Linon có vẻ đang tự hào.
Đại Công tước Phu nhân đã được mời đến tiệc trà của Nữ Công tước xứ Polvas. Đương nhiên Đại Công tước nói chàng sẽ hộ tống nàng đến đó.
Seria thật sự ấn tượng với việc nàng thậm chí có thể hiểu được xu hướng xã hội của thu đô. Gần đây nàng đang thực hiện rất nhiều kế hoạch.
Và vì Lesche đã theo Seria đế tận dinh thự của Polvas. Dù sao họ cũng phải sớm đến thăm Điện thờ Hoàng gia.
Tuy nhiên Seria đã nhận thấy điều gì đó buồn cười.
Seria với tư cách là Đại Công tước Phu nhân hiện đang mặc một chiếc váy màu xanh lam, và Đại Công tước mặc một bộ đồ màu xanh tương xứng.
Việc vợ chồng và các cặp đôi ăn mặc giống nhau là chuyện bình thường, nhưng chỉ khi tham dự những bữa tiệc lớn.
Trong một bữa tiệc trà nhỏ như thế này tất nhiên người chủ trì và những khách tham gia đều là những thành viên chủ chốt của đế chế Glick.
Đây vẫn là một bữa tiệc trà nhỏ.
‘Mình trông giống một kẻ lập dị vậy.’
Tất cả việc này nhằm để hộ tống Seria và đón nàng về.
‘Nàng ấy thật sự đã thay đổi đúng không?’ Lesche nghĩ.
Dù sao thì Seria trông cũng rất vui, và nàng thật sự cảm thấy như vậy.
“Chào mừng đến gia đình Polvas, thưa Đại Công tước và Phu nhân Đại Công tước.”
“Xin chào. Đồng bằng Polvas gửi lời chào đón nồng nhiệt đến hai người.”
Nữ Công tước Polvas, Marlesana đứng bên cạnh Công tước Polvas. Cân nhắc đến vị trí và tầm ảnh hưởng mạnh mẽ của Berg thì đó là lòng hiếu khách hiển nhiên.
Công tước Polvas có vẻ là một người trầm lặng. Thực tế thì anh ta đã giữ im lặng. Khi những người khác nhìn vào, thì anh ta như thể không quan tâm đến vợ mình và không dành nhiều tình cảm cho gia đình.
Nhưng Seria biết.
Người đàn ông này nàng đã được biết thông qua cuốn tiểu thuyết.
Anh ta không bao giờ tái hôn từ sau khi vợ mình qua đời từ rất sớm. Anh hiếm khi xuất hiện trong xã hội, nhưng thỉnh thoảng anh ta sẽ tham gia khi có một bữa tiệc hoàng gia mà anh ta buộc phải tham dự.
Những lúc đó anh ta luôn mặc một bộ đồ màu hồng nổi bật.
Phản ứng từ giới thượng lưu không suôn sẻ cho lắm. Mọi người đều thì thầm với nhau, “Sao vậy? Ngài ấy bị sao vậy?” Nhưng Lina thì khác. Cô ấy cảm thấy rất tò mò về cách ăn mặc của Công tước và tiếp cận anh ta sau đó. Lý do là vì cô ấy phải làm quen với anh để trao đổi về việc khai thác mỏ.
Trang phục đó là thứ anh mặc để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình.
Bởi vì vợ anh, Nữ Công tước xứ Polvas có mái tóc màu hồng hiếm thấy.
Biết được điều này, Lina đã có cái nhìn về vị Công tước khác hơn một chút.
Nàng có thể thấy được Marlesana đổi xử với Công tước Polvas không hề khó khăn chút nào.
Anh ta là người đàn ông biết lắng nghe vợ mình.
Seria lặng lẽ nói với Lesche.
“Lesche, Công tước là một người đàn ông tốt.”
Lesche cẩn thận nhìn CÔng tước Polvas.
“Nàng thích ngài ấy ở điểm nào?”
“Ngài ấy lắng nghe vợ mình và rất dịu dàng. Ngài ấy có vẻ là một người đàn ông cực kỳ chung thủy nếu xét ở khía cạnh đó.”
