“Tiểu thư.”
Seria tỉnh dậy và mở mắt. Abigail đang nhìn xuống nàng từ phía trên. Họ chớp mắt nhìn nhau trong một lúc.
“Sao vậy? Bibi?”
“Tại sao trông người lại buồn vậy? Chúng ta đang ở trong bầu không khí của lễ hội bên ngoài mà. Tôi thậm chí còn mang cho người một ít thịt gà từ nhà bếp nữa.”
Abigail đang giữ cái giỏ đầy gà nướng thảo mộc bằng hai tay. Seria mỉm cười và hỏi.
“Nó ngon không?”
“Sao người có thể không biết sau khi nhìn vào mặt tôi chứ, tiểu thư? Tại sao tâm trạng của người lại tệ như thế này? Trợ lý trưởng đã làm gì sai à?”
“Linon ư? Không có?”
“Người đã không được vui kể từ khi trợ lý trưởng nói người sẽ đi đến thủ đô. Người còn lấy khăn tay che đi khuôn mặt như trong đám tang vậy.”
Abigail đã đúng, Seria đã để một chiếc khăn tay màu trắng trên đầu nàng.
Đó là chiếc khăn mà Susan đã tặng nàng như một món quà. Trong đế chế Glick có phong tục tặng những bông hoa màu xanh cho cô dâu. Susan đã phải nhanh tay đến mức nào để có thể thêu những bông hoa màu xanh trên chiếc khăn tay trắng đó.
Seria chạm vào tấm vải đang rung rinh bằng bàn tay nàng và nhẹ nhàng lau trán. Nàng bất ngờ nhớ lại cách mà Lesche đã lau trán nàng như thế này khi nàng ngất xỉu sau khi lễ cưới với Kalis gặp trục trặc.
‘Mình đang làm gì vậy?’ Seria mỉm cười và đặt chiếc khăn xuống.
Nàng thắc mắc liệu Susan có để lại chút nước hoa nào trên đó không, và mùi thơm dễ chịu thấm vào chiếc khăn làm mũi nàng ngứa ngáy.
“Bibi.”
Che đi đôi mắt của mình bằng chiếc khăn tay, Seria lên tiếng.
“Ta không nghĩ mình có thể tìm được một kỵ sĩ nào tốt hơn Bibi.”
“Tôi cũng không nghĩ mình sẽ tìm được một chủ nhân nào tốt hơn người đâu, thưa tiểu thư. Ngay từ ban đầu người đã cứu rỗi tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên cách mà người tóm lấy ngực của linh mục đâu.”
Seria mỉm cười và nói khi nhìn Abigail.
“Bibi, tôi sợ kết hôn.”
“Người đã làm việc đó rồi đấy thôi.”
“Cho đến ngày hôm qua, ta đã có thể gọi ngài ấy là vị hôn phu của mình. Nhưng bây giờ… đó là một cuộc hôn nhân thật sự. Ta thật sự không ngờ sự chấp thuận của Hoàng gia lại đến sớm như vậy.”
“Tại sao người lại sợ?”
Seria tạm dừng trong giây lát, rồi chậm rãi trả lời.
“Nó nhắc ta nhớ đến Kalis Haneton.”
“Người vẫn không quên được tên đó à?”
“Không phải đâu.”
“Nếu không thì là người đang lo rằng Điện hạ cuối cùng sẽ như tên Haneton đó à?”
Abigail luôn thẳng thắn. Seria chậm rãi gật đầu.
“Ta đoán là vậy.”
“Tiểu thư.”
Seria nhìn Abigail. “Hả?”, và sợ hãi nắm lấy tay cô ấy. Đó là vì cô ấy đang quay con dao trong tay một cách xuất sắc. Đó là một cử chỉ giống như của một sát thủ.
“Con dao đó là sao? Cô đã lấy nó ở đâu vậy? Cô đang định làm gì với nó?”
“Tôi sẽ lấy đầu của Hầu tước Haneton, và đưa nó cho chồng của người. Sự sợ hãi là cách tốt nhất để cảnh cáo ngài ấy.”
“...”
“Tiểu thư?”
“Bình tĩnh nào, Bibi… Haneton cũng cần có một lãnh chúa… Và nếu cô bị bắt lại thì ta không thể giúp cô được đâu.”
“Không à?”
“Không.”
Abigail nói và đặt con dao lại vào chiếc giỏ.
“Lần tới tôi sẽ loại bỏ Chỉ huy kỵ sĩ của Haneton. Bởi vì tôi là kỵ sĩ của người.”
“Cảm ơn, Bibi.”
“Tại sao người lại không ăn tối?”
