“Nhị Điềm, sao bức ảnh kỷ niệm một năm ngày cưới của bạn lại theo phong cách thập niên cũ vậy? Nhìn qua khá hài hước.”
Ngũ Phúc nhíu mày, sợ hãi kêu than, “Hay do bụng lớn không tiện, nhưng thế cũng không phải lý do để qua loa đại khái như vậy chứ.”
Ba con cá nhỏ đằng sau gật đầu phụ hoạ, tay giở soàn soạt cuốn album ảnh màu hồng nhạt.
“Thật sự đúng là người làm mẹ, bạn thay đổi rồi, người đàn ông của bạn qua quýt lấy lệ với bạn như vậy mà bạn cũng để yên được sao?” Ngũ Phúc tiếp tục bổ thêm một đao.
Ba con cá nhỏ đằng sau lại gật đầu phụ hoạ theo, tay giở soàn soạt cuốn album ảnh màu hồng nhạt.
Cam Điềm nhìn các cô một chút,” Giang Dĩ Hằng không dám gạt tôi đâu, là do tôi yêu cầu chụp kiểu đó. Cha và mẹ tôi bao nhiêu năm nay cũng đều chụp ảnh kỷ niệm theo phong cách đó đó.”
Đây chính là sự tiếc nuối của Cam Điềm, vợ chồng ồng bà Cam tình cảm mặn nồng mỗi lần tổ chức kỷ niệm ngày kết hôn đều không dẫn cô theo, hại cô từ nhỏ đến lớn luôn muốn có bức ảnh chụp theo phong cách thập niên cũ và những tấm ảnh kỷ niệm như của họ.
May mắn, hiện tại Giang Dĩ Hằng đã bù đắp cho cô.Về sau, mỗi năm vào ngày kỷ niệm kết hôn cô muốn cùng Giang Dĩ Hằng đi chụp ảnh kỷ niệm theo phong cách như vậy.
“Chậc chậc.”
Đại Diễm vỗ tay bốp cái rồi như hiểu rõ hết thảy, “Tôi biết rồi, khẳng định do Nhị Điềm muốn chụp kiểu này. Giang tổng của người ta sao dám qua quýt với bạn ấy được. Lúc Nhị Điềm phát hiện mình mang thai, chẳng phải người ta bay từ thành phố K đến đây rồi vẫn luôn chăm sóc bạn ấy đến bây giờ sao.”
“Nhị Điềm, vì sao bạn không xin công ty chuyển công tác đến chi nhánh ở thành phố K? Thế thì hai vợ chồng trẻ các bạn không phải mỗi nguwoif một nơi.” Tam Nhạc đeo chiếc túi hình hoa trà của cô ấy, vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa hỏi, thời thời khắc khắc chờ mong hết giờ để về nhà.
Cam Điềm lắc đầu, nghiêm túc nói, “Giang Dĩ Hằng đến Bắc thành thì cũng tương tự vậy thôi. Tôi không nỡ xa món sữa chua xào và món gà thì thầm dưới khu chung cư, nên mới không đi thành phố K.”
“Thế thì công ty của Giang tổng nhà bạn phải làm sao bây giờ?” Bốn con cá nhỏ trăm miệng một lời.
“Tôi mặc kệ. Dù sao Giang Dĩ Hằng bảo rằng tôi thích làm ở đâu cũng được, anh ấy có thể thay đổi, lên kế hoạch lại vì tôi.”
Nói xong, Cam Điềm giữa sự ghen tị ao ước của đám cá con, nâng cái bụng to đứng dậy cất đồ đạc, sau đó ra quét bảng chấm công, để lại tiