Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong đêm

Mã Tông báo cáo về những gì anh tìm được

Trong Căn Phòng Đỏ, Địch công nằm trằn trọc trên sàn nhà vì không ngủ được. Tấm thảm lót sàn màu đỏ không thể nào thay thế được chiếc chiếu mềm mà ông đã quen thuộc khi nằm trên giường. Phải mất một lúc lâu ông mới đi vào giấc ngủ đầy mộng mị.

Nhưng ông không ngủ được. Những giấc mơ kỳ lạ phản ánh những suy nghĩ khó chịu về Căn Phòng Đỏ xâm nhập vào tâm trí của ông ngay khi ông vừa nhắm mắt. Ông mơ thấy mình đi lạc trong một khu rừng tối tăm dày đặc và đã cố gắng một cách điên cuồng để tìm một con đường thoát thông qua những bụi gai. Đột nhiên một cái gì đó lạnh và trơn rơi vào cổ ông. Ông nắm lấy cái vật đang giãy dụa đó và ném nó đi với một lời nguyền rủa. Đó là một con rết lớn. Con vật chắc đã kịp cắn ông vì sau đó ông đột nhiên cảm thấy chóng mặt và tất cả tối sầm lại. Khi ông tỉnh dậy, ông thấy mình đang nằm trên giường của Căn Phòng Đỏ và thở hổn hễn. Một hình dạng lờ mờ màu đen xuất hiện cạnh ông, nó bao bọc lấy ông trong một mùi hôi thối. Một xúc tu màu đen từ vật đó mò mẫm trên cổ ông một cách chậm rãi vì nó biết con mồi của mình không thể thoát ra. Khi ông đã gần như nghẹt thở, ông giật mình tỉnh dậy với thân thể đầm đìa mồ hôi.

Ông thở phào một cách nhẹ nhõm khi biết rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Ông ngồi dậy để lau sạch mồ hôi trên mặt của mình nhưng ông đột nhiên dừng lại và quan sát. Đúng là có một mùi buồn nôn trong phòng và những ngọn nến đã tắt. Đồng thời qua khóe mắt ông thoáng thấy một bóng đen di chuyển ngang qua cửa sổ từ ánh sáng yếu ớt của công viên.

Trong một lúc ông nghĩ rằng mình đang mơ một lần nữa nhưng sau đó ông chợt nhận ra là mình đang tỉnh táo. Ông nắm chặt lấy cán thanh kiếm của mình. Ông vẫn nằm bất động dưới sàn nhà khi nhìn chăm chú vào cửa sổ và bóng tối bao quanh nó. Ông lắng tai nghe ngóng. Sau một lúc có tiếng động khẽ từ chiếc giường tiếp theo là một âm thanh như tiếng vỗ cánh phát ra từ trần nhà phía trên đầu. Đồng thời có tiếng cọt kẹt của sàn gỗ bên ngoài hàng hiên.

Quan án lặng lẽ đứng lên và hơi cúi người xuống, thanh kiếm nắm chặt trong tay trong tư thế sẵn sàng. Xung quanh vẫn im lặng, ông đột nhiên bật dậy và đứng đối diện với chiếc giường, lưng dựa vào tường. Ông nhanh chóng nhìn xung quanh căn phòng và xác định là nó trống rỗng. Cái bàn vẫn tựa vào cánh cửa như lúc ông đặt nó. Chỉ ba bước chân, ông chạy đến cánh cửa sổ đang đóng. Hành lang vắng tanh. Các khóm hoa tử đằng đang lắc lư trong gió.

Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi khó chịu. Nhưng bây giờ ông nghĩ có lẽ đó là mùi khói của hai cây nến bị tắt.

Ông dùng mồi lửa thắp sáng hai cây nến và cầm lấy một cây đi đến chiếc giường. Ông nhận thấy không có gì bất thường ở đó. Sau khi ông đá vào một trong hai chân giường ông nghĩ rằng ông nghe thấy âm thanh lạo xạo. Nó có thể là một con chuột. Nâng cao ngọn nến ông xem xét kỹ lưỡng tấm màn treo trên giường. Âm thanh phát ra có lẽ là do một con dơi lúc trước treo mình nơi đó nhưng bây giờ đã bay ra ngoài qua cánh cửa sổ. Nhưng bóng đen mà ông thoáng thấy nơi cửa sổ lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ loài dơi nào. Lắc đầu một cách buồn bã, ông đẩy chiếc bàn ra khỏi cửa và băng qua tiền sảnh đi vào phòng khách.

Cánh cửa dẫn đến hành lang vẫn còn mở rộng như lúc ông cố tình mở ra để không khí mát mẻ ban đêm tràn vào phòng. Ông bước ra hàng hiên và dẫm thử các tấm ván lót sàn bằng đôi chân của mình. Một trong những tấm ván phía trước cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt giống hệt tiếng cọt kẹt mà ông đã nghe.

