Ý tưởng là uống trà trong văn phòng nếu Lesche có thời gian hay nói cách khác là nói chuyện ngắn gọn.
Tuy nhiên Seria đang ở đây, ngồi đối diện với Lesche trên một chiếc bàn trà. Khi nàng là hôn thê của Kalis, nàng đã thưởng thức trà với các phu nhân từ lãnh thổ Haneton.
Lesche nhấp một ngụm trà và nói.
“Ta thấy cô thích uống trà ở đây.”
“Nó khá đẹp mà.”
‘Có phải ngài ấy đã chuẩn bị nơi này cho mình?’
Seria không dễ dàng hiểu được chàng. Chàng trông có vẻ quan tâm đến nàng nhưng nàng lại không chắc lắm… Có lẽ bởi vì Lesche vẫn là một nhân vật chính.
Seria nâng tách trà của mình cùng lúc với Lesche. Hương thơm của nó xộc vào mũi nàng. Không như ỏ văn phòng có các chư hầu, nơi này yên tĩnh như thế giới chết chóc. Khi nàng trở thành Nữ Công tước và bận rộn quản lý lâu đài, cuộc sống hàng ngày bình thường dường như mới mẻ với mình.
“Tại sao cô lại muốn dùng trà với ta?”
“Ồ, Lesche.”
Seria lên tiếng khi đặt tách trà xuống.
“Tôi muốn xuống tầng hầm.
“... tầng hầm?”
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu về các sự kiện ở trang viên Laurel. Có vẻ như các thầy phù thủy đã cố tình đốt cháy dấu ấn. Tôi đã không nói với ngài vì tôi sợ ngài sẽ lấy lại cái vòng ngài đã tặng cho tôi…”
“Hửm?”
“Lần đầu tiên tôi bắt được cái vòng trong bình đựng hài cốt, sức mạnh thiêng liêng thực sự đáng kinh ngạc. Kỳ lạ là bây giờ nó lại ở mức bình thường.”
“Cô sợ ta sẽ lấy lại thứ mà ta đã cho cô à?”
Seria hắng giọng.
“Tôi chỉ nói vậy thôi.”
Lesche nhanh chóng uống trà của mình. Sau đó chàng đặt nó xuống, đứng dậy và đưa tay về phía Seria. Khi nàng đưa tay lên, Lesche nhẹ nhàng nâng nàng lên.
“Đó không phải một cảnh tượng đẹp… Nhưng ta không phải người sẽ khiến nàng ngất xỉu vì những thứ như thế này, nên không sao đâu.”
Lesche cười khúc khích khi đôi mắt Seria mở to.
***
Nơi mà các pháp sự bị mắc kẹt là tầng hầm của lâu đài chính. Seria mong đợi nó sẽ được canh giữ chặt chữ bởi các kỵ sĩ, nhưng nó không u ám như nàng nghĩ.
Nàng không nghe bất cứ tiếng la hét nào như nàng tưởng tượng. Không có mùi máu hay xác chết thối rữa.
‘Họ sẽ rao giảng trong phòng tra tấn thay vì tra tấn? Hay đó là sự truyền bá bằng lời nói?’
Có thể nói bầu không khí nơi đó nhân đạo hơn nàng mong đợi. Nhưng lại một lần nữa Berg dường như không có xu hướng ôn hòa như vậy.
“Điện hạ.”
Một kỵ sĩ khiêm tốn gật đầu với Lesche, chớp mắt vài lần khi thấy Seria đi phía sau chàng.
“Linon đâu?”
“Cậu ấy ở dưới lầu.”
“Báo với cậu ấy là ta ở đây.”
“Vâng, thưa ngài.”
Người kỵ sĩ nhanh chóng đi xuống dưới lầu. Có một âm thanh của cánh cửa sắt đóng mở như thể có gì đó bị đổ. Không giống như cách Seria vểnh tai lên lắng nghe, biểu cảm của Lesche vẫn không thay đổi.
“Seria, đưa ta chiếc vòng. Sẽ tốt hơn nếu ta là người giữ nó.”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Seria ngay lập tức lấy chiếc vòng ra khỏi cổ và đưa cho Lesche.
“Đi xuống thôi.”
Seria nắm lấy tay Lesche và cẩn thận đi xuống. Cánh cửa sắt của phòng tra tấn mở ra và họ bước vào. Nàng có thể nhìn thấy một phù thủy bị trói trên ghế ở giữa phòng. Đó là tên phù thủy đã vung con dao vào nàng trong trang viên xanh.
