Kalis nhanh như chớp lao về phía Seria và đứng trước mặt nàng. Với âm thanh chói tai của kim loại va chạm, anh đã hạ gục được con quỷ.
“Ưnnn…”
“Hầu tước Haneton!”
“Ta không sao!”
Các kỵ sĩ chạy đến và tham gia với Kalis.
“Stern! Chúng ta phải sơ tán đến nơi an toàn!”
“Seria! Không sao đâu…”
Cuộc trò chuyện không kéo dài lâu. Trong khi Seria đang suy nghĩ, con quỷ đã nắm lấy cánh tay Kalis và kéo anh về phía nó.
“Hầu tước Haneton!”
Trong một lúc không biết phải làm gì, cánh tay anh đã bị con quỷ cào xước. May mắn nó vẫn còn nguyên vẹn nhưng máu đỏ tươi đã phun ra. Khi Kalis cuối cùng cũng tấn công được con quỷ, một lưỡi kiếm trắng lạnh từ đâu xuất hiện và giết chết nó.
Trong chớp mắt con quỷ tắt thở và lao xuống đồi.
“Hầu tước Haneton!”
“Hầu tước!”
Vị chỉ huy kỵ sĩ thứ hai vội vã đến hiện trường.
“Stern! Cô không sao chứ?”
Các linh mục cũng chạy đến. Nhưng không phải thanh kiếm của họ đã giết chết con quỷ.
Kalis đút thanh kiếm của mình vào vỏ.
“Điện hạ, Đại Công tước Berg.”
Lesche Berg, chủ nhân của thanh kiếm và lãnh thổ miền Trung xuất hiện trước mặt họ.
“Các ngươi không thể chăm sóc được cho một người sao?”
“Tôi đã làm không tốt, thưa ngài.”
“Tốt hơn các ngươi nên biết, ta không muốn vợ mình phải chảy máu đâu.”
“...”
Kalis im lặng liếc sang Lesche. Tất nhiên Lesche Berg không phải người sẽ ngoảnh mặt đi chỉ vì người khác đang lườm chàng. Mặc dù chàng trông có vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người khác như thể sắp giết chết họ.
Vị thánh kỵ sĩ nhận thấy bầu không khí gay gắt, đã bước đến với ánh mắt cảnh giác.
“Điện hạ, Hầu tước Haneton vừa cứu Stern khỏi nanh vuốt của con quỷ.”
Người kỵ sĩ cố gắng làm dịu tâm trạng. Tuy nhiên sẽ tốt hơn nếu anh ta không làm vậy. Vì Lesche đã nhanh chóng nghiến chặt răng.
“Ngươi mất trí rồi à?”
“Thưa Điện hạ?”
“Tất cả những gì các ngươi đang làm là gì chứ? Các ngươi có bị mất trí không? Làm sao mà Stern quý giá lại gần như đã chết trong khi tay chân của các ngươi lại không hề bị hư hại?”
“Thưa Điện hạ…!”
“Một trong những con quỷ đã chết, nhưng các ngươi vẫn không sao, một sơ suất đáng kinh ngạc.”
“...”
Những khuôn mặt của các kỵ sĩ trở nên tái nhợt khi Lesche tiếp cận anh ta với một năng lượng lạnh lẽo.
“Lesche, làm ơn dừng lại.”
Giọng nói của Seria tình cờ gọi tên của Đại Công tước Berg khiến Kalis kinh hoàng trong phút chốc, như thể nàng đã cứa vào ngực anh.
Khi Seria nói chàng dừng lại, Lesche ngay lập tức quay qua nàng.
“Sao ngài lại đến đây?”
“Ta có cảm giác rằng vợ mình sắp bị giết chết.”
“Tôi không có chết. Làm ơn đừng giết một người còn đang sống đàng hoàng.”
“Nếu cô chết thì những người đã yêu cầu cô đến đây giúp đỡ đều sẽ bị chôn sống.”
Từ khi nào Seria và Lesche trở nên thân thiết đến mức nàng gọi tên Lesche một cách tự nhiên như vậy?
Kalis đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Seria dường như không biết, nhưng đôi mắt đỏ của Lesche nhìn xuống nàng đã dịu đi rõ rệt ngay lập tức. Khoảnh khắc đó, Kalis vô cùng ghen tị.
Chính lúc đó…
“Kalis? Kalis! Tay ngài bị sao vậy?”
Không ai biết cô ấy đã quay lại lúc nào, nhưng Lina đã lấy cả hai tay che miệng mình. Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt vì sốc.
“Thánh nữ.”
Cánh tay Kalis đang chảy máu nhưng anh lại không hề cảm thấy đau. Lúc đó một vị linh mục chạy đến và sơ cứu cho cánh tay anh rồi băng bó lại.
Một linh mục cấp cao chạy đến chỗ Lina, giậm chân.
