Phàm cảm thấy khá mất mặt nên nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Từ biệt thự Từ gia đến khách sạn tổ chức đám cưới mất ít nhất cũng phải nửa tiếng. Trên đường đi, hai người chẳng nói với nhau một câu nào. Không khí trên xe yên lặng đến lạ thường. Lái xe Trần thấy vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể chú tâm vào lái xe. Từ Dịch Phàm hay nhìn ra bên ngoài, trong khi đó Phùng Lộ Phi thì lấy điện thoại trong túi ra, chăm chú chơi điện tử.