“Họ kết hôn vì tình yêu à?”
“Hừm, theo em nhớ đó là một cuộc hôn nhân chính trị.”
“Vậy sao? Lạ thật. Điều đó không phải bất thường sao?”
“Đúng vậy, nó rất hiếm.”
Linon đang đứng nghe ngóng ở
phía sau, không nói nên lời trước cuộc trò chuyện kỳ lạ của họ. ‘Một ngày nào đó’, Seria đã lẩm bẩm và một thành ngữ kỳ lạ cứ hiện lên trong đầu nàng. Ý nghĩa của nó khiến nàng nhớ lại trong nháy mắt khi nắm bắt được bối cảnh trước và sau.
‘Người đang nói với chính mình phải không?’ Linon nghĩ thầm.
***
Buổi tiệc trà cùng Marlesana rất vui vẻ. Mặc dù nó giống như một nghĩa vụ mà Nữ Công tước phải đối xử tốt với những vị cứu tinh của mình nhưng bữa tiệc thật sự rất vui.
Người đàn ông trầm tính đó hầu như không nói được khoảng năm đến mười từ một ngày. Sau khi vợ anh qua đời, anh đã che giấu tình yêu dành cho cô ấy bằng việc diện một bộ âu phục màu hồng sặc sỡ như một hành động chia buồn…
Điều đó thật thú vị.
‘Việc vận chuyển đến mỏ cũng được giải quyết suôn sẻ.’
Vị ân nhân đã cứu mạng vợ mình đã yêu cầu được giúp đỡ nên tất nhiên người đàn ông tỉnh táo nào cũng sẽ chấp nhận. Và Công tước Polvas là một người đàn ông tỉnh táo, vậy nên anh ta đã đồng ý ngay lập tức.
Seria vui vẻ đi đến ngôi đền Hoàng gia.
Có một số lượng lớn những điện thờ chỉ riêng trong thủ đô, nhưng đây là Điện thờ lớn nhất trong số đó.
“Stern? Sao cô lại ở đây?”
“Stern, đã lâu rồi không gặp cô.”
Ngay cả khi Seria đã trở thành Đại Công tước Phu nhân thì đối với các linh mục nàng vẫn là Stern quan trọng. Nàng chào họ như một người quen.
Điện thờ khổng lồ được chia thành nhiều tòa nhà, và chúng hướng về cùng một điểm xa. Như bất cứ tòa nhà nào khi càng đi sâu vào thì điều kiện của các lối vào cũng càng nghiêm ngặt hơn. Nhưng Seria là Stern nên điều đó không phải là vấn đề.
Seria đang ở trong tâm trạng rất tốt. Đã một thời gian dài nên nàng nghĩ mình sẽ cầu nguyện bên trong phòng nguyện của Stern.
“Chào buổi sáng, Stern.”
Seria quay lại khi nghe thấy giọng nói nặng nề của một người đàn ông trung niên.
“Cô nhớ tôi không? Tôi là Công tước Dietrich.”
“Vâng. Tất nhiên tôi nhớ ngài.”
Công tước Dietrich. Ông ấy là một người đã trao cho Lina nhiều món quà cho đến tận lúc cô ấy có được vị trí trong xã hội. Ở gần cuối cuốn truyện, ông ta thậm chí còn đóng vai cha nuôi của Lina.
Ngay cả khi cuốn tiểu thuyết tiến triển và tất cả các Công tước đều sa sút hoặc trì trệ, ông ấy vẫn là Công tước duy nhất thành công cho đến cuối cùng, và sau đó trở thành nhân vật hàng đầu của đế quốc.
Nói theo cách khác thì ông ấy đã nắm giữ sợi dây rất tốt.
Ghen tỵ.
Và ông ấy không có mối quan hệ tốt với Seria, người đã tự mình đối đầu với nữ chính và là một sợi dây mục nát.
Vậy nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Đã lâu rồi tôi không thấy cô xuất hiện ngoài xã hội. Thật khó để đến căn nhà riêng trên phố.”
Theo nguyên tác, Công tước Dietrich khá thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội. Ông ta là một người rất quan tâm đến việc mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
“Kể từ giờ tôi sẽ xuất hiện nhiều hơn.”