Phòng tra tấn khá sạch sẽ. Seria đã mong đợi được nhìn thấy một số loại dụng cụ tra tấn với máu treo trên đó nhưng không hề có thứ đó, chỉ có một tấm vải đen bao phủ nó trông giống như một nhà tang lễ, và tất cả chỉ có vậy.
“Hắn ta ngoan cố hơn tôi nghĩ.”
Bên cạnh tên phù thủy là Linon với một mảnh vải quấn quanh mũi và miệng cậu ta. Cậu ấy đang mang đến tận ba lớp găng tay. Linon cúi đầu.
“Điện hạ. Tiểu thư.”
Lesche thậm chí không liếc nhìn Linon và bước về phía tên phù thủy đang rũ rượi. Chàng lấy chiếc vòng ra khỏi túi và vẫy nhẹ trước mặt hắn.
“Đây là thứ các ngươi đang tìm kiếm sao?”
Đôi đồng tử của tên phù thủy đang mở ra một cách mơ hồ bỗng dưng giãn ra như một con quỷ.
“Có vẻ là vậy nhỉ.”
Linon hất cằm với một phụ tá gần đó, và anh ta lập tức viết xuống gì đó.
Đột nhiên tên phù thủy đã khập khiễng trong một thời gian dài bắt đầu phát sáng. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức nhận ra không thể, hắn mở miệng và la hét.
Vấn đề là…
Lạch cạch.
“Cái gì…?”
Seria thở hổn hển và lùi lại. Nàng hoảng sợ lui lại khi những chiếc răng gãy kêu lạch cạch từ miệng của hắn ta. Linon nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt họ gặp nhau. Linon trông điềm tĩnh, không như nàng.
Linon cúi xuống đất và nhặt lên chiếc răng rơi trên sàn chỉ trong vài giây. Sau đó cậu ta siết chặt cằm của thầy phù thủy và thì thầm một cách khủng khiếp.
“Ôi, ôi, ôi. Ngươi đã làm tiểu thư quý giá giật mình đấy.”
Seria bối rối.
Mãi cho đến khi nàng nhìn xung quanh hai phòng tra tấn khác nàng mới nhận ra rằng những dụng cụ tra tấn đều được giấu phía sau tấm vải màu đen trang trí các bức tường.
Phản ứng của thầy phù thủy thật đáng ngại. Họ nhìn thấy chiếc vòng cổ và phát điên lên. Nhìn chúng chiếc vòng cổ chính xác là thứ mà họ tìm kiếm. Có một sự thật khác đã được biết đến. Khi chỉ có Linon trong phòng với tên phù thủy thì không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi Lesche cho hắn ta xem chiếc vòng cổ thì hắn lại có vẻ như bị tra tấn rất dã man.
***
Sau đó, một lần nữa Seria vẫn ở bên cạnh Lesche. Trà được chuẩn bị trong văn phòng của chàng, các chư hầu đều đã rời đi.
Nàng đang uống một tách trà ấm khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư.”
Alliot. Cậu ấy đến để báo cáo. Tuy nhiên, thật khó xử khi nàng gặp anh ta vì nhiều lý do.
Không, nặng nề là từ thích hợp hơn. Không như Linon đã giả vờ khóc lóc, Alliot đã thật sự khóc. Ben không phải là người duy nhất đi thẳng đến gặp Seria vào ngày nàng tỉnh lại. Tối hôm đó Alliot cũng đã đến thăm nàng như một bóng ma.
Anh đột nhiên gõ cửa. Anh ấy không khuỵu một bên gối như những kỵ sĩ vẫn thường làm, mà là cả hai. Ngay lúc đó anh ấy trông giống như một kẻ ăn mày hèn mọn trên đường phố.
Một kỵ sĩ quỳ trên một hoặc hai chân là điều mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Cái đầu tiên thể hiện phép lịch sự của một kỵ sĩ. Cái sau là một biểu hiện của lòng biết ơn ở mức độ cao nhất, thậm chí nó cũng không thường được dùng cho một lãnh chúa, mà chỉ được thực hiện cho một ân nhân đã sở hữu cuộc sống của anh ta. Seria bối rối vì thậm chí anh còn rơi nước mắt.
“Trang viên là một nơi danh dự và là cuộc sống của tôi.”
“Vâng…”
Alliot nhìn Seria với đôi mắt đỏ ngầu.
“Vì vậy tôi nợ người cả danh dự và cuộc đời tôi, thưa tiểu thư.”
