Rời đi biệt thự của Ninh Phượng Nam, Mạc Bảo Bảo vẻ mặt hoảng hốt ngồi lên xe, dưới tình huống không có ý thức nhấn chân ga, lửa đỏ sắc Lomborghini như hỏa tiễn phóng ra ngoài, bảo vệ chưa kịp nâng vòng bảo hộ lên đã trực tiếp tông gãy vòng bảo hộ rời đi.
Mạc Bảo Bảo giờ phút này giống như lâm vào vũng bùn, cô không biết chính mình bây giờ nên làm gì, cô không biết nên đi nơi nào, thậm chí, cô không biết chính mình còn sống để làm gì.
Nhưng cô phải sống, vì để cho gia gia dưới suối vàng an tâm, cho dù có vất vả, cho dù có mờ mịt, cô vẫn phải sống.
Nhưng cô hiện tại không có mục tiêu, không có động lực, không có giá trị còn sống.
Cuộc sống của cô có thể không thay đổi, chu du các quốc gia, ngày nửa tháng trở về một lần.
Tuần lễ thời trang Paris sắp đến, nhà thiết kế Milan cũng gửi thiếp mời đến cho cô, cô vẫn có thể đi Châu Phi xem voi, đi Thái Lan xem gay, đi Nhật Bản tắm suối nước nóng, cô có thể muốn làm gì thì làm, cô sẽ vĩnh viễn không vì tiền mà phát sầu, nhưng cô hoàn toàn không chấp nhận được.
Đã từng cô có thể thoải mái không kiên nể gì ngoạn nhạc là vì Ninh Phượng Nam còn bên cạnh, vô luận cô đi đâu đều biết cô có nhà để về, có người đem cô nâng niu trong lòng bàn tay.
Khi cô mệt mỏi, cô có cảng tránh gió.
Khi cô hạnh phúc, cô có người chia sẻ.
Khoái hoạt cùng ưu sầu của cô đều có người nguyện ý cùng cô chia sẻ, cô cũng không cảm thấy cô đơn.
Nhưng hôm nay, chỉ còn có một mình cô.
Đã từng ở thời điểm cô khóc cầu phải gả cho Ninh Phượng Nam, Mạc lão gia đã nói "Bảo Bảo, Ninh Phượng Nam nhiệt mặt lãnh tâm, không phải lương xứng tốt!".
Nhưng cô không nghe, cô cảm thấy chỉ cần cô thích là đủ rồi.
Nay mới cảm nhận được gia gia lương khổ dụng tâm.
Đã chậm rồi.
Nhưng nếu quay ngược thời gian trở lại, biết trước kết quả cô vẫn như cũ sẽ chọn Ninh Phượng Nam.
Tính tình cô là vậy, chẳng sợ biết rõ kết cục vạn kiếp bất phục, vẫn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cho nên, bất quá là cô gieo gió gặt bão mà thôi.
Mạc Bảo Bảo đem âm nhạc trong xe vặn đến lớn nhất, đóng kín hai bên cửa kính xe, sau đó ở trên đường cao tốc lớn tiếng gào khóc.
Cô khóc càng hung thì nhấn chân ga càng dùng sức.
Xe Mạc Bảo Bảo như hỏa tiễn lao nhanh trên đường cao tốc, đem sở hữu mấy chiếc xe ngang hàng vứt phía sau, giống như hỏa diễm xẹt qua đường đêm, làm kinh khởi tiếng thét chói tai, những người chỉ e thiên hạ không loạn chạy đuổi theo sau.
Nhưng Bảo Bảo hoàn toàn không hay biết, cô chỉ cảm thấy thống khổ, nước mắt làm mơ hồ hai mắt, gắt gao cầm tay lái gân xanh lộ lên, giống như đem toàn thân khí lực dồn hết vào việc này, chân lại dần dần thả lỏng.
Tốc độ xe của Mạc Bảo Bảo dần dần chậm lại, đột nhiên thay đổi hướng, đem xe xoay ngang trên đường cao tốc, ngăn chặn các xe sau lưng đang lưu thông.
Cô dần dần nhắm mắt lại, mặc cho số phận.
