Cha Ninh đã hoàn toàn tiếp nhận được công việc nên lão quản gia cũng chính thức thôi làm.
Ninh Thư bị cha Ninh gọi dậy.
Cậu ngáp nhỏ, mắt mèo ướt nhẹp vừa manh vừa ngoan.
Dậy sớm hơn chủ nhân là quy định trong nhà, dù mệt Ninh Thư vẫn phải bò xuống giường.
Chờ đến khi cậu xuống nhà, những người làm khác đã vào việc.
Ninh Thư tìm kiếm ở phòng khách và phòng ăn đều không thấy Cố Sâm, cậu suy nghĩ một chút liền nhớ đến lời quản gia trước dặn.
"Thiếu gia nhiều lúc sẽ dậy muộn, lúc đó phải phiền đến cậu rồi".
Cho nên, hôm nay Cố Sâm ngủ quên đúng hong?
Ninh Thư men theo trí nhớ đi lên lầu trên, tìm phòng của Cố Sâm.
Sau khi hít sâu lấy dũng khí, cậu gõ cửa: "Thiếu gia..."
Cậu gọi vài lần vẫn không thấy tiếng đáp lại.
Nếu trễ giờ, chắc Cố Sâm sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cậu.
Ninh Thư càng nghĩ càng sợ cuối cùng tâm trạng thấp thỏm, đẩy cửa phòng ngủ.
Nhưng trên giường lại không có người.
Ninh Thư nghi hoặc, không nhịn được lại gọi thiếu gia nhưng vẫn như cũ không thấy tiếng trả lời.
Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh.
Ninh Thư hơi sửng sốt, chân trước chuẩn bị bước ra lại chợt do dự rồi chậm chậm xoay đi hướng phòng tắm: "Thiếu gia ơi, cậu dậy rồi hả"?
Cửa kính pha lê sát đất, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong, không hiểu sao Ninh Thư chợt chột dạ như kiểu con trai nhìn thấy đồ lót của con gái vậy.
Cậu nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác.
Truyện Teen Hay
"Hừm"?
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên, ngoài ý muốn lộ ra tia gợi cảm.
Ninh Thư ý thức được tình huống hiện tại có chút xấu hổ: "Tôi cho rằng cậu chưa dậy, nên mới vào đây gọi.
Thiếu gia ơi, tôi ra ngoài trước".
"Từ từ".
Âm thanh lười nhác của Cố Sâm vang lên.
Sau đó, cửa phòng tắm mở ra, thiếu niên quấn khăn tắm quanh hông cứ thế đi tới.
Cố Sâm là kiểu người mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi ra vóc dáng đặc biệt tốt, như móc treo đồ hình người.
Đường cong cơ bắp nam tính, đặc biệt phần cơ bụng vẫn còn ẩn ẩn bọt nước, gợi cảm vô cùng.
Mắt phượng sắc bén liếc Ninh Thư: "Tôi có cho cậu đi sao"?
Mái tóc đen trên gương mặt tuyệt đẹp đó còn dính bọt nước, nhìn qua hoạt sắc sinh hương.
Ninh Thư chẳng biết phải đặt tầm mắt ở đâu nữa đành rũ mi im lặng.
Dư quang lại thoáng thấy sọt quần áo bẩn, trên đó có chiếc quần lót màu đen, dính một ít chất lỏng không rõ.
Cậu hơi hoảng hốt.
Cố Sâm nhìn theo tầm mắt cậu, đuôi mày hơi nhướng, cười như không cười: "Nhìn cái gì"?
Ninh Thư vội vàng thu hồi tầm mắt, vành tai nhiễm một chút màu đỏ: "Không có gì ạ".
Cậu vốn đang thấy kỳ quái vì Cố thiếu tắm sớm như vậy, hiện tại cũng tìm được lý do hợp lý rồi.
Chỉ là...
Ninh Thư có điểm nghi hoặc chau mày, cái thứ đó...!cũng nhiều quá đi...
Nhưng cậu cũng chưa từng thấy của người khác nên kìm lại sợ hãi trong nội tâm.
Ninh Thư hơi mấp máy môi, đôi mắt cong cong nhìn lên nói: "Thiếu gia, cậu còn có việc gì muốn giao hả"?
Cố Sâm đi về phía giường ngủ, ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: "Lại đây, giúp tôi lau tóc".
Hết chương .