“A…”
Đó hẳn là một điều tốt khi một trong những kỵ sĩ xuất sắc nhất của đế chế lại tuyên thệ trung thành với nàng.
‘Điều này có xảy ra trong nguyên tác không nhỉ?’
Alliot dường như đã trở thành một gánh nặng kể từ ngày hôm đó, bây giờ đang nộp bản báo cáo hoàn hảo cho Lesche.
“Tôi đã biết tên của một trong số những kẻ gửi phù thủy đến.”
“Có phải Mies không?”
Lesche dễ dàng đoán ra. Không ai khác ngoài người anh em cùng cha khác mẹ của chàng, Mies, có thể nuôi ác ý như vậy đối với nhà Berg.
“Đúng vậy thưa Điện hạ. Và trên một quy mô lớn hơn nhiều so với tôi dự đoán.”
“Tên khốn đó.”
Lesche lật qua bản báo cáo với vẻ mặt trống rỗng.
Mies là một tên bệnh hoạn và chán nản vì bị gọi là “bất hợp pháp” đã mất trí. Không giống như hạ bệ gia tộc sẽ khiến sự thật rằng anh ta là một đứa con hoang biến mất.
Lesche cười khinh bỉ.
“... Tôi sẽ tìm hiểu thêm.”
Giọng nói của Alliot run run. Lesche nhận thấy sự kích động của anh ấy, nhìn Alliot và nói.
“Ta không cho phép cậu tìm hiểu một mình.”
“... Vâng, thưa Điện hạ.”
“Đi đi.”
Seria chớp mắt khi Alliot rút lui.
Seria đã nghe về Mies từ Ben khi ở lại trang viên Laurel. Mies là con trai ngoài giá thú của vị Đại Công tước tiền nhiệm. Dường như hắn ta thâm chí còn thuê cả những tên phù thủy điên loạn…
‘Mình đoán hắn ta thật sự điên rồi.’
Khi Seria nhìn Lesche với suy nghĩ đó trong đầu, Lesche ngay lập tức cau mày.
“Ta không có bất kỳ đứa con ngoài giá thú nào hết.”
“Tôi biết chứ.”
“Cô biết sao?”
“Ngài không phải là người giống như vậy.”
“Đó là lời khen đầu tiên mà ta được nghe từ cô đấy.”
“Nếu ai đó nghe ngài nói vậy, họ sẽ nghĩ tôi nói xấu ngài mỗi ngày đấy.”
“Không phải vậy sao?”
Cốc. Cốc.
Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa. Hai người trợ lý và Linon bước vào cùng nhau.
“Điện hạ. Chúng ta nhận được một tin nhắn khẩn cấp.”
“... Tin nhắn khẩn cấp à?”
“Hàng chục quý tộc của đế quốc đang trên đường đến Berg đã bị cô lập do cơn bão tuyết, và những con quỷ đã xuất hiện.”
“Họ ở đâu?”
“Gần phía tây của đồng bằng Tshugan. Nơi đó không phải một phân của lãnh địa của chúng ta, nhưng nó gần với chúng ta. Vì vậy chúng ta đã nhận được yêu cầu giải cứu trước.”
“Gửi các kỵ sĩ đến đó. Alliot sẽ dẫn đầu.”
“Điện hạ…”
“Sao?”
“Bởi vì những người bị cô lập cũng có cả vị Thượng tế, họ yêu cầu gửi những kỵ sĩ và cả tiểu thư Stern nếu có thể…”
“Vậy thì cứ kệ họ chết cóng.”
“Điện hạ!”
Linon kêu lên với đôi mắt mở to. Đôi mắt kinh ngạc của cậu ta đang chuyển sang Seria. Dường như cậu ấy đang nghĩ Seria sẽ giật mình trước những lời cay nghiệt của Lesche.
“Tôi ổn mà.”
Linon hắng giọng.
“Hừm, nhưng họ tha thiết yêu cầu sự giúp đỡ. Và quan trọng là không chỉ có một người.”
Linon đột ngột liếc nhìn Seria lần nữa. Một lúc sau cậu ta nói tiếp.
“Có những linh mục, đại thần quan, Thánh nữ và … Dù sao thì họ nói ở đó có vài người khác nữa.”
Ngay khi Linon nói xong, Seria đã hiểu. Có vẻ như những người mắc kẹt bao gồm có các linh mục, Thánh nữ Lina và Kalis cũng ở đó với họ.
** Còn tiếp **