“Thánh nữ, người không nên ở đây! Làm ơn quay trở về vị trí của mình.”
“Nhưng Kalis…”
“Lina, đi với ta. Ta sẽ đưa em về.” Kalis nói.
***
Tối đó Lina bị Amos trách mắng nặng nề.
“Thánh nữ, cô đã làm cái…! Cô là Stern ! Stern! Tôi biết cô vẫn chưa hoàn thành việc học, nhưng không phải các linh mục đã dạy cô mọi thứ rồi sao?”
Amos rất tức giận. Mặc dù Lina biết ông rất nghiêm khắc, cô ấy vẫn chưa từng thấy ông tức giận như vậy trước đây. Vậy nên cô ấy khá sợ hãi.
“Ngay từ đầu bởi vì có hai Stern, chúng tôi đã tích cực lên kế hoạch cho trận chiến với lũ quỷ! Mười người đã bị mắc kẹt và thức cả đêm! Thánh nữ là Stern, cô lẽ ra phải ở đó, nhưng cô lại hành động vô trách nhiệm như vậy!”
“Ừm. Tôi chỉ lo cho Kalis bị thương, thế thôi.”
“Thánh nữ!”
Giọng nói giận dữ của Amos khiến Lina nao núng.
“Ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Stern là ngôi sao của trận chiến chống lũ quỷ! Ta đã luôn nói với cô là cô bao giờ được phép rời khỏi vị trí của mình!”
May mắn là khu vực lần này không rộng lắm, vì vậy không có kỵ sĩ nào chết vì hạ thân nhiệt. Nhưng nếu có một người bị thương, và nếu đó là một kỵ sĩ của Berg Order…
Vấn đề đó sẽ gây cho Amos rất nhiều rắc rối. Vì những rắc rối trong chuyện tình cảm, Lesche Berg đã trở thành chồng của Seria. Nhưng ngay cả khi vợ chàng không phải là Stern hay một vị thánh, Lesche Berg cũng sẽ phản đối gay gắt với đền thờ.
Lý do Đại Công tước đối xử tốt với Stern là vì chàng yêu cầu nàng thực hiện rất nhiều nghĩa vụ. Rõ ràng đó là lỗi của Stern, và Amos không biết Lesche cảm thấy thế nào về việc xảy ra ngày hôm nay.
“Kế hoạch đã được lập để đối phó với những con quỷ vào ngày mai! Phạm vi thậm chí còn lớn hơn hôm nay, vì vậy làm ơn hãy ở yên vào ngày mai!”
“Vâng…”
Vào ngày hôm sau, Lina im lặng đến chết người, không giống với hành vi gần đây của cô ấy.
“Thánh nữ?”
Một giọng quen thuộc vang lên với Lina, người đang ngồi trên chiếc ghế được chỉ định theo lệnh của Thượng tế Amos. Cô ấy đang mặc bộ lễ phục lấp lánh của Stern.
“Người thấy không khỏe sao?”
Lina nhìn người kỵ sĩ đang nói chuyện với mình. Anh ta là người kỵ sĩ mà Lina cảm thấy thoải mái khi anh ngưỡng mộ và đối xử tốt với nàng.
“Chuyện của ngày hôm qua…”
Miệng Lina giật giật khi cô ấy nói về việc bị Amos la mắng. “Ông ấy không có lòng trắc ẩn gì cả,” cô ấy nói. “Và ông ấy mắng tôi mỗi ngày. Chắc chắn Seria cũng sẽ hành động giống tôi thôi.”
Sau khi lẩm bẩm những lời đó, Lina ngẩng đầu và thở dài.
“Tôi sẽ cho Thượng tế Amos thấy.”
“Thấy gì vậy?”
“Tính cách của Seria cùng giống tôi thôi. Vì vậy nếu cô ấy ở trong tình huống giống như tôi, Seria chắc chắn sẽ rời khỏi chỗ của mình và chạy đi, đúng không?”
“Ồ không… nhưng người không thể làm tổn thương Phu nhân Đại Công tước được. Thánh Nữ.”
“Ngay cả ngài cũng vậy sao?”
Vị kỵ sĩ nao núng khi anh thấy đôi môi run lên của Lina. Anh nghĩ đến việc an ủi Lina và cho cô ấy hiểu sâu hơn về việc chiến đấu với lũ quỷ.
“À thì, những người khác thì sao?”
“Ai?”
“Hãy chọn kỵ sĩ đó.”
“Abigail? Cô ấy là kỵ sĩ trung thành của Seria.”
“Tôi biết.”
“Nhưng… Tôi thích kỵ sĩ đó.”
Lina thích Abigail, Cô ngưỡng mộ sự sắc bén của Abigail, điều khác biệt so với những kỵ sĩ khác.