Nếu xe phía sau không có tông vào xe cô, nếu cô không xảy ra tai nạn xe cộ, nếu cô còn sống, như vậy cô sẽ nhận mệnh sống sót.
Gia gia..
thực xin lỗi, thỉnh cho phép con tùy hứng lần cuối cùng đi..
cô thật sự đau lòng chịu không nổi.
Mạc Bảo Bảo tắt đi âm nhạc, cả thân thể úp sấp lên tay lái chờ đợi kết quả.
Chết..
hay là sống..
Sau đó chỉ nghe bén nhọn tiếng phanh xe, cả thân thể cô buộc chặt, thoáng cong lên khóe miệng có chút chờ mong, giống như chờ đợi được giải thoát.
Kết quả không như cô tưởng tượng, chỉ nghe thấy liên tục tiếng phanh xe vang lên, sau xe cô có một chiếc Hummer đậu cách xe cô không vượt qua nửa thước.
Chung quy vẫn không chết được!
Mạc Bảo Bảo có chút tiếc nuối nghĩ.
Vừa mới phanh xe lại đúng lúc, nam tử kia một phen mở cửa xe bước xuống, chuẩn bị đi giáo huấn phía trước chủ nhân chiếc xe lửa đỏ kia.
Mẹ nó! Lái xe thể thao là rất giỏi sao? Lái xe thể thao liền dám trên đường cao tốc xằng bậy sao? Hắn lái xe quân dụng Hummer cũng không dám xằng bậy, xe thể thảo này còn dám kiêu ngạo như vậy! Phỏng chừng là thứ không có đầu óc phú nhị đại, mụ nội nó, nếu hắn không phanh lại đúng lúc sẽ tông vào ngay.
Nhưng không đợi hắn đến gần, Mạc Bảo Bảo liền nhấn chân gia tuyệt trần rời đi, chỉ để lại nam tử kia nhìn chằm chằm biển số xe, đứng sửng ở đó đổ mồ hôi lạnh.
- A, biển số trung ương..
quân ủy..
Trách không được dám như thế kiêu ngạo!
Nam tử kia lớn đầu nghĩ nếu như vừa rồi không phanh lại kịp thời, tông lên xe đó, nếu như bản thân không chết, cũng không có kết quả gì hay.
Dù sao giửa xe thể thao và xe quân dụng tông vào nhau, xe thể thao kia sẽ nát, mà người ngồi bên trong chẳng sợ phúc thiên mệnh đại cũng rất khó sống sót.
Cho nên hắn may mắn đã tránh được một kiếp, trong lòng cảm thấy may mắn sống sót sau tai nạn.
Hoàn hảo hôm nay không tăng tốc độ xe.
Mà bên này lái xe Mạc Bảo Bảo cuối cùng bình tĩnh xuống, cô bắt đầu dùng tốc độ bình thường lái xe, sau đó hướng sân bay chạy tới.
Cô phải rời khỏi đây!
Mà phía bên này, Triển Phong nghe Trần Thi Vũ thuật lại tình huống sau, không nói hai lời, lập tức gọi cho bác sĩ tư nhân của Ninh Phượng Nam, đông thời phân phó cho bệnh viện quân khu phái người tới cấp cứu, sau đó mặc áo ngủ mang dép lê hướng gara chạy đi.
Trời ơi! Chuyện này không thể truyền ra ngoài!
Nếu truyền ra ngoài, không chỉ có hắn, mà Ninh Phượng Nam cũng không có kết cục tốt.
Hiện tại là thời kì mấu chốt Ninh Phượng Nam tranh quyền, nếu chuyện Mạc Bảo Bảo bắn chết hắn bị tuôn ra, không chỉ Bảo Bảo bị trừng phạt, Ninh Phượng Nam cũng không thoát khỏi liên can, tiền đồ của hắn coi như phế.
Dù sao Mạc Bảo Bảo làm như vậy cũng là do hắn muốn ly hôn với cô ấy!
Mà quan hệ của Mạc Bảo Bảo với người lãnh đạo thế hệ trước là bọn hắn thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Cô lớn lên dưới con mắt của các lão nhân gia, thậm chí đối tốt với cô hơn thân tôn tử vài phần, hơn nữa trước khi chết Mạc lão gia còn thỉnh người thế hệ trước hỗ trợ chiếu cố cô ấy.
