"Giang Dĩ Hằng, anh là kẻ đầu đất!"
Cam Điềm quay người chỉ để lại bóng lưng cho người đàn ông, giậm chân bậm bịch rời đi, sau đó ôm một bụng oán trách lăn lên ghế sô pha ngủ khò khò.
Ngày nghĩ đêm mơ, cô mơ mình đại chiến với một tên nửa người nửa thú có khuôn mặt của Giang Dĩ Hằng.
Cô như Tyson, trái đấm móc, phải đấm mạnh, những cú rơi như mưa lên thân thể tên nửa người nửa thú kia, đánh cho con quái vật phải gào rú thảm thương, nghẹo đầu sang một bên khóc nghẹn ngào. Cuối cùng hắn không thể không phủ phục quỳ gối van xin cô, mở miệng "Cam đại nhân" ngậm miệng "Tha cho tôi đi."
Ngày hôm sau, cô bị tiếng loa chói tai dưới lầu đánh thức dậy.
"Toàn thể dân cư toà nhà số 9 xuống làm xét nghiệm covid."
Cô cụp mi chớp mắt, còn chưa tỉnh hẳn, hai cái đùi như robot đi loạng chọng vào nhà vệ sinh.
Lúc qua bàn ăn,cô loáng thoáng ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập trong phòng.
Nháy mắt cô tỉnh hẳn như bị dội gáo nước lạnh vào đầu.Trên bàn ăn bày một chiếc đĩa sứ viền xanh đựng hai miếng bánh sandwich nhân trứng được cắt đôi, trứng ốp la lòng đào mà cô thích nhất.
Bên cạnh có một phong bì màu mơ nhạt viết tên "Cam Điền", nét bút thật mạnh mẽ.
Cam Điềm mở phong bì đổ chiếc chìa khoá dự phòng nhà vào lòng bàn tay, hai mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sandwich trên bàn, cực lực nuốt ngụm nước bọt.
Cô cảm thấy tên khốn Giang Dĩ Hằng này thật quá đáng, cố ý làm bữa sáng ngon như vậy để ở đây như địa chủ nhà giàu bày đặt khoe khoang với cô.
Không phải nói, lòng tốt lớn nhất khi bạn đang ăn mà người khác phải đói, đó là đừng bập miệng à?
Khá lắm, tên này chẳng những dám bập miệng trước mặt cô, mà còn sợ cô không nghe thấy cơ đấy.
Cam Điềm uất ức.
"Toàn thể dân cư toà nhà số 9 xuống làm xét nghiệm covid. Kiểm tra bắt buộc, nếu ai không xuống đúng giờ sẽ bị đánh mã vàng, chú ý...Người già đi đứng không tiện cứ an tâm ở trong nhà, uỷ viên quản lý khu dân cư chúng tôi sẽ cử người đến tận nơi thu thập mẫu."
Loa lớn dưới lầu gọi triệu tập lần cuối.
Cam Điềm lấy tốc độ tên lửa rửa mặt chải đầu, rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống. Tình nguyện viên đang kiểm kê nhân số toàn bộ toà nhà, xác nhận không sai rồi mới mời mọi người xếp hàng ngay ngắn tiến hành lấy mẫu xét nghiệm.
So với sự hỗn loạn người chen người ngày hôm qua thì hôm nay mọi thứ cực kỳ rõ ràng rành mạch. Mỗi người đều được tình nguyện viên dẫn đến và nhắc nhở cần giữ khoảng cách 2 mét.
Thậm chí còn ưu tiên cho người già và trẻ nhỏ cần lên mạng học online một làn riêng, người nào đến đều được làm ngay, hiệu suất cực cao, tuyệt đối không có cảnh người già phải đứng lâu hay trẻ nhỏ trễ giờ vào lớp.
Cam Điềm đang đứng đợi tìm check barcode mã vạch của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt bên cạnh.
"Nơi này hiện giờ không còn mấy người đứng, tao xếp hàng ở đây thì làm sao? Đây gọi là tận dụng tài nguyên có biết không? Đừng tưởng rằng mình là tình nguyện viên mà cứ như cầm lông gà làm lệnh tiễn nhé. Bố mày không thích phải đi lòng vòng, có gì gọi thị trưởng nói chuyện với tao đi."
Người đàn ông nhìn cực kỳ giang hồ chợ búa, miệng ngậm nửa điếu thuốc song hỷ, khói mù mịt, áo ngủ in hoa văn giống quân K bích của bộ bài, cứ như mình là đại diện to nhất cho toàn bộ thanh niên khu nhà.
Chị gái tình nguyện viên bị hắn quát không nói được gì, tức đến mức đứng ngớ ra ở đó.
Ý thức được tình huống nơi này không đúng, trưởng nhóm đứng đằng xa đang chỉ huy nhóm người khác bước nhanh tới đây, lạnh lùng nói với tên kia: " Lối này dành cho những người ưu tiên."
Nét mặt ông chú chợ búa hơi biến hoá, dù người đến chỉ mặc trang bị phòng hộ nhưng nhìn qua là biết người này tập võ, thân thể cường tráng, càng không nói đến việc cao hơn ông ta hai cái đầu và đang cực kỳ tức giận.
" Hơn nữa, khi test covid không được phép hút thuốc lá." Giọng nói quyết liệt không một chút ngập ngừng mang đến cảm giác áp bách cho người đối diện.
Lưu manh chợ búa chỉ biết sợ mạnh hiếp yếu, định nhấc chân chuồn, lại nghe thấy người đàn ông răn dạy không được phép hút thuốc lá...đành phải cúi đầu khom lưng dập điếu thuốc rồi ngoan ngoãn xếp sau cả đoàn người. Sau đó giả bộ như người qua đường ngắm chim sẻ trên cây, dường như chuyện vừa rồi đều không liên quan đến mình.
Quần chúng nhân dân cực kỳ ăn ý nâng tay, tiến hoan hô rào rào như sấm.
Vào giờ phút như thế này thực sự cần một người giữ gìn trật tự như vậy, giúp mọi người an tâm hơn rất nhiều.
Cam Điềm nhìn về bóng lưng người ấy cách mình không ca, phía sau bộ trang phục phòng hộ có ba chữ viết bằng bút lông đen cực kỳ rõ nét "Giang Dĩ Hằng"
Cô bỗng nhiên sợ hãi thán phục, không nghĩ người từ trước đến nay đều tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như Giang Dĩ Hằng giờ lại báo danh làm tình nguyện viên.