“Ồ. Tôi chắc là cô sẽ làm được. Chúc mừng cuộc hôn nhân của cô. Myot
Stern ngày càng xinh đẹp nhưng cũng không thể so sánh được với Seria Stern.”
‘Cái gì… Sao ông ta lại đi so sánh Stern với nhau?’
“Được. Tôi sẽ nói với cô ấy vào lần tới khi tôi gặp Myot Stern.”
“Cô sẽ gặp cô ấy à?”
Công tước Dietrich đang cười khẩy đột nhiên thở hổn hển. Thật ra ông ta không thích việc các Stern gặp nhau. Đó là chuyện mà bất cứ ai luôn cập nhật thông tin đều biết. Seria cũng là một Stern, nhưng… Điều đó không thành vấn đề vì nàng có cái tôi mạnh mẽ hơn.
‘Và trên hết là tại sao ông ta lại gây chuyện với mình?’
Vì đã có Lina nên đương nhiên là hiếm có ai đó lại thích con ngựa non nổi loạn như Seria, nhưng đây không phải là giữa một phòng tiệc xã giao hay một ngôi đền nơi người ta phải giữ tâm thanh tịnh.
Seria nhanh chóng quay sang Công tước Dietrich, trên tay nàng là cốc nước thánh.
“Công tước Dietrich.”
“Sao vậy, Stern?”
Seria cười toe toét với ông ta. Nhưng Công tước lại bối rối như thể đang nhìn thấy ma quỷ. Một nụ cười không đẹp lắm trên khuôn mặt của một người đàn ông không đẹp lắm. Chà, dù sao nó cũng không phải là vấn đề.
Nàng đổ nước thánh xuống sàn mà không hề quan tâm. Nó không chỉ đặc sắc. Nàng lặp đi lặp lại, sau nửa đường thì nó đã bị đổ hết toàn bộ ra ngoài.
Công tước Dietrich sợ hãi bước lùi lại.
Nước thánh rơi xuống sàn. Công tước Dietrich nhìn chằm chằm vào nước thánh, hỏi với giọng run rẩy.
“Stern? Bây giờ… cô muốn làm gì?”
“Tôi đã cầu nguyện cho sự an lành của Công tước. Nước thánh là thứ rất quý giá nhưng vì tôi là Stern, tôi có thể sử dụng lượng nước thánh này cho bất cứ mục đích riêng tư nào đúng không?”
“Đúng, vậy nên cô đang muốn tôi cảm ơn à?”
“Đừng vô ơn thế chứ.”
“À được, cảm ơn cô.”
Công tước Dietrich có vẻ hơi lo lắng. Dù sao nếu Lina xuất hiện, ông ta sẽ chèn ép Seria về mọi hướng. Vậy thì có gì tốt đẹp chứ?
Seria bước đến trước bàn thờ, bỏ lại Công tước đang cảm thấy khó chịu khi nhìn vào nước thánh đổ trên sàn lại phía sau. Trên bàn thờ có treo một tấm phù hiệu, và nàng đột nhiên cảm thấy chiếc vòng trên cổ trở nên nóng ran.
Nàng lấy chiếc vòng cổ ra và chiếc phù hiệu dường như đang rung động, như thể nó đang cố gắng tiến lại gần hơn về phía trước. Nàng đặt chiếc vòng vào phù hiệu. Và ngay lúc đó.
“Aaa!”
Một thần lực khổng lồ bùng nổ từ chiếc vòng, và nàng nghe thấy tiếng hét từ phía sau mình. Ngay lúc đó có một tiếng đổ vỡ. Seria tháo chiếc vòng ra và quay lại. Công tước Dietrich đã bất tỉnh.
“Cái gì? Chuyện gì vậy chứ? Chết tiệt.”
Seria vội vàng đặt chiếc vòng vào trong túi và chạy đến chỗ Công tước.
“Công tước, tỉnh lại đi? Linh mục! Có ai không?”
“Stern!”
“Chuyện gì vậy? Ôi trời, Công tước Dietrich!”
