Cuối cùng, tôi lựa ngồi ở ghế giữa phòng, tình hình có vẻ… lắng xuống.
Đứa bạn thuở nhỏ bị tách khỏi tôi đang trùng vai buồn bã, mặc khác thì Idol-sama cười rất tươi. Cô em kế ở đối diện tự nhiên lại nhẹ nhõm đến lạ.
… Tại sao?
Khó hiểu trước mấy hành vi của họ, buổi karaoke bắt đầu.
Có lẽ không quen đi karaoke mà em kế ngại ngùng hát một bài J-pop nổi tiếng, trong khi bạn thuở nhỏ thì vui vẻ hát bài hát anime. Idol-sama thì phong cách rất chi idol khi chọn ca khúc của một nhóm idol khá nổi.
… Cổ mà thành idol thật chắc tuyệt lắm.
Tôi tặc lưỡi chiêm ngưỡng tài năng ấy.
Kế đến là lượt của nhỏ gyaru.
Nhỏ ấy bắt đầu bằng bài hát trong album solo nam rộng rãi gần đây. Bài đó cũng từ một ca sĩ tôi thích, tôi hay bật mỗi khi viết tiểu thuyết, chơi game.
“Hee~, Izumo-san cũng nghe Genmai á.”
Bài hát đã xong, thấy nhỏ ấy hát bài của ca sĩ yêu thích làm tôi vui đến nỗi vô tình thốt ra.
Nhỏ gyaru chợt đỏ mặt liếc tôi.
“Người hướng nội cũng nghe Genmai hả? Khó tin ghê!”
“Đâu ra? Tôi đâu có hứng thú nhiều với anime hay game.”
Tôi rũ vai trước lời phán xét otaku của nhỏ.
Nếu đã là hướng nội thì bạn thường sẽ bị đối xử như otaku. Xin đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!
“… Tôi nghe nhạc của anh ấy vì được một người tôi quý giới thiệu.”
Không thể nói thành lời nên tôi chỉ hét trong lòng, nhỏ gyaru lẩm bẩm gì đó. Nhưng do tiếng ồn xung quanh át đi mà tôi chẳng nghe chữ nào.
“Hả, cậu nói gì cơ?”
Khi tôi hỏi lại, mặt nhỏ còn đỏ hơn và chỉa micro sang tôi.
“K-không có gì! Tiếp theo là cậu đó? Hát đi!”
“… H-hiểu rồi.”
Tôi nhận lấy micro, cảm nhận nhạc intro của bài đã chọn vang lên.
… Rồi, mấy người đang xem chứ? Tôi sẽ hát hay như ca sĩ cho coi!
Không phải tôi cố thể hiện trước đám con gái đâu, cầm micro lên là tôi rất phấn khích, cất lời hát.
Tuy nhiên, tôi chả thể hát đúng nổi…
Chịu thôi, đây là lần đầu tôi hát karaoke.
Cho đến nay, tôi đã bao giờ tham gia những buổi đi chơi của lớp, sao có cơ hội qua được.
Khi hát, bạn không thực sự hát chung với giọng ca sĩ. Ấy thế cả giai điệu và giọng tôi đều lệch tông.
“Pufufu. Cậu “điếc tông” kìa, Rikkun~.”
Bạn thuở nhỏ cười vào tiếng hát của tôi, như muốn trêu ngươi.
Idol-sama nhận ra gì đó, nhìn sang người đang cười.
“Etto~, Miuchi-san và Kaizei-kun, hai cậu quen nhau à?”
Hai người còn lại phản ứng trước lời nói đó.
“Phả, bọn tớ là bạn thuở nhỏ~. Lúc 10 tuổi, bọn tớ hay chơi chung lắm!”
Cô ngại ngùng công khai mối quan hệ tới Idol-sama, bầu không khí chợt đông cứng.
“V-vậy có nghĩa… người tác giả cậu từng nhắc là Kaizei-kun?”
Dứt lời, Idol-sama run rẩy chỉ tôi.
… Đừng có chỉ lung tung người ta chứ!
Có hơi rối vì sự thay đổi trong thái độ của Idol-sama, tôi liền bình tâm lại.
