Cố Sâm nhướng mày.
Nếu hắn không nhìn lầm, cảm xúc trong mắt nam sinh là thương hại đi.
Hắn hơi rũ mi, môi câu ra một chút nghiền ngẫm.
Cố Sâm sinh ra đã được vây quanh bởi vô số ánh mắt có hâm mộ, tán thưởng và cả ghen ghét.
Chỉ là chưa có ai dùng ánh mắt như nam sinh nhìn hắn.
Nhóc nhỏ này có phần hơi não bổ quá mức.
Cho rằng hắn thiếu thốn tình cảm, cảm thấy cô đơn? Cố Sâm yên lặng nghĩ thầm.
Tuy là hắn không cần nhưng vẫn cảm thấy nam sinh có điểm thiên chân.
(hiền lành tốt bụng không có ý xấu)
Hắn cũng không phá vỡ ý nghĩ đó làm gì.
Ngược lại rất hứng thú mà nói; "Về sau"?
Ninh Thư gật đầu, nhìn thiếu niên tôn quý, tuấn tú vô cùng, có chút khẩn trương nói: "Thiếu gia nếu không ngại..." Cậu dừng một chút tiếp tục nói; "Hơn nữa lúc ăn cơm, tôi sẽ cố gắng không phát ra tiếng quấy rầy thiếu gia...".
Hiện tại đây là biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ tới để xoát độ hảo cảm.
Cố Sâm dùng bữa xong, chỉnh trang lại rồi đứng lên.
Ánh mắt lại dừng trên người nam sinh.
Người này bộ dáng hiền đến cam chịu nhưng lại không gây chán ghét, ngược lại còn làm người ta nảy sinh dục vọng muốn phá huỷ, để đôi mắt kia ướt át những giọt nước mắt khiến người thương tiếc.
Khoé môi nhẹ đưa lên: "Được thôi".
Ninh Thư hơi sửng sốt, không nghĩ Cố Sâm sẽ đồng ý nhanh chóng như vậy.
Khi nhìn thấy hắn đã dùng xong bữa sáng, cậu cũng đành dừng đũa.
Lại nghe hắn nói: "No rồi"?
Ninh Thư do dự gật đầu.
Cậu không cảm thấy người có quan niệm thời gian như Cố Sâm sẽ chờ cậu vì bữa sáng nho nhỏ.
"Phải không"? Thiếu niên để lộ biểu tình cười như không cười.
Hắn rõ ràng chẳng làm gì, lại khiến Ninh Thư cảm thấp uy áp quét qua.
"Hôm nay nếu để tôi nghe được bụng cậu kêu..." Ánh mắt Cố Sâm nhìn qua càng thâm trầm, thấp giọng nói: "Tôi sẽ ném cậu từ trên xe xuống".
Linh Linh không khỏi lo lắng: "Mục tiêu nhiệm vụ này hung tàn quá à".
Ninh Thư cũng thấy da đầu tê dại, quyết đoán đem đống đồ ăn nhét vô miệng.
Hai bên má phồng lên nhai nhai, quả thực giống sóc con.
Cố Sâm chưa rời ánh mắt khỏi cậu.
Trong mắt chợt có chút ý cười nhàn nhạt.
"Từ từ ăn, không ai giành với cậu".
Qua lại xíu thời gian như vậy mà hảo cảm của thiếu niên với Ninh Thư lại tăng điểm.
Điều này khiến Ninh Thư cảm thấy, lúc nãy Cố Sâm là cố ý hù dọa cậu.
Nhưng vì sao chứ? Cậu mờ mịt nghĩ, chẳng lẽ là nhìn cậu xấu mặt y sẽ vui hơn? Thú vui ác ý gì vậy chứ???
Nghĩ vậy, Ninh Thư lại bắt đầu thấy thiếu niên kia nguy hiểm, cậu như đang ở cạnh mãnh thú, nó sẽ từ từ vươn móng vuốt, gắt gao nhìn vào người ta.
Con thú này chỉ ngẫu hứng giơ vuốt cũng có thể làm cậu sợ tới hồn phi phách tán.
Ninh Thư cố gắng để bản thân không sợ Cố Sâm như vậy, dù gì đây cũng là đối tượng nhiệm vụ.
Chỉ là mỗi khi tới gần y, phản xạ bản năng của cậu muốn giấu cũng không được.
Giống như hiện tại bọn họ lên xe.
Ninh Thư không nhịn được nhích xa thiếu niên ra, như thể làm vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn một chút.
"Cậu rất sợ tôi"? Cố Sâm không nhanh không chậm mở miệng nói.
Ninh Thư ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sâu không nhìn ra ý nghĩ của thiếu niên khoá trên người cậu.
Cậu đè lại những cảm xúc trong lòng, lấy hết can đảm nhìn người đối diện, cũng như tiếp sức cho bản thân: "Tôi...!tôi không sợ cậu:.
Cố Sâm không rõ ý vị cười cười, bỗng thu chân lại, cúi người qua...
Hết chương .