Tại một nhà hàng khác.
- Nhã Nhược, cậu tức giận quá mà hóa mù rồi đấy. Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?
Cô gái ngồi đối diện Tống Nhã Nhược lên tiếng. Cô ta là một người bạn rất thân của Tống Nhã Nhược.
- Thế cậu bảo mình phải làm gì đây? Từ Dịch Phàm bảo dù cho anh ấy không kết hôn với Phùng Lộ Phi cũng sẽ không kết hôn với mình, bảo mối quan hệ của bọn mình nên chấm dứt. Thật không ngờ mình ở bên anh ấy bao năm qua mà anh ấy có thể đối xử với mình như vậy.
- Haizzz... Vì vậy nên cậu mới rời khỏi Từ Thị sao? Cậu cho rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất?
Tống Nhã Nhược gật đầu. Sau khi nói chuyện với Từ Dịch Phàm, Tống Nhã Nhược tức giận quá nên bỏ đi luôn, tự nhủ rằng sẽ không bao giờ quay lại Từ Thị làm việc nữa, càng không muốn chạm mặt với Từ Dịch Phàm lần nào nữa. Nếu còn ở lại Từ Thị một giây một phút nào thì quá nhục nhã.
- Cậu thật đúng là... Mình mới rời thành phố A có tháng thôi mà cậu thành thế này đây. Cậu vốn là người rất lý trí cơ mà? Chuyện xảy đến thì chẳng suy nghĩ kỹ càng gì cả. - Mình phải làm sao? Bây giờ mình chẳng biết nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa.
- Vì chuyện Từ Dịch Phàm kết hôn cùng với Phùng Lộ Phi, và anh ta còn đòi chấm dứt quan hệ với cậu nên cậu tức giận nói chuyện dự án với Mạc Kiến Huy để trả thù sao? Cậu có thấy cách làm này của cậu thật sự rất ngu ngốc không hả? Nếu mình là cậu mình sẽ không làm vậy đâu. Mình sẽ chọn cách khác hoàn hảo hơn nhiều.
Tống Nhã Nhược nhìn thẳng vào cô bạn thân, nhíu mày lại, hỏi:
- Đình Đình, cậu có cách gì hả?
- Đương nhiên rồi, vì mình là bạn thân của cậu nên mới giúp cậu đó, chứ nếu là người khác thì còn lâu.
- Có hiệu quả không vậy?
- Tống Nhã Nhược, cậu đã bao giờ thấy cách của mình thất bại chưa hả? Nếu cậu không tin thì thôi vậy.
Tống Nhã Nhược mím môi, tay nắm chặt cốc nước ngọt. Bây giờ cô ta đúng là chẳng có sự lựa chọn nào khác.
..............................................
Nhà hàng Nhật Nguyệt.
- Chuyện dự án của tập đoàn Từ Thị là thế nào vậy? Tôi đọc báo thấy bọn họ viết là anh đã thất bại rồi.
Phùng Lộ Phi vừa ăn vừa hỏi. Chuyện này cô cũng vừa mới biết, cảm thấy tò mò quá nên hỏi Từ Dịch Phàm.
- Em tin là tôi thất bại sao? Thật sự nghĩ như vậy?
- Anh có được dự án ấy à? - Những gì mà tôi đã muốn thì tôi nhất định phải có bằng được, không để nó rơi vào tay ai cả. Với lại dự án đó mà tôi mất một khoảng thời gian dài, không thể để mất một cách vô ích.
- Thế mà tôi cứ tưởng anh thất bại rồi cơ.
Từ Dịch Phàm uống một chút rượu, nhìn Phùng Lộ Phi nói:
- Dù dự án này tôi không có được cũng không ảnh hưởng nhiều. Em đọc có vài bài báo lá cải, tin tức không chính xác mà cũng tin được sao? Là em đang lo lắng cho tôi à?
- Gì? Anh nói cái gì? Lo lắng cho anh hả? Tôi có bị bệnh đâu mà lo lắng cho anh chứ.
- Tôi hiểu dụng ý của em khi hỏi như vậy rồi.
- Đã bảo là không phải như vậy rồi...
Từ Dịch Phàm cười còn Phùng Lộ Phi thì ngượng đỏ mặt. Quả thật khi đọc bài báo kia, biết anh mất dự án quan trọng đó sẽ ảnh hưởng rất lớn thì không hiểu sao cô tự dưng lại lo lắng. Sau đó thì anh lại gọi điện đến mời cô đi ăn trưa. Thế là cô đồng ý ngay. Nhưng bây giờ biết hóa ra đó chỉ là tin vớ vẩn thì cô đã yên tâm hơn nhiều rồi.
- À mà này, khi nào tôi lại phỏng vấn anh tiếp được không vậy? Dạo này tên anh có vẻ rất hot đấy.
Phùng Lộ Phi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
- Muốn phỏng vấn tôi nữa sao? Một lần trước ở thành phố S vẫn chưa đủ hay sao?
- Không được à?
- Cũng được, nhưng tôi cần phải xem xét lại thời gian đã.
- Tôi nhất định sẽ viết thật hay về anh, anh cứ yên tâm đi. Nhưng nếu anh quá bận thì khi nào anh về tôi sẽ phỏng vấn anh.
- Thế cũng được.
Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:
- Bài viết lần trước của em về tôi tôi có đọc rồi, cũng không tệ.
- Mà anh cứ cười như này có phải tốt hơn không, thấy anh có vẻ tiết kiệm nụ cười đến quá đáng.
- Để xem đã.
- Cười mà cũng còn phải xem xét hả? Anh đúng là dở hơi.
Phùng Lộ Phi tiếp tục ăn, còn Từ Dịch Phàm thì nhìn cô, cảm thấy vui vẻ hơn. Mối quan hệ của họ có vẻ được cải thiện hơn rất nhiều kể từ ngày trở về nhà mẹ đẻ.