‘Thần lực bùng nổ như thế mà ở bên ngoài không hay biết gì sao?’
“Ông ấy đột nhiên bất tỉnh. Có vẻ ông ta rất yếu. Nhanh gọi ai đó đi.”
“Vâng!”
Công tước Dietrich được các thánh kỵ sĩ đem đi. Seria nhìn quanh bàn thờ.
‘Chuyện gì vậy? Mình cảm thấy như thể vừa bị chiếm hữu.’
Seria siết chặt vòng cổ và nhanh chóng lấy nó ra.
Không có một phần nào của chiếc vòng bị nóng, như thể nó chưa từng như vậy.
‘Tất cả những chuyện này là sao?’
Seria nhìn chằm chằm vào phù hiệu Stern rực rỡ trên bàn thờ.
***
“Stern?”
“À.”
“Tập trung vào.”
“Vâng.”
Seria tập trung vào bàn thờ trước lời của vị Thượng tế. Ông ấy đang đọc kinh và cầu nguyện.
“Bây giờ cô có thể đi. Cô định sẽ ở lại bao lâu?”
“Tôi nghĩ mình sẽ biết khi bước vào.”
“Được rồi, Stern.”
Sau sự cố ở ngôi đền, Seria định sẽ rời khỏi thần điện vào ngày hôm sau.
Seria để vị Thượng tế lại đằng sau và bước vào bên trong. Đó là Kho lưu trữ Lời tiên tri nằm ở trung tâm của Điện thờ.
Điều tốt khi là một Stern chính là việc đi vào Kho lưu trữ sẽ đơn giản hơn. Nơi mà những người khác không thể đăng ký đi vào, kể cả họ có làm vậy thì cũng phải đợi quá trình đánh giá kéo dài tận 5 năm.
Bên trong, nàng có thể ngửi thấy mùi gỗ và giấy cũ. Nàng thích sự yên tĩnh ở một nơi như vậy, nhưng nàng không có thời gian cho sự đa cảm.
Nàng phải kiểm tra lời tiên tri.
Kho lưu trữ lời tiên tri trong Điện thờ được chia làm ba loại.
Một là chủ đề và lời tiên tri đã rõ ràng.
Hai là chủ đề đã rõ ràng nhưng lời tiên tri lại không rõ ràng.
Phần thứ ba lại là đối tượng không rõ ràng, và lời tiên tri cũng không rõ ràng.
Tất nhiên hầu hết các lời tiên tri đều thuộc loại thứ ba.
Bản thân các lời tiên tri không thường xuyên xuất hiện… Không có nhiều lời tiên tri được tập hợp qua hàng ngàn năm.
Seria nhìn lên các lời tiên tri. Tất nhiên không có số một và cũng không có số hai.
Nàng tìm kiếm số ba…
Nhưng nó vẫn còn rất nhiều. Sẽ phải mất vài ngày để kiểm tra từng cái một, và Seria thở dài trong giây lát. Đôi mắt nàng vốn chỉ lướt qua những ngày tháng được đánh dấu mà không suy nghĩ nhiều, bất ngờ mở to.
“Đây là gì?”
Nàng nhớ lại cái ngày nàng kết hôn. Hiếm ai có thể quên được.
Ban đầu đó là ngày kết hôn của Stern, người đã cố gắng được kết hôn với Kalis và cuối cùng lại lấy Lesche làm chồng. Lời tiên tri đã giáng xuống vào ngày đó.
Seria vội vàng mở cuốn sách và dừng lại như thể bị sét đánh ngay khi nàng đọc được dòng chữ thiêng liêng được viết trong đó.
“Đây là sao?”
Ngôi sao năm cánh…
Bị giấu…
Seria theo phản xạ nắm lấy chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ. Chiếc vòng nóng rực khi ở trong điện thờ hôm nay vẫn yên tĩnh. Nàng chậm rãi rút tay ra khỏi chiếc vòng. Sau đó vuốt mặt mình bằng cả hai tay.
“Chết tiệt.”
‘Chiếc vòng này là thánh tích được ghi lại ở đây. Còn chủ nhân của nó là Lina, và tôi chỉ là kẻ ác.’
** Còn tiếp **