Cho nên dù Mạc lão gia mất, Ninh Phượng Nam thăng chức vẫn thuận lợi như cũ, điều kiện là hắn phải đối xử với Bảo Bảo cho tốt.
Có lẽ hiện nay người thế hệ trước sẽ cho phép bọn hắn ly hôn, bởi vì bọn họ sẽ không cần bận tâm lời hứa với Mạc lão gia mà quan tâm Ninh Phượng Nam nữa, cũng có thể để hắn tự thân xông pha tạo ra một mảnh thiên địa riêng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Mạc Bảo Bảo không thể bị tổn thương!
Cho nên lần này Ninh Phượng Nam bức Mạc Bảo Bảo ly hôn cũng không được tiết lộ nửa phần, chỉ có thể truyền ra ngoài là Mạc Bảo Bảo nguyện ý ly hôn mà thôi.bg-ssp-{height:px}
Nếu Mạc Bảo Bảo truyền ra ngoài là cô không muốn ly hôn, làm cho người thế hệ trước biết đến, chỉ cần cô không muốn thì Ninh Phượng Nam tuyệt đối không ly hôn với cô được.
Bởi vì nếu Ninh Phượng Nam còn muốn tiếp tục theo con đường chính trị, muốn tiếp tục thăng quan tiến chức, hắn không thể làm trái ý thế hệ trước được.
Cho nên, Ninh Phượng Nam tính kế Mạc Bảo Bảo.
Hắn biết cô ấy tâm cao khí ngạo, hắn hiểu trong khung cô rất kiêu ngạo, hắn có thể đoán được nhất cử nhất động của cô.
Lần này ly hôn, bất quá là một lần cá cược của hắn mà thôi.
Hắn cược Mạc Bảo Bảo luyến tiếc hắn, cô sẽ đến giữ lại hắn.
Hắn cược cô thương hắn nên cô sẽ hiểu ý hắn.
Hắn cược cô sẽ thành toàn hắn, nên hắn chỉ trúng đạn ở ngực trái mà thôi.
Cuối cùng hắn thắng!
Nhìn như ba đào mãnh liệt, thật ra là phương thức bình tĩnh nhất chấm dứt dây dưa cùng Mạc Bảo Bảo hơn năm, nhưng vì sao tâm của hắn lại đau như thế?
Triển Phong dẫn theo xe cấp cứu tới, nâng Ninh Phượng Nam lên cán, hắn dùng thanh âm khàn khàn nói với đứng thất thần một bên Trần Thi Vũ,
- Trần tiểu thư, cô là thiên kiêm của bí thư B thành, nên nói cái gì, nên làm cái gì, tôi nghĩ không cần tôi phải bày cô chứ?
- Tôi biết, tôi sẽ không nói! – Trần Thi Vũ vội vàng lắc đầu trả lời.
- Xem ra cô vẫn không hiểu ý tứ của tôi! – thanh âm Triển Phong càng thêm trầm thấp vài phần.
- Anh có ý tứ gì? – Trần Thi Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Trần tiểu thư, hôm nay Ninh thiếu gia trúng đạn đúng không? – Triển Phong lãnh khốc hỏi.
- Không phải tôi, là Mạc Bảo Bảo nổ súng! – Trần Thi Vũ vội vàng làm sáng tỏ nói.
- Quả nhiên là đồ ngu ngốc! – Triển Phong nói thầm trong lòng, bất quá vì đại sự của Ninh Phượng Nam, hắn nhẫn nại nói – hôm nay không có Mạc Bảo Bảo, cô ấy luôn luôn ở Mỹ, không có khả năng là cô ấy.
Cô hiểu chưa? Cô nhớ kĩ, nếu cô dám nhắc đến Mạc Bảo Bảo nửa phần, hậu quả ra sao chính cô nghĩ đi, cô phải biết rằng ở B thành, bí thư thị ủy cũng không phải chức gì lớn, cô hiểu không?
- Tôi biết, tôi biết..
- Trần Thi Vũ vội vàng gật đầu.
