Ngón tay chàng chạm vào gò má mềm mại của Seria. Đôi mắt nàng nhẹ nhàng đảo qua nhìn xuống những ngón tay chàng chạm vào làn da.
Chàng chậm rãi vuốt ve đôi má tròn trịa. Gương mặt Seria ánh lên tia ấm áp. Những vệt đỏ từ đôi má lan ra, và nàng có thể cảm nhận nó rõ ràng qua những ngón tay của Lesche. Quan trọng nhất là những ngón tay chàng lại nhẹ nhàng chạm vào đôi môi nàng…
“...”
Trong căn phòng rộng rãi và xinh đẹp này chỉ có hai người họ. Nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên ngoài cánh cửa nhưng điều đó có vẻ không quan trọng với Lesche. Thật khó để chàng có thể rời mắt khỏi người vợ trước mặt. Dù là tạm thời, nhưng là người vợ của riêng chàng, Seria…
Không, nó không có ý nghĩa gì cả.
Tại sao nàng lại là một người vợ tạm thời khi mà tự bản thân Lesche chưa bao giờ nghĩ sẽ chào đón một người vợ nào khác ngoài Seria? Lesche từ tốn đưa ra lý do tại sao chàng lại phải kết hôn với Seria, nguyên nhân nhân quả, sự thật là để cứu Stern. Lúc này điều đó không còn quan trọng nữa.
Đột nhiên ngay lúc đó.
“...?”
Có một âm thanh nhỏ từ phía bên ngoài. Đối với Lesche thì không khác mấy, nhưng Seria thì có. Nàng có thể nhận thấy dấu hiệu có người đang nín thở ngoài cửa, vì vậy nàng lắc đầu như để tỉnh lại khi nghe thấy âm thanh nhỏ bên ngoài.
“Có ai ở bên ngoài?”
Lesche cảm thấy vô cùng thất vọng nên thành thật trả lời.
“Những người đã ở đây khoảng ba ngày qua.”
“Không thấy họ đi vào, tôi tưởng là người hầu.”
Seria nói và bước lên để kéo sợi dây và vấp nhẹ. Lesche tặc lưỡi và giữ chặt Seria vào lòng.
“Đôi giày này có đúng là để mang không?”
“Thật ra chúng trông thật sự giống một loại vũ khí.”
Seria tiếp tục với vẻ mặt xấu hổ.
“Thật khó để mang nó khi đi bộ.”
“Ngồi đi. Tốt hơn ta sẽ gọi người hầu mang cho nàng một đôi khác.”
Lesche đặt Seria xuống ghế sô pha, sau đó quỳ một chân trước mặt nàng. Chàng xắn gấu váy của Seria lên và giữ mắt cá nàng trong tay sau đó quan sát bàn chân nàng. Không có dấu hiệu nào bị thương, và đôi giày thật sự có vấn đề.
“Ta thấy chân của Tiểu Hầu tước gần như đã trở thành một cái tổ ong.”
“Ngay cả một tổ ong cũng chưa đủ. Tôi đã rất tức giận.”
“Ta phải cẩn thận để không làm nàng tức giận.”
“Tôi không thể tránh việc phạm lỗi khi đang khiêu vũ đâu.”
“Nếu vợ ta phạm lỗi, ta phải chấp nhận tất cả thôi.”
“Sau đó mu bàn chân của ngài sẽ trở thành một cái tổ ong.”
Chỉ ngay sau đó Lesche cúi đầu và cười.
Có tiếng gõ mạnh vào cửa.
Bên ngoài đã yên lặng một lúc lâu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, có vẻ gia đình Kellyden đã đến.
Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
“Lesche chúng ta ở đây lâu chưa?”
“... khoảng hai mươi phút.”
“Đủ thời gian để mọi người trong lâu đài này lo lắng rồi.”
Seria cau mày nhìn Lesche. Chàng mỉm cười với nàng.
“Chúng ta đứng lên chứ?”
“Không…”
“Hả?”
Lesche đặt bàn chân Seria xuống, nhưng đó là tất cả. Sau đó chàng lại nắm lấy tay nàng. Seria chớp mắt. Lesche lên tiếng từ chỗ của mình.
“Vào đi.”
