Ngày hôm sau, tôi chải chuốt gọn gàng rồi mới đi.
Thông thường, tôi sẽ đến trường trong khi không cần lo sở thích hay ngủ của mình, nhưng vừa thức dậy, tôi đã chạm mặt em kế.
Song, em ấy nhìn tôi nói [Tên ngủ nướng này! Sửa cái thói đó đi!] với tông giọng lớn như thường, nhưng có vẻ bớt độc mồm hơn.
Nếu phải nói, thì việc đầu tiên em ấy làm vào sáng sớm là kiếm chuyện với tôi, một điều bất khả thi cho đến hôm qua.
E là vì ba người kia đã biết bọn tôi là anh em. Tôi đoán giờ họ biết một trong tam đại mỹ nữ lại có tên anh kế u ám, thì sẽ là nỗi nhục với em ấy nếu tôi ăn bận lôi thôi.
Đó là tại sao tôi dùng đồ gài tóc và đeo kính như mọi ngày.
Nhân tiện, sao mặt em đỏ quá vậy?
Hay em bị bệnh? Vì vậy, tôi ăn sáng trong khi ngước nhìn em kế ra khỏi nhà sớm.
Không, em ấy đã cư xử kì lạ từ hồi qua rồi.
Mặc dù có tới hai nữ sinh xinh đẹp + nữ phụ tới nhà, tôi có thể cảm thấy em ấy nhìn tôi mọi lúc, dường như có gì muốn nói.
Từ từ, cả ba người họ cũng lạ lùng nữa.
Đầu tiên phải kể đến bạn thuở nhỏ tôi.
Vì vài lý do, khoảnh khắc tôi đeo kính áp tròng, cô ta chợt đơ ra, sau đó như quên béng vụ buổi ký sách mà bối rối phóng về nhà.
Tiếp theo là Idol-sama.
Không cần tôi cắt tóc, cô ấy đã hầm hầm nhìn tôi rồi kèm loạt biểu cảm từ giận dữ sang buồn bã. Người tài sắc vẹn toàn như cổ lại cô đơn đi về ngay ngày đặc biệt đó.
Cuối cùng cũng không kém phần quan trọng, là nhỏ gyaru.
Cô ta chả ưa tôi tí nào, nhưng vừa lúc nhìn màn hình máy tính, não cô ta đã ngưng hoạt động. Thi thoảng cô sẽ tỉnh dậy nhìn tôi, rồi như mất ý thức mà không nói gì.
Mấy người thay đổi chỉ vì tôi cắt tóc á?
Quả thật đang có chuyện kì lạ xảy ra, tôi ăn xong bữa sáng và rời nhà, không hề có đáp án.
Dưới bầu trời trong xanh, tôi tới trường cùng tâm trạng thỏa mãn.
Trên đường, học sinh trường tôi thì đứa nào chả đi cùng đường, nhưng mấy cô gái cứ liếc tôi đau quá man.
Họ cứ nhìn rồi xì xầm bàn tán.
... Bộ mình trông lạ lắm hay sao?
Lòng hoài nghi về quả đầu đứa bạn thuở nhỏ làm nên, tôi rảo bước tới trường.
Dù đã ở trường, ánh mắt tụi con gái dán vào tôi mải.
Không phải một hai người đâu, tôi đau là do toàn bộ cái nhìn của con gái trên đường cơ.
Với tỉ lệ 2 phần nam 8 phần nữ, hầu hết bị hội chị em nhìn đã đủ giết một thằng u ám rồi.
Chống lại ham muốn chạy trốn, tôi bước tới lớp.
Giây phút tôi mở cửa đi vô, mọi âm thanh khắp lớp im bặt. Sau đó, từng cặp mắt xuyên thủng tôi.
Thấy đã đành, tôi nao núng còn bọn trong lớp thì xì xào.
... Gì nữa. Mình gây chuyện gì hả trời?
Đang bị rối rắm trước hành vi của họ, có ai đó nắm vai tôi từ sau.
