Những món ăn nhanh chóng được đưa lên nhưng cả Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh cũng chẳng động đũa mấy. Không khí yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
- Em cũng có nghe Uyển Tâm nói anh chuyển về khoa thần kinh Bệnh viên trung tâm được hai ngày rồi đúng không? Mấy ngày đầu đi làm chắc là cũng bận nhiều việc lắm nhỉ?
Phùng Lộ Phi lên tiếng trước.
- Ừ, đúng là rất bận. Nhưng cũng may là ngày nay anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi.
- Thế thì tốt.
- Lộ Phi, lần trước em bảo với anh, nếu chúng ta không thể ở bên nhau thì vẫn có thể làm bạn.
- Đúng vậy.
Hoắc Tử Minh nhìn Phùng Lộ Phi, im lặng một hồi khá lâu rồi mới lên tiếng nói tiếp:
- Anh muốn hỏi em một chuyện, có được không? Nhưng nếu em không muốn thì thôi vậy.
- Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, không cần phải vòng vo dài dòng như vậy làm gì.
- Em cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân của em và Từ Dịch Phàm như thế nào? Có hạnh phúc không?
Câu hỏi đột ngột này của Hoắc Tử Minh khiến Phùng Lộ Phi bất giác im lặng, không biết nói thế nào nữa. Tại sao Hoắc Tử Minh lại hỏi câu này? Một câu hỏi đến chính Phùng Lộ Phi còn chẳng biết trả lời thế nào nữa. Nhưng mà… ý của anh là gì?
- Lộ Phi?
- Tử Minh, anh hỏi một câu khiến em khó trả lời quá. Em nên trả lời cho anh thế nào đây?
- Thật lòng mình. Có được không?
Lại một câu khiến Phùng Lộ Phi cứng họng. Nhưng Hoắc Tử Minh nói đúng, nên trả lời thật lòng mình.
- Em và Từ Dịch Phàm, thật ra thì… Đúng là ban đầu khi mới kết hôn, bọn em ngày nào cũng cãi nhau, một câu nói cũng khiến em và Từ Dịch Phàm cãi nhau được. Nhưng mà em cũng chẳng hiểu dạo này Từ Dịch Phàm thay đổi kiểu gì nữa, anh ta bảo không muốn cãi nhau với em. Từ Dịch Phàm khác trước khá nhiều, thành ra em nói chuyện với anh ta cũng dễ dàng hơn, không phải tức điên như lúc trước.
- Còn em? Em thấy thế nào khi Từ Dịch Phàm thay đổi như vậy? Thấy tốt hơn không?
- Em… em cũng chẳng biết nên nói như thế nào nữa. Nhưng ít ra bây giờ cũng tốt, tốt hơn trước rất nhiều. Từ Dịch Phàm cũng không bắt ép em phải làm theo ý của anh ta.
Hoắc Tử Minh gật đầu, mỉm cười:
- Có vẻ như cuộc sống hiện nay của em cũng không tồi lắm nhỉ. Nhưng mà Lộ Phi này, nếu như sau này em không còn cảm thấy cuộc sống bên cạnh Từ Dịch Phàm có ý nghĩa nữa thì có thể đến bên anh, anh vẫn sẽ luôn đợi em, mãi mãi luôn là như vậy.
Câu nói thứ của Hoắc Tử Minh khiến Phùng Lộ Phi chỉ có thể im lặng. Cô bối rối hơn bao giờ hết.
………………………………..
Bữa tối cũng nhanh chóng kết thúc.
Sau khi thanh toán tiền xong, Phùng Lộ Phi cùng với Hoắc Tử Minh đi ra ngoài. Anh lên tiếng nói:
- Có cần anh đưa em về không? Cũng khá muộn rồi, e rằng lúc này hơi khó bắt xe về.
- Không cần đâu, hôm nay em đi xe đến mà. Tử Minh, anh cũng về sớm đi, công việc của anh cũng không rảnh như của em. Chúng ta vẫn là bạn, nếu có gì anh có thể tìm em tâm sự.
- Ừ.
Hoắc Tử Minh gật đầu. Đúng lúc này Phùng Lộ Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Dịch Phàm.
Nhìn thấy Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Từ Dịch Phàm đang đứng bên kia đường cùng Tống Nhã Nhược, đứng đối diện Phùng Lộ Phi và cũng đang nhìn cô.
- Lộ Phi?
Hoắc Tử Minh cũng thấy cảnh tượng này. Anh gọi nhưng Phùng Lộ Phi không nói gì cả.
Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này chẳng hiểu tại sao lại có chút áy náy, chẳng hiểu tại sao cô lại muốn đi ngay sang bên kia đường để giải thích mọi chuyện cho Từ Dịch Phàm nghe để tránh anh hiểu lầm. Mà hình như Từ Dịch Phàm, cũng cảm thấy có gì đó hụt hẫng thì phải.
Nhưng nếu như Phùng Lộ Phi giải thích thì Từ Dịch Phàm có nên giải thích điều gì không? Từ Dịch Phàm đi cùng Tống Nhã Nhược, hai người đó còn đứng ngay trước cửa khách sạn Maryland nữa chứ.
Có lẽ không chỉ mình Phùng Lộ Phi cần giải thích chuyện này, ngay cả Từ Dịch Phàm cũng nên nói lời gì đó.