Cô bạn thuở nhỏ nghe xong thì nói [Đúng…] gật đầu. Tôi không tưởng tượng cái tính ngọt ngào của cô ta từ khi gặp lại.
“Hồi xưa tớ nghĩ cậu là con trai cơ, Asu.”
Tôi không khỏi giấu sự kinh ngạc ở những thay đổi của cô, khi tôi từ tốn tiết lộ sự thật, cô giễu cợt đáp [Này!].
Nhưng áp lực nặng nề vẫn chưa tan, như thể chưa đủ sức nặng.
“Vậy tác giả Asuka yêu thích là Kaizei-kun?”
Bỗng nhớ ra, gyaru nhắc đến tác giả Matsudaira Riku.
Đáp lại những lời đó, ánh mắt mấy cô gái dồn vào tôi. Chúng trông nguy hiểm theo ba cách khác nhau.
Căn phòng giờ đã thành tòa án, không phải nơi để vui chơi karaoke nữa.
… Chẳng hiểu được.
“… Đúng là tớ có phát hành một bộ tiểu thuyết, nhưng.”
Tôi chưa tính bọn họ biết bao nhiêu về tôi, khi nghe tôi nhắc tới phát hành sách, cặp mắt bạn thuở nhỏ sáng bừng lên.
“Ể? Tuyệt ghê?”
Idol-sama đảo mắt trông ngạc nhiên.
“Có thể nói số tớ may chăng…”
“Không hề! Tiểu thuyết cậu viết sẽ ngày càng nổi tiếng hơn nữa, Rikkun! Cậu hãy cố hết mình nhé!”
Thấy tôi nói với vẻ tự ti thì bạn thuở nhỏ bèn chống tay lên bàn và cao giọng.
… Khoan khoan, sự tự tin đó đâu ra vậy? Hơn nữa, tại sao một người chỉ là fan và là bạn như cô ấy có thể hiểu tôi đến thế.
Tôi nuốt lời muốn nói xuống, cười gượng gạo.
Có một người phản ứng với phát ngôn đấy.
Chính là nhỏ gyaru đã phá tan không khí lạnh cóng bằng cách nói chuyện về bài hát.
Gyaru đưa tôi chiếc micro mà nhỏ đã mở sẵn bài trên Denmoku tôi không hay biết.
“Chuyện đó thì để sau đi! Đây là karaoke mà, quẩy nào cả nhà! Nhân tiện Rikku. Cậu biết hát [Uchiage Kanji] không? Tớ sẽ hát cùng cậu.”
[Uchiage Kanji] là bài song ca bởi Genmai và một giọng ca nữ, nó là nhạc chủ đề cho bộ anime cùng tên, hit một thời đấy. Một kiệt tác bất hủ bạn không thể kìm được nước mắt, kể về cặp nam nữ làm người tổ chức pháo hoa, họ đôi khi cãi nhau vì chọn cửa hàng hay thi thoảng động viên nhau, dần dần phát triển một mối tình lãng mạn.
Tôi nhớ đã từng bị bộ phim đó cuốn hút, dù chưa chắc nó có nổi tiếng lúc công chiếu, tôi đã trở thành fan của Genmai kể từ ấy.
Tuy nhiên, tôi không đủ thì giờ để giải thích. Tôi hơi sợ đôi mắt sắc nhọn nhìn tôi của nhỏ đang cầm micro. Micro mà tưởng tay cầm dao chứ.
Lần nữa, tôi lại dèjá vu như từng có cảm giác này ở đâu, tôi nhận ra vài điều.
“… Này, Izumo-san. Sao cậu biết tên game của tớ?”
“C-câm mồm! Mặc kệ nó đi, nhá?”
Mặt nhỏ đỏ bừng, song nhỏ quăng luôn cái micro và hướng chú ý về màn hình.
Hoài nghi về thái độ nhỏ, tôi bật micro lên.
Intro vang lên, nhỏ gyaru mở to âm lượng chút.
Sau đó, nhỏ nói với tôi trong khi vẫn nhìn màn hình.
“Nếu cậu nghe giai điệu và bắt đúng nhịp, thì cậu sẽ hát đúng thôi, không sao đâu.”
Nhận được vài lời khuyên bổ ích cho lính mới, bọn tôi bắt đầu hát.
Phần song ca của cả hai ngân vang.