Tử tước Issac là một cố vấn trung thành và thân thiết với Lina trong nguyên tác. Sự biến mất của Lina cũng xảy ra giống như diễn biến trong câu truyện. Tử tước Issac đã mơ về sự trở lại của Thánh nữ và mỗi ngày đều cầu nguyện cho cô ấy …
Ban đầu Tử tước Issac sẽ trở thành quý tộc sau khi Lina biến mất, bởi vì ông ấy rất quan tâm và đề xuất rằng mình có thể dạy dỗ các vị thánh, và đã được sắp xếp tất cả các vị trí hiện có.
Tuy nhiên Lina đã biến mất. Khi cô ấy trở lại sau này, Tử tước đã được đền bù đầy đủ với tư cách là giáo viên của thánh nhân, nhưng cho đến lúc đó thì địa vị của ông ấy có chút ngặt nghèo.
Trong nguyên tác, Seria không để ông ấy ở lại. Nàng quấy rối ông ta bằng đủ mọi cách đến mức Tử tước thậm chí không thể xuất hiện tại một buổi tụ tập xã hội nào mà không có lý do chính đáng.
‘Mình không có ý định đi xa đến thế.’
Seria lên tiếng.
“Tôi muốn nói chuyện với ngài về Thánh nữ.”
“Vâng? Có chuyện gì sao?”
Seria quay bước đi, Tử tước vội vã đi theo nhưng không dễ dàng di chuyển được. Không phải chỉ vì ông ấy nhút nhát. Thậm chí trong Đế quốc Glick này cũng không có quý tộc nào có thể làm trái mệnh lệnh của Đại Công tước Berg và cả Stern.
Bên trong phòng nguyện có một bàn thờ với phù hiệu Stern được làm bằng vàng. Seria bước đến trước bàn thờ và Tử tước Issac theo sau.
“Tử tước Issac.”
“Vâng, thưa Phu nhân.”
Seria lấy ra chiếc vòng cổ mà nàng đã đeo bên dưới bộ quần áo, sau đó không do dự đặt nó lên trên phù hiệu Stern.
Ngay lập tức Tử tước Issac hét lên và ngã xuống.
Ông ấy không có thời gian để đánh giá tình hình và cứ thế bất tỉnh. Seria cúi xuống trước mặt Tử tước, nàng dùng tay che phủ khuôn mặt đang cười của mình.
Đối với cả thế giới, nàng trông như một kẻ tâm thần đang cười trước một người bất tỉnh, nhưng tiếng cười của nàng là sự trống rỗng phát ra từ những hơi thở hổn hển.
Sự bối rối xuất hiện khi giả thuyết mà nàng đã thử dưới dạng “điều gì sẽ xảy ra nếu” hóa ra lại hoàn toàn phù hợp.
“Nếu ông ấy thật sự ngã xuống…”
Vấn đề là giả thuyết đã được nói giảm đi.
** Linon POV
“Cuối cùng mình đã biết được những tên sâu bọ này đến từ đâu.”
Linon thở dài. May mắn là cậu ấy đã tìm thấy trước khi trở lại.
Trong tay cậu ấy là một bản báo cáo ngắn gọn hơn nhiều so với báo cáo mà cậu đã trình lên Seria. Thật ra cậu muốn trông hữu dụng đối với Seria, vậy nên cậu đã cố tình tra cứu những cuốn sách về tài nguyên và đưa vào một báo cáo được thổi phồng. Do đó báo cáo có thể được sử dụng lúc này chỉ cần số tiền này là đủ.
Nó đã chưa đầy những nội dung gây sốc ngay cả khi cậu ấy chỉ liệt kê sự thật.
Đặc biệt là…
“Mẹ ruột của Mies là một phù thủy.”
Đây giống như một vở kịch trần tục khiêu gợi hơn. Nó có thể sẽ khiến những người trong trang viên xanh gặp phải ác mộng.
Linon thở dài khi cậu ấy tiếp tục.
Chủ nhân của cậu, Lesche Berg đã nhức óc tìm đủ mọi cách để loại bỏ những cái bóng đen không xác định trong những năm qua. Điều đó cũng giống như việc tự sát nếu tính đến khối lượng công việc mà ngài ấy đã phải xử lý.
Tất nhiên kể cả vị Chỉ huy trưởng Alliot cũng trải qua điều tương tự. Linon đã thề nguyện sẽ trung thành với Lesche cho đến lúc chết nên cậu cũng đã cố gắng hết sức với tư cách Trợ lý trưởng. Cậu ấy đã liên tục thu thập thông tin để tiêu diệt những cái bóng. Mỗi lần đến trang viên xanh, cậu cũng sẽ tìm kiếm và sắp xếp từng hạt bụi cũng như thông tin về các chủng tộc và phù thủy khác nhau.
Ai có thể nghĩ rằng việc thu thập những thông tin này sẽ trở thành một yếu tố dẫn đến thất bại không thể tránh khỏi đối với Mies?