Ông đến đứng trước lan can và nhìn ra công viên bỏ hoang. Những làn gió mát ban đêm làm lay động các lồng đèn bằng giấy màu treo trên những hàng cây. Bây giờ đã quá nữa đêm và âm thanh từ nhà hàng đã tắt, nhưng một số cánh cửa sổ trên tầng hai vẫn còn sáng đèn. Ông nghĩ rằng ngọn nến bị tắt, mùi hôi, bóng đen, tiếng lạo xạo và tiếng vỗ cánh tất cả đều có thể giải thích được. Tuy nhiên tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn gỗ phía trước cửa sổ chứng tỏ có một cái gì đó hay một ai đó đi ngang qua cánh cửa sổ bị đóng.

Quan án kéo sát chiếc áo đang mặc vào người và đi vào phòng. Ông nằm duỗi dài trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Bây giờ ông đã quá mệt mỏi và nhanh chóng chìm sâu vào một giấc ngủ mộng mị.

Ông tỉnh dậy khi ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh tràn ngập căn phòng. Một người phục vụ đang đứng trước cửa với bình trà nóng. Địch công nói anh ta phục vụ cơm sáng cho ông ngoài hành lang. Cái lạnh ban đêm vẫn còn phảng phất nhưng khi mặt trời lên thì không khí sẽ lại trở nên nóng bức.

Quan án chọn lấy một chiếc áo lót sạch sau đó đi vào phòng tắm của khách điếm. Vào một giờ giấc sớm như thế này, trong phòng tắm chỉ có mỗi mình ông và ông ngâm mình tại đó trong một thời gian dài. Khi ông quay trở lại Căn Phòng Đỏ, ông nhìn thấy trên cái bàn nhỏ đặt ở hành lang một bát cơm và đĩa rau muối. Khi ông vừa cầm đôi đũa thì khóm hoa tử đằng ở cuối hành lang bên phải được vén qua một bên. Mã Tông xuất hiện và chúc ông một buổi sáng tốt lành.

- Ngươi từ đâu ra vậy ? – Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Đêm qua tôi đã quan sát xung quanh đây, thưa đại nhân. Tôi nhận thấy có một con đường từ công viên dẫn đến hàng hiên này. Bên trái con đường là một con đường khác dẫn đến nơi ở của Hoa hậu. Vì vậy cô ta đã nói sự thật, ít nhất là một lần, khi nói rằng hàng hiên này là con đường tắt để về nhà cô ta. Điều này cũng giải thích được việc làm thế nào cô ta đến đây và đi vào Căn Phòng Đỏ mà những người của khách điếm không hề hay biết. Đại nhân ngủ có ngon không ?

Nhai một miếng bắp cải muối, quan án quyết định tốt hơn là ông không nói với Mã Tông nghi ngờ của ông về những gì ông đã thấy và đã nghe trong đêm qua. Ông biết rằng những hiện tượng ma quái là thứ duy nhất mà người thuộc hạ dũng cảm của ông thực sự sợ hãi. Vì vậy ông đã trả lời:

- Khá tốt, cảm ơn ngươi. Ngươi có chút may mắn nào ở bến thuyền không ?

- Tôi đã làm điều đó và không may mắn lắm! Tôi đến đó vào lúc bình minh, các ngư dân đã chuẩn bị sẵn sàng để ra khơi. Thuyền trưởng của Phong Đại đang đứng trên bờ chỉ huy các thuỷ thủ việc sơn và sửa chữa chiếc thuyền. Thuyền trưởng là một người vui vẻ và ông ta cho tôi lên thuyền. Chiếc thuyền có nhiều cánh buồm và các cabin phía đuôi rất thoải mái như các phòng trọ và nó có một ban công rất lớn. Khi tôi hỏi về vụ va chạm thì thuyền trưởng đỏ mặt tía tai và bắt đầu sử dụng những từ ngữ nặng nề. Con thuyền đã bị đâm bởi một con thuyền khác vào lúc nửa đêm và đó hoàn toàn là do lỗi của thuỷ thủ đoàn của Viện sĩ, thuyền trưởng của họ lúc đó đã say mèm. Tuy nhiên, Viện sĩ lúc đó lại rất tỉnh táo. Cô con gái của Phong đã chạy ra ban công trong bộ đồ ngủ vì nghĩ rằng tàu của cô sắp bị chìm. Viện sĩ đã bước tới xin lỗi cô ta, viên thuyền trưởng thấy họ đứng cùng nhau trước cabin của cô ấy.

Phải, các thuỷ thủ đã bận rộn cả đêm để tách hai thuyền ra. Họ biết rằng chỉ có thể đợi đến bình minh mới có thể tìm một chiếc tàu khác kéo hai chiếc thuyền về bến. Chỉ có một chiếc kiệu dành cho cô Phong và người hầu gái. Phải chờ một thời gian mới có một chiếc kiệu khác để đưa Lý và các người bạn của ông ta về khách điếm. Trong khi chờ đợi chiếc kiệu đến, cả năm quý ông ngồi trong cabin chính và rất khó chịu vì trạng thái say rượu. Tuy nhiên, Viện sĩ lại tỏ ra rất hoạt bát và anh ta đi bộ lên bờ. Không có ai nhìn thấy lão già chủ tiệm đồ cổ cả.