Cánh cửa thận trọng được mở ra ngay khi được phép. Khá nhiều người được nhìn thấy qua cánh cửa mở. Tất cả đều là chư hầu của Kellyden.
Đặc biệt những người đứng ngoài cửa không ai khác ngoài Hầu tước Kellyden và vợ ông ấy. Ngay khi nhìn thấy Seria đang ngồi trên sô pha và Lesche đang khuỵu gối trước nàng, họ đều không nói nên lời. Cảnh tượng chàng nắm lấy tay nàng dường như rất sốc.
Các chư hầu hoàn toàn đứng đơ ra, một số người hầu thậm chí còn đứng sững ra như thể tim đã ngừng đập. Sau đó họ lập tức quay mặt đi.
Chỉ có Lesche là không quan tâm. Chàng ngay lập tức rời mắt khỏi họ và nhìn Seria lần nữa, sau đó cất tiếng hỏi với một giọng thờ ơ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“À, ừm…”
Hắng giọng, Hầu tước Kellyden tiếp tục nói.
“Ta đã cho gọi bác sĩ. Seria, con ổn không? Hãy để bác sĩ nhanh chóng xem qua cho con.”
“Vâng, thưa Hầu tước.”
Vị bác sĩ sợ hãi tiến lại gần như thể Đại Công tước rất đáng sợ và khó tính. Về phần những người khác không có ý định ngăn cản bác sĩ. Lesche buông tay Seria và đứng dậy. Chỉ khi đó bác sĩ mới chạy đến bên cạnh Seria.
Khi Hầu tước định bước về phía Seria từ phía cửa thì Lesche đã sải từng bước dài và dừng lại trước mặt Hầu tước. Nữ Hầu tước vẫn nói chuyện với chàng một cách khéo léo.
“Tôi rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của ngài. Tôi hy vọng chuyến đi của ngài không quá bất tiện, thưa Điện hạ.”
Lesche không trả lời.
“... Điện hạ?”
Chàng chỉ nhìn xuống Nữ Hầu tước với một biểu cảm trống rỗng trên gương mặt.
“...”
Sự im lặng khó xử càng kéo dài bà ấy càng mỉm cười yếu ớt.
Sự yên lặng lạnh lẽo không kéo dài lâu. Lesche bước thẳng qua vợ chồng Hầu tước Kellyden để ra ngoài mà không nhìn lại. Một âm thanh xào xạc nhỏ tràn ngập hành lang, nhưng Lesche không để ý đến điều đó.
“Nhìn kìa. Đó thật sự là Đại Công tước xứ Berg.”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Tôi nghe nói cô ấy bị ngã.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lesche khi chàng tiến vào sảnh tiệc.
Đại Công tước đột nhiên xuất hiện và ôm Seria Stern khét tiếng trong tay rồi đi mất. Đây là một câu chuyện đã gây xôn xao toàn bộ sảnh tiệc.
Hôm nay cũng có rất nhiều quý tộc lần đầu tiên được nhìn thấy Lesche Berg. Vị Đại Công tước họ thật sự nhìn thấy là một người đàn ông hấp dẫn và tuyệt vời hơn họ đã nghĩ. Trong khi đôi mắt đỏ của chàng lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự quyến rũ chết người khiến nhiều quý tộc không thể rời mắt.
Bản nhạc nhẹ nhàng theo yêu cầu của Nữ Hầu tước đã được vang lên để thay đổi không khí náo nhiệt của phòng tiệc, giờ chỉ còn là một âm thanh chói tai.
Có nhiều người nhanh chóng tiếp cận Lesche như thể họ đã đợi sẵn.
“Thưa Điện hạ.”
“Thưa Điện hạ.”
Đó là Alliot và những kỵ sĩ của Berg. Lesche bảo họ đi theo Seria trong chuyến đi này, họ dường như đã được thông báo ở một mức độ nào đó về vụ ầm ĩ ở sảnh tiệc. Biểu cảm của họ đều đanh lại và vẫn rất căng thẳng.
Họ bước vào với tâm trạng chờ đợi bị trách phạt, cho dù đó là kiểu huấn luyện cực đoan nào đó cho đến khi gục ngã, hay sẵn sàng cho một trận đòn.