Những phù thủy của Vương quốc Nesla do Mies lãnh đạo, có những tiêu chuẩn nhất định mà họ phải đáp ứng.
Cha mẹ của họ đều phải là phù thủy.
Điều này đã được ghi lại rõ ràng trong tài liệu mà Linon đã thu thập được cho đến nay. Thông tin này trước đây không có nhiều ý nghĩa, nhưng bây giờ thì khác.
Vì vậy Mies đã sử dụng phép thuật tương tự…
“Hắn còn không phải là thiếu gia…”
Hắn không có quan hệ họ hàng với Lesche, hắn thậm chí còn không cùng dòng máu với ngài ấy. Tất cả đều là giả.
Chúng đã đùa giỡn với Đại Công tước tiền nhiệm. Chúng không khác gì những con sâu hút máu Berg.
“Đáng sợ. Thật đáng sợ. Mình cảm thấy thật sự sợ hãi.”
Cậu không dám tưởng tượng đến việc Susan sẽ như thế nào nếu bà ấy nghe được bí mật này. Ngoài việc huyết thống của Mies được vạch trần một cách chân thật, cậu còn cảm thấy nỗi thống khổ như một tấm vải ướt bị nhấn chìm trong những năm qua đã trở thành nỗi hối hận sâu sắc và tái sinh trở lại. Tuy nhiên cậu không thể không nói với họ.
Họ là những người kiên cường. Họ sẽ xử lý tốt nó thôi.
May mắn là có người cũng đã trút được tấm lòng của mình.
Seria Stern.
Nếu có vị Phu nhân Đại Công tước này thì họ sẽ vượt qua được bằng cách nào đó.
Susan cũng sẽ không thay đổi quá nhiều. Đó là vấn đề của sự hy vọng.
“Tôi sẽ làm gì nếu không có ngôi sao yêu quý của mình?”
Linon giận dữ quát mắng, đôi mắt cậu đỏ ngầu do mất ngủ nhiều ngày.
“Nếu các người thấy bất cứ điều gì đáng ngờ, không, chỉ cần tìm hiểu mọi thứ là sẽ biết được thôi! Tôi sẽ quay lại để sắp xếp nó!”
“Vâng!”
Những âm thanh phát ra khi những người phụ tá dọn đồ vào túi.
“Đừng làm vỡ nó!”
“Sẽ không sao đâu!”
Linon lắc bản báo cáo mà cậu đã thuộc làu. Lúc này những từ ngữ đột ngột lọt vào tầm mắt cậu.
“Các người thật sự không biết tại sao các tên phù thủy lại muốn chiếc vòng đến thế sao?”
Người phụ tá đang đi theo phía sau vội vàng trả lời.
“Mies muốn nó vì hắn đã nhận được một dấu hiệu.”
“Mies, Mies, chuyện quái gì vậy? Hãy thu thập thêm thông tin cho tôi.”
“Vâng.”
Linon tỏ vẻ mệt mỏi.
“Dấu thánh của những bộ xương…”
“Phu nhân sẽ không hài lòng đâu.”
“Bất ngờ là cô ấy nói không sao… Cô ấy thật mạnh mẽ.”
“Đúng vậy. Phu nhân luôn khiến người khác ngạc nhiên.”
Đúng lúc đó.
“Trợ lý trưởng! Xin hãy đi với tôi một chút!”
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Linon vội vã rời đi khi nghe thấy âm thanh sợ hãi. Ba người phụ tá đang ồn ào xung quanh một đồ vật.
“Đây là gì? Một cái hộp à? Ồ, đây là…?”
Đồng tử mắt Linon giãn ra.
Có một chiếc hộp thủy tinh trông giống hệt Chiếc hộp Đại dương xanh trong trang viên xanh, thứ có chứa lọn tóc đã bị phong ấn của Martha. Thứ duy nhất trong chiếc hộp này là một mảnh vật liệu nhỏ. Hai chiếc hộp trong giống hệt nhau, nếu được đặt cạnh nhau mọi người sẽ nghĩ nó là bản sao.
“Tôi thắc mắc thứ màu đen đó là gì. Nó trông rất nguy hiểm.”
“Tôi lấy nó ra nhé? Tôi có nên phá hủy nó không?”
“...”
Một bóng đen động đậy bên trong chiếc hộp thủy tinh. Những cái bóng cũng được buộc chặt vào.
Các trợ lý khác đều kêu lên kinh ngạc khi lần đầu họ nhìn thấy bóng đen kỳ lạ này. Nhưng Linon biết rất rõ chúng.
Chính những cái bóng kỳ lạ này đã phá hủy trang viên xanh suốt bao năm qua. Linon nói, vo tờ giấy lại và bỏ vào túi.
“Mang theo cái này nữa.”
“Vâng!”
**
Mies từ từ mở mắt ra.