“Thánh nữ là một người nhân hậu, nhưng Abigail Orrien là một tội nhân bị giam giữ trong nhà thờ.”
“Abigail sao? Một tội nhân à?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy đã phạm tội gì?”
“Cô ta đã giết nhiều người. Cô ấy đã suýt chút là bị kết án tử hình.”
“Vậy thì, làm thế nào mà…?”
“Stern đã cứu cô ấy. Nếu không cô ta đã bị chém đầu cùng các tử tù khác.”
“Tại sao cô ấy lại giết những người đó?”
“Tôi nghe nói cô ta đã tỏ ra là giết họ chỉ để mua vui.”
“Mua vui sao? Cô ấy giết người vì niềm vui à?”
Máu rút cạn khỏi gương mặt Lina.
“Tại sao Seria lại giữ một người tồi tệ như vậy làm kỵ sĩ? Tôi thấy tiếc cho những người đã chết…”
“À thì, tôi không biết nhiều về Stern vì cô ấy thường xuyên rời đi đến nơi khác.”
“Vậy sao?”
“Đừng nói về những chuyện ngoài lề nữa, Thánh nữ. Đền thờ giấu kín chuyện đó là có lý do.”
“Vâng, tôi hiểu. Nhưng nếu cô ấy là một người tồi tệ, cậu không nghĩ cô ấy cũng nên bị trừng phạt sao? Tất nhiên đó sẽ không phải là một sự trừng phạt nặng nề. Và cô ấy là một kỵ sĩ được Seria quan tâm.”
“Tất nhiên, nhưng…”
Người kỵ sĩ định nói Lina đừng làm vậy, nhưng cô đã nắm lấy tay anh.
“Vậy cậu giúp tôi một việc được chứ? Tôi cũng không muốn làm ai đó bị thương. Tôi chỉ muốn Seria hiểu cảm giác của tôi.”
Sau đó Lina thì thầm với người kỵ sĩ.
“Cám ơn vì lời chia sẻ của cậu.”
Lina mỉm cười và đôi má cậu ấy trở nên đỏ bừng. Không khó để yêu cầu một đặc ân.
***
Bang!
Thanh kiếm phát ra âm thanh chói tai khi va chạm với lớp da cứng như thép của lũ quỷ. Abigail vung thanh kiếm và thở hồng hộc. Trước khi cô ấy nhận ra, xác của những con quỷ đã ngã xuống đã chất đống xung quanh cô.
Trời quá lạnh khi cơ thể cô được bao bọc trong bộ áo giáp vàng thần thánh.
Cô ấy lướt mắt đến ngọn đồi và thấy hai bộ lễ phục Stern bay phấp phới. Mái tóc màu lục ở một bên đã hiện rõ hơn. Vấn đề là nó đã ở xa hơn rất nhiều so với ban nãy. Vì lý do nào đó mà Abigail đã vô tình vượt qua ranh giới an toàn.
Một kỵ sĩ đứng gần đó hét lên.
“Abigail! Bên phải cô!”
Abigail dường như đã bị phân tâm trước đó, vung thanh kiếm của mình một cách không thương tiếc. Những con quỷ đang chạy phía bên phải đã bị đẩy lùi.
Ngay lúc đó, một con quỷ cũng chạy đến từ bên trái. Tuy nhiên vì người kỵ sĩ đã hét lên với một nhịp muộn màng, Abigail không thể hoàn toàn tránh được đòn tấn công. Cô rút lui nhưng đã quá muộn. Một lượng máu đáng kể đã chảy ra từ phần đùi bị con quỷ cào trúng.
Abigail nhanh chóng rút kiếm và nhảy xuống đất. Thanh kiếm sắc bén đâm ngay cổ con quỷ. Cổ nó nứt ra và rơi xuống đất với một tiếng uỵch.
“Abigail! Cô có sao không?”
Abigail không trả lời nhưng nhìn lên ngọn đồi. Seria trước đó vẫn đang ngồi, đã nhanh chóng đứng dậy. Khuôn mặt nàng trông trắng bệch.
Abigail bước những bước dài và đột ngột nắm lấy ngực tên kỵ sĩ đang giúp cô đánh bại lũ quỷ.
“Tại sao, tại sao hả?”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Tôi có thị lực tốt hơn hầu hết mọi người. Tôi đã thấy nó từ trước rồi. Cậu đang nhìn vào Thánh nữ.”
“...!”
Abigail lườm tên kỵ sĩ với một ánh mắt chết chóc như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
“Tại sao cậu lại đẩy tôi ra khỏi ranh giới của Stern hả? Tại sao cậu lại giả vờ giúp đỡ tôi rồi lại cản trở tôi chiến đấu với bọn quỷ hả? Thánh nữ đã sai cậu làm vậy à?”
Gương mặt của tên kỵ sĩ trở nên tái mét.
** Còn tiếp **