- Như vậy cô hẳn đã nghe nói qua, gần đây trong nước có vụ án buôn lậu vũ khí, Ninh thiếu từng đề nghị chỉnh đốn lại bị Lưu gia cản trở, cho nên hắn hoài nghi buôn lậu vũ khí này cùng cao tầng quân đội có quan hệ, mà hôm nay, Ninh thiếu vừa trình báo cáo về tăng mạnh quản chế khí giới lên quân ủy thì hắn lại trúng đạn.
Đây là vì sao? Hiện tại cô hiểu chưa?
- Tôi hiểu, là người Lưu gia làm.
– Trần Thi Vũ cuối cùng cũng thông minh một chút.
- Như vậy cô có thể đi trở về.
– Triển Phong gật đầu nói xong, không thèm liếc mắt Trần Thi Vũ một cái liền xoay người bước đi.
Hắn hiện tại phải thừa cơ sắp xếp, bằng không Ninh Phượng Nam muốn lên chức, ngồi trên vị trí Lưu gia phải chờ ít nhất ba năm! Trong tay bọn họ đã có bằng chứng buôn lậu của Lưu gia, chỉ kém một cơ hội dẫn đến khởi án.
Nay phát sinh hắn trúng đạn mà khởi kiện, vừa vặn có thể đưa đên người cao tầng nhúng tay, đến lúc đó bọn họ thuận thế nhắc tới, có thể dẫn đến quân đội điều tra, liền có thể lật đổ Lưu gia.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một mà!
Mạc Bảo Bảo lái xe đến sân bay lại không xuống xe, ngồi trong xe không hề có động tĩnh.
Cô không biết đi nơi nào, cô không biết ngoại ngữ, không có phiên dịch viên bên cạnh, cô ở nước ngoài sẽ nửa bước khó đi.
Hiện tại cô không muốn gọi cho phiên dịch viên, đó là người của Ninh Phượng Nam cố ý sắp xếp bên cạnh mình, cô không muốn nhìn đến những gì liên quan đến Ninh Phượng Nam.
Như vậy cô không thể ra nước ngoài.
Trong đất nước to lớn này, cô tìm không thấy một người thân để nương tựa.
Cô không có một chỗ có thể đi, cô không nhớ nổi có người nào vướng bận cô, hay người nào có thể làm cho cô vướng bận.
Nguyên lai, cuộc sống năm của cô bần cùng như vậy!
Nguyên lai, ngoài gia gia ra, cuộc sống của cô chỉ có duy nhất Ninh Phượng Nam mà thôi!
Trước kia cô không biết cô đơn, không biết sợ hãi.
Vì cô cảm thấy chỉ cần có hắn, thế giới của cô liền viên mãn.
Nhưng cô không nghĩ tới cô sẽ mất đi hắn!
Cho nên đây là tự làm bậy đi!
Cô bắt đầu tưởng niệm gia gia, hoài niệm gia gia từng phủng cô ở đầu quả tim, sự tưởng niệm không thể tự kiềm chế được tuôn trào.
Cô đột nhiên nhớ lại khi Mạc lão gia còn sống từng lặp đi lặp lại nói với cô,
- Bảo Bảo, nếu như sau này con thấy không có nhà để về, con hãy đi cố thổ của gia gia nhìn xem, đi xem nơi từng là "nhà" của gia gia và bà nội con.
Khi đó cô còn cười nói,
- Gia gia, con có A Nam, làm sao có thể không có nhà để về được!
Nhưng giờ này khắc này, cô mới chính thức hiểu được, Mạc lão gia có bao nhiêu đau lòng về cô.
Nay cô quả thật không có nhà để về!
Cô quay đầu xe, hướng nhà ga chạy tới, cô muốn đi cố hương của gia gia nhìn xem, ở xa xôi vùng núi Tứ Xuyên, nơi mà không người biết đến, nơi gia gia và bà nội quen biết, nơi mà trong miệng gia gia nhắc đến tràn ngập ôn nhu, nơi mà gia gia luôn nhắc đến là "nhà" mà không có cơ hội để trở về.
Cô phải nhanh chân đến xem..
Cô muốn..
về nhà!.