- Có lẽ hai người bạn của ngươi – Cua và Tôm – đã dựng lên một câu chuyện, để nói xấu về Ôn Nguyên – Địch công hờ hững đáp.

- Có lẽ thế. Nhưng họ không nói dối về trang trại trồng bí ngô của họ. Có một chút sương mù trên sông nhưng tôi có thể nhìn thấy Cua và Tôm ở đó. Không biết có chuyện gì xảy ra với Tôm nhưng tên gù đó nhảy nhót xung quanh như một thằng điên. Cũng ở tại đây tôi đã nhìn thấy người bị bệnh cùi, thưa đại nhân. Ông ta đứng ở đó và chửi rủa một thuyền phu vì từ chối đưa ông ta qua sông. Phải nói rằng kẻ ăn xin nghèo hèn đó quát tháo như một quý ông, thật là một điều kỳ lạ khi những lời đó lại xuất phát từ một kẻ ăn xin như ông ta. Cuối cùng tôi thấy ông ta đưa cho người lái đò một mảnh bạc nhưng người này từ chối và trả lời rằng ông ta thà nghèo nàn nhưng được mạnh khỏe. Người cùi đó đã bỏ đi trong cơn giận dữ.

- Ít nhất là kẻ bất hạnh đó đã không ép buộc người lái thuyền với số tiền y bỏ ra – quan án nhận xét – đêm qua ngươi đã không tìm hai người bạn của ngươi như ta đã đề nghị.

Mã Tông xoa chiếc cằm của anh sau đó nói tiếp:

- Trở lại chuyện đêm qua, thưa đại nhân, tôi tình cờ gặp một kỹ nữ tên là Ngân Tiên, cô ta cho biết cô ta đã gặp ngài trong bữa tiệc tối ở khách sạn Gia Hạc.

Khi thấy Địch công gật đầu đồng ý, Mã Tông nói tiếp với ông về phát hiện của anh khi tìm thấy cô ta trong phòng đào tạo kỹ nữ và làm thế nào mà ban đầu là Nguyệt Thu tiếp theo là lão Ôn Nguyên đã ngược đãi và hành hạ cô.

- Nguyệt Thu đã nói cho lão già buôn đồ cổ ấy là có một cô gái đang chờ đợi lòng thương xót nơi lão ta! – Địch công nói một cách giận dữ - Ta thấy cô ta thì thầm với lão ta trong bữa tiệc tối. Người phụ nữ đó đã có một nét tàn nhẫn trên khuôn mặt.

Ông giật mạnh ria mép của mình sau đó nói thêm:

- Dù sao thì những vết trầy xước trên cánh tay của Hoa hậu chúng ta đã biết được nguyên nhân. Ngươi đã đưa cô gái đó đến một nơi ở an toàn vào đêm qua chưa?

- Ồ vâng, thưa đại nhân. Tôi đã đưa cô gái đến cho một người goá phụ, bạn cũ của cô ta – Lo sợ quan án sẽ hỏi nơi anh đã qua đêm, anh vội nhanh chóng nói tiếp – Ngân Tiên học hát từ bà Linh, một cựu kỹ nữ mà Cua đã giới thiệu với cô. Hoa hậu Linh bây giờ là một bà già ốm yếu nhưng ba mươi năm trước bà ta là một người đẹp nổi tiếng ở đây. Nếu đại nhân muốn tìm hiểu sâu hơn vào vụ tự tử của cha Tào Phan Tề, bà Linh có thể cung cấp thêm chi tiết.

- Ngươi làm rất tốt, Mã Tông. Về vụ tự tử trước đây thì nó đã xảy ra cách đây khá lâu nhưng cũng tại Căn Phòng Đỏ này. Những thông tin dù nhỏ nhất về Căn Phòng Đỏ này cũng rất cần thiết. Ngươi có biết nơi ở của bà Linh ?

- Bà ta sống ở đâu đó gần với nơi ở của Cua, tôi có thể hỏi anh ta – Mã Tông trả lời.

Địch công gật đầu. Ông bảo Mã Tông chuyẩn bị quan phục bằng gấm xanh lá cây cho ông và ra lệnh cho người quản lý thuê một cỗ kiệu để đưa họ đến biệt thự của Phong.

Mã Tông đi đến hội trường vừa đi vừa hát khe khẽ. Ngân Tiên vẫn còn ngủ khi anh ra đi nhưng ngay cả khi đang ngủ trông cô vẫn rất hấp dẫn, anh nghĩ thế. Anh hy vọng gặp lại cô ta vào buổi trưa.

- Thật là buồn cười khi tôi lại rất thích cô ta – anh lẩm bẩm – Chỉ bởi vì tôi thích nghe cô ta nói chuyện. Có lẽ do cô ấy là người cùng làng với tôi!

Truyện Chữ Hay