“Ta nghĩ mình sẽ ăn tối cùng Điện hạ. Ngài ấy đọc biểu cảm của ta tốt hơn ta nghĩ.”
“Tôi e là không như người nghĩ đâu. Làm ơn hãy tỉnh lại đi nào.. Nếu người tiếp tục nhịn đói như thế này, người sẽ chết vì gầy đi đấy.”
Nói xong Abigail vội vàng đánh thức Seria dậy và để nàng ngồi lên ghế. Abigail dùng dao cắt một miếng gà và đưa nó cho nàng. Seria chậm rãi nhai nó.
Đúng như dự đoán, người ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi có thứ gì đó trong miệng. Seria thu thập lại những suy nghĩ mơ hồ của nàng.
Nàng nghĩ mình đã nằm mơ khi nghe tin Hoàng gia đã gửi thư chấp thuận chính thức. Bởi vì nó đến sớm hơn nàng nghĩ.
Sự ngạc nhiên đầy sửng sốt của nàng đã bị dập tắt bởi những lời nói của các chư hầu.
“Tại sao chúng ta không tổ chức một lễ cưới khác vào thời điểm này?”
“Đúng vậy, thưa Phu nhân! Hãy làm cho nó lộng lẫy hơn cả đám cưới của Hoàng đế!”
Bất kể ai nghe điều đó cũng đều có thể hiểu là đang nói về đám cưới của nàng và Kalis. Các chư hầu có vẻ không cố ý nhưng tâm trạng của nàng lại chìm xuống. Mọi người sẽ không có cơ hội nào khác ngoài việc ngẫm nghĩ về tình huống đó, về Lina, Kalis và tình huống cận kề cái chết.
Mọi thứ, hoàn cảnh, và đất đai đều có thể mang lại lợi ích cho nàng nếu nàng sử dụng cái đầu của mình. Nhưng trái tim con người thì lại không.
Điều đó đúng khi nói đến Kalis. Dù có đấu tranh bao nhiêu, nàng cũng không thể không có cảm giác tương tự về Lina.
‘Tuy nhiên nó không phải của mình. Thật sự không phải. Nếu Lesche đã trở thành chồng mình, nhưng đến lúc nào đó cũng bị nữ chính thu hút. Vậy thì trái tim tôi liệu có ổn không? Đây là gì…’
Ben và Susan cũng có vẻ như bị tổn thương xương gò má với nụ cười tươi trên khuôn mặt họ. Lâu đài là một lễ hội. Vì vậy Seria đã nói với họ rằng nàng cảm thấy mệt mỏi, sau đó quay trở lại phòng ngủ và nằm xuống giường.
“Chúng ta đi kiểm tra sông băng nhé?”
Ngủ một cách bất lực như thế này thật là ngu ngốc và kém hiệu quả. Nàng cũng có thể hoàn thành một số công việc. Ngay khi nghĩ như vậy, Seria đứng dậy.
‘Hay là mình có thể nằm dài trên ghế đến hết đời.’
“Bibi, cô muốn đi ra ngoài với ta không?”
Abigail nói sau khi nhai một miếng thịt gà.
“Tôi yêu tất cả những nơi mà người đến, thưa tiểu thư.”
***
Văn phòng của lâu đài Berg.
Lesche trả lời rằng chàng sẽ làm theo lá thư thúc giục do Hoàng đế gửi đến. Chàng đang kiểm tra một số tài liệu và nói, khoanh tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Linon.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Cậu đã nói với Seria là nàng phải đến thủ đô chưa?”
Đôi tai của những trợ lý vểnh lên khi nghe đến tên của Đại Công tước Phu nhân. Rất ít người biết là không có ai khác ở Berg nhạy cảm với sự hiện diện hay vắng mặt của Đại Công tước Phu nhân như Lesche.
“Như tôi đã đề cập trước đó…”
Lesche đang vỗ nhẹ vào cánh tay đang cầm tài liệu.
“Nàng ấy có nói là sẽ đi không? Hay ta nên hoãn lại?”
“Sao? Hoãn lại? Tôi sẽ hoãn việc gửi thư đi.”
Sẽ không có vấn đề gì nếu chàng chưa gửi thư phản hồi cho Hoàng đế. Nhưng nếu Hoàng đế đã xem nó rồi thì sẽ có chút khó khăn. Nhưng Linon khá tò mò. Seria đã không phản ứng gì nhiều trước lời nói nàng phải đi đến thủ đô. Vậy thì đột nhiên lại có chuyện gì xảy ra?
Linon bước đến cửa sổ. Cửa sổ trong văn phòng của Đại Công tước nhìn ra khu vườn rộng lớn bên ngoài, khiến người ta dễ dàng nhìn thấy ai ra vào khu vườn.
Linon đã mong đợi chuyện này ở một mức độ nào đó. Bên ngoài cửa sổ là Seria.
Vấn đề là nàng có vẻ sẽ đi tham quan sông băng. Nàng không nên đến đó hôm nay. Đáng lẽ nàng phải ở lại lâu đài để phân loại quà của mình.
“Điện hạ, tôi thấy tiểu thư đã sắp xếp quà xong rồi. Tiểu thư… Không, Phu nhân là một người làm việc nhanh chóng và hiệu quả.”
Giọng của Linon vang lên trong phòng lẩm bẩm xin lỗi, những trợ lý có mặt đều lập tức hiểu ra tình hình và nín thở.
“...”
Dạo gần đây, Đại Công tước Phu nhân của họ thường dùng bữa tối cùng Đại Công tước. Nhưng hôm nay thì lại khác.
Seria đã gửi Linon quay trở lại, nói rằng nàng phải đột ngột sắp xếp đống quà chúc mừng để được chính thức công nhận. Tất cả trợ lý của Berg đều nhắm mắt làm ngơ khi Linon buồn bã bước đi. Tuy nhiên họ nghĩ chính Điện hạ Đại Công tước xứ Berg mới là người bị hút mất hồn…
‘Nhưng nàng ấy đang đi kiểm tra sông băng à?’
Có phải hai người đã cãi nhau? Không thể nào. Kể cả ban ngày cũng không… Các trợ lý đều im lặng.
Lesche nhìn ra ngoài cửa sổ và đặt tài liệu xuống bàn.
***
“Phù.”
Đây là một chuyến kiểm tra sông băng nhưng họ rời đi khá muộn, vậy nên Seria nghĩ rằng mình không thể đi xa được. Thời gian trôi qua khi nàng nhìn ra hồ với cành bạc lủng lẳng trên tay.
“Bibi. Bây giờ chúng ta nên đi thôi.”
Seria vừa nói vừa cố gắng thả lỏng đầu gối và đứng dậy. Nhưng đột nhiên cánh tay nàng bị tóm lấy, một lực mạnh kéo nàng đứng dậy.
“Bibi?”
Quay lại, Seria không thể tiếp tục nói hết câu. Bởi vì đôi mắt đỏ đang nhìn chằm chằm vào nàng. Đó là việc hoàn toàn bất ngờ.
“Lesche?”
Seria hoảng sợ. Không, tại sao người đàn ông này lại ở đây? Nhìn xung quanh, nàng thấy Abigail đã ở rất xa ngơ ngác nhìn Seria. Abigail đi ra đó từ khi nào vậy?
“Lesche… Sao ngài lại ở đây?”
“Seria.”
“Vâng?”
“Điều gì đã làm tổn thương cảm xúc của nàng?”
“... Sao?”
Lesche cau mày và giúp Seria đứng thẳng lại.
“Nàng đã đến sông băng cả tuần khi Kalis và Thánh nữ mất tích trước đám cưới.”
“...”
“Lý do gì khiến nàng lại làm điều này lần nữa, Seria?”
Seria nói khi nhìn chằm chằm vào Lesche.
“Tôi cảm thấy xấu hổ vì chúng ta nhận được thư chấp thuận của Hoàng gia quá sớm.”
“Nàng xấu hổ sao?”
“Vâng.”
Seria từ từ nhìn Seria. Trên thực tế, việc đó thậm chí còn hơn cả nhìn. Seria cố đọc biểu cảm của Lesche nhưng nhanh chóng dừng lại. Lesche đang có tâm trạng không tốt.
Cực kỳ không tốt. Đến mức Seria cảm thấy hơi sợ.
“Mọi chuyện sẽ khác đi nếu được chấp thuận sau một năm à?”
“Nó sẽ khác.”
“Điều gì sẽ thay đổi?”
“Những thứ như thời gian và tương tự. Đó không phải một vấn đề gì to lớn đâu. Ngài có lạnh không? Chúng ta về…”
“Đừng chuyển chủ đề, Seria.”
“...”
“Ta muốn nàng nói thật rõ ràng. Bởi vì ta không biết điều gì sẽ thay đổi.”
Giọng điệu của Lesche nghe rất nghiêm trọng, hoàn toàn khác với mọi khi. Seria nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của Lesche khi lần nữa nhận ra chàng là Lãnh chúa của Công quốc Berg. Chàng luôn mang ánh mắt như thế này, nhưng tại sao lúc này nó lại xa lạ như vậy?
** Còn tiếp **