"Yo Riku, chào buổi sáng! Ủa, mới cắt tóc hả ba? Trông đẹp trai nhen!"
Tôi quay lại, Genpaku bắt chuyện với tôi.
Phía sau là Mobuta và Saburo.
"... Ờ, chào buổi sáng, Genpaku, Mobuta, Saburo."
Tôi đáp lại, chợt đám cùng lớp đã bình tĩnh lại bất ngờ thét lên [[Heeể]].
Giật mình bởi tiếng đó, tôi bất động tại chỗ.
Ba tên đẹp trai kia chỉ cười khoái chí vỗ vai tôi.
"Ahahahaha! Thôi đừng lo, Riku! Ngồi đi nào!"
Ganpaku đẩy tôi ngồi xuống.
Trong lúc đó, tôi nhận thấy em kế đang nhìn mình.
Ánh mắt bọn tôi giao nhau. Em ấy lập tức cúi mặt xuống bàn.
"?"
Tôi an tọa, khi không hiểu hành động của em ấy.
"Riku này! Sao cậu đột nhiên cắt tóc thế?"
Genpaku ngồi kế bên hỏi lý do tôi cắt tóc, nên tôi quay sang đáp.
"Không phải tớ muốn cắt đâu, mà là tuyệt đối phải cắt."
Dứt lời, đứa bạn thuở nhỏ bỗng nhìn tôi từ đằng sau.
"Hee~, hay ha. Đúng chính xác điều tớ đã nghĩ!"
"?"
Genpaku nói mấy lời sâu xa. thúc tôi quay lên.
Sau đó, giáo viên vào lớp và tiết học bắt đầu.
-----
Giờ giải lao... Chính là lúc địa ngục đã đến.
Khi hồi chuông reng lên và giáo viên chủ nhiệm ra khỏi lớp, cả lớp bao vây kín tôi.
Đa số là con gái...
Câu hỏi cứ như lũ quét, [Chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu lại cắt tóc vậy~.] [Lột xác hử? Cậu đẹp trai lắm đó, Kaizei!]
Như thể hôm qua chỉ là giấc mộng.
Thật tình, tôi khá choáng váng bởi số lượng nữ sinh thái độ quay ngoắt do tôi cắt tóc.
Ngược lại, những cô gái còn lại chỉ quan sát tôi từ xa. Chẳng hiểu sao, Idol-sama có vẻ bực bội.
... Từ hôm qua rốt cuộc đã có chuyện quái gì vậy!
Định bụng sẽ buông những câu phẫn nộ, nhưng tôi chỉ để nó trôi qua lặng lẽ.
Không lường trước bạn cùng lớp sẽ thay đổi, tôi đảo mắt đi.
Genpaku và mấy người khác đi tới.
"Mọi người này, Riku sắp tới giới hạn rồi, nên hãy để cậu ta yên nhé."
... Ba-dump☆. Quả như dự đoán, Genpaku! Vị thánh Genpaku, hỡi Đức Phật!
Không khỏi cảm động với sự giúp đỡ bất ngờ, một cô gái hỏi [Hở, vậy là cậu biết nhan sắc thật của Kaizei-kun, hả Kuroyama-kun?] như thể tra khảo cậu ta.
"Tớ vừa mới biết hôm qua thôi... Nhưng từ hồi khai giảng là tớ đã thấy tên này rất ngầu rồi!"
Cậu ta nói rồi khoác vai tôi.
... Thịch☆ .
Lời của Genpaku khiến tim tôi xao xuyến, còn mấy cô khác thì hét [Kya!]
... Cái lớp này hỏng rồi.
Lát sau, bỗng có một tiếng đùng.
Ê ê, tàn thì tàn chứ đừng có xỉu kiểu đó.
Tôi nghĩ bụng, tôi nhìn qua hướng phát ra âm thanh, phát hiện cô em kế nãy còn đang úp mặt mà không nhúc nhích tí nào, giờ lại nằm bệt xuống sàn.
"Sora!"
Chứng kiến thấy, tôi lao tới nơi em ấy đang bất tỉnh.