“Đi đến chăm sóc cho Phu nhân đi.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Abigail đang tìm kiếm Seria khắp nơi đã nhanh chóng chạy vào phòng chờ với tốc độ khủng khiếp. Các kỵ sĩ của Berg vội vàng đi theo, ngoại trừ Alliot. Bởi vì anh ta đã thấy Lesche nhìn chằm chằm về một hướng và đi theo chàng.
Nơi Lesche hướng đến chính là chỗ Cassius đang ngồi với gương mặt nhợt nhạt. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế kê sát tường nhìn Lesche đang đi đến, ngay cả khi không còn nhiều chỗ trống. Đó là đương nhiên vì anh ta hiện đang là người được chú ý nhất trong căn phòng.
Cassius ngay lập tức đứng dậy và khẽ cúi đầu.
“Điện hạ.”
Bộp.
Ngay lúc đó Cassius thậm chí không biết điều gì đã xảy ra.
Một lúc sau anh ta nhìn thấy một chiếc găng tay màu trắng ở trên sàn nhà.
Cassius chậm rãi ngẩng đầu lên. Vấn đề nằm ở cái tiếp theo. Chiếc găng tay đó không phải là kết thúc.
Bộp.
Rút chiếc găng tay hai lần ra khỏi túi, Lesche ném nó vào má của Cassius. Ném đi những chiếc găng tay có nghĩa là bắt đầu một cuộc thách đấu tay đôi. Như thể bác bỏ đó không phải một sự hiểu lầm, Lesche không hề do dự.
“Hãy làm điều đó một cách ngắn gọn. Địa điểm là ở chiếc hồ sau lâu đài. Thời gian là ngay bây giờ.”
“Cái hồ?”
Đôi mắt Cassius cứng lại như đá khi nghe nhắc đến cái hồ.
Người quản gia già đứng bên cạnh Cassius đang giữ cho anh ta bình tĩnh cũng như vậy. Trong dinh thự của một quý tộc cao cấp luôn có một nơi được sử dụng để đấu tay đôi. Ngoài ra cuộc đấu tay đôi giữ các quý tộc thường được diễn ra trong vườn.
Người quản gia đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng không dám nói bất cứ điều gì với Đại Công tước Berg và bối rối.
Cassius nghiến chặt hàm răng.
“Điện hạ. Tôi không thể chấp nhận những chiếc găng tay này.”
“Thật tốt.”
Lesche mỉm cười nhăn nhó.
“Bởi vì ta thà tuyên bố một cuộc chiến trên lãnh thổ còn hơn một cuộc đấu tay đôi như thế này.”
“...!”
Đây rõ ràng có nghĩa là một cuộc chiến tranh lãnh thổ. Khuôn mặt của các quý tộc miền tây trở nên trống rỗng. Họ có thể nói chỉ một từ rằng Berg, chủ nhân của mệnh lệnh đó không hề có một chút lòng thương xót nào trong người.
“... Điện hạ.”
Cassius chậm rãi bác bỏ.
“Chiến tranh lãnh thổ được coi là man rợ mà không có lý do chính đáng.”
“Man rợ à? Đó không phải là chuyện để nói ra từ miệng của ngươi đâu.”
Cơ thể Cassius cứng đờ trước lời nói đó. Dường như Đại Công tước đã biết chuyện xảy ra giữa Cassius và Seria.
“Ngươi cũng thật trắng trợn khi nói không có lý do gì cả. Có vẻ ngươi thoải mái khi nhổ nước bọt vào chính miệng của mình.”
“...”
Hàm của Cassius nghiến chặt lại. Niềm kiêu hãnh của anh ta đã bị tổn thương khi nghĩ đến việc bị xúc phạm, nhưng vấn đề chính là những lời nói trước đó của anh ta.
Chiến tranh lãnh thổ. Lesche không cố gắng làm anh ta sợ hãi. Trong đôi mắt quỷ dị của Đại Công tước Berg, Cassius đọc được sự thật rất rõ ràng.
Anh ta nghiến chặt hàm mình và cắn vào phần thịt trong miệng. Sau đó chậm rãi cúi xuống nhặt lấy những chiếc găng tay.
“Tôi chấp nhận cuộc đấu tay đôi.”
** Còn tiếp **