Một nguồn năng lượng đang chảy khắp cơ thể hắn. Với đôi mắt mờ mịt, hắn nhìn vào khoảng không phía xa trên chiếc bàn. Nó được bọc bằng vải cotton và da thuộc, nhưng vẫn không thể che được nguồn năng lượng đang thoát ra từ bên trong.
Có vẻ như căn nhà của hắn đã bị lục soát. Họ có lẽ đã nhìn thấy và mang nó đến đây để thẩm vấn hắn. Lũ ngu ngốc.
Hắn nghĩ cơ thể mình sẽ hồi phục được phần nào đó nếu giữ nguyên tình trạng hiện tại thêm một lúc nữa. Tâm trạng của Mies khá hơn và hắn muốn bật cười, nhưng lại quá yếu để làm như vậy.
Cạch.
Mies ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa mở, và hắn ngay tức khắc bật cười khúc khích.
“Đã lâu không gặp, ngài Alliot.”
Alliot đóng cửa lại với vẻ ủ rũ.
“Ta thấy là đứa trẻ năm nào nay đã trưởng thành. Ta chính là chủ nhân thứ hai và ngươi quá thô lỗ đến mức không thèm trả lời ta. Một kẻ như ngươi chỉ suốt ngày theo Đại Công tước Phu nhân đi khắp nơi…”
Đó là một sự khiêu khích nhưng Alliot không trả lời bất cứ điều gì. Anh vừa dọn dẹp lại phòng tra tấn như thói quen của mình. Anh lau từng vết máu trên sàn và dùng phấn vẽ lên đó một đường thẳng. Sau khi đốt thảo dược thơm, cuối cùng anh cũng cất tiếng.
“Đừng nói gì vô nghĩa về Phu nhân.”
“Vô nghĩa à?”
Mies nhếch môi.
“Ồ, nói về việc trở thành một tên khốn à? Tại sao không nhỉ? Nó đâu có sai đúng không?”
“...”
Alliot không nói gì mà rút ra một con dao găm. Lưỡi dao sắc bén khiến đôi mắt Mies toát lên vẻ sợ sệt. Khi đó cánh cửa mở ra và Lesche bước vào.
“Điện hạ.”
Lesche liếc nhanh căn phòng tra tấn rồi nói với Alliot.
“Ra ngoài đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Chẳng bao lâu sau trong phòng tra tấn chỉ còn lại hai người. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm.
“... Aaa!”
Lesche thô bạo bóp lấy chiếc cằm của Mies khiến hắn phải nghiến răng. Tay chân hắn đều bị kiềm chế và sức của Lesche quá mạnh. Hắn không thể cầm cự được lâu khi mà đôi mắt đỏ của Lesche đang trừng trừng như thể muốn giết chết hắn. Mies đảo mắt né tránh Lesche, cảm giác bản thân mình như đang đối mặt với một con quái vật háu đói.
“Mẹ ngươi là một phù thủy.”
“...!”
“Ta không nghĩ sau đó ngươi lại lên kế hoạch để xâm nhập vào Berg, và có quá nhiều thứ để nhai xé nhỉ.”
Mies nuốt nước bọt có lẫn với máu mình. Trong khi Lesche đang trầm giọng nói thì xương hàm của Mies đã bị Lesche tóm được, lúc này gần như đã bị vỡ vụn.
“Là phép thuật gì, ta không biết là ngươi sử dụng phép thuật giỏi đến vậy.”
“Làm sao ngươi…?”
Đôi mắt của Mies run rẩy dữ dội. Việc Lesche biết được bí mật đó đồng nghĩa với việc hắn đã bị những tên phù thủy đi theo mình phản bội.
Nhưng lý do khiến Mies kinh ngạc không chỉ bởi vì hắn bị phản bội, mà là vì lời nguyền mà hắn tự tạo ra đặt trên người những tên phù thủy đó đã bị phá vỡ. Đó mới là vấn đề.
Phép thuật đó mạnh đến nỗi có thể cắt vào đến tận xương tủy. Đó là lời nguyền chỉ có thể thực hiện khi cả hai đều là phù thủy. Mọi chuyện bắt đầu thực hiện để các phù thủy xâm nhập vào trang viên xanh trước đây sẽ không phản bội lại hắn.
Hắn đã không sử dụng bất cứ phép thuật nào lên họ lúc đó vì không nghĩ là Lesche sẽ nhận ra vì đây là một nhiệm vụ đơn giản. Kết quả là những tên đó đã dễ dàng đầu hàng trước sự tra tấn của Berg. Kể từ lần đó nhiều lần hắn gần như đã bị tóm gọn.
Một ký ức vụt qua trong đầu Mies. Nếu lời nguyền bị loại bỏ, chẳng phải chính hắn cũng sẽ biết được hay sao? Ngay lúc đó, thần lực tuôn xuống như một thác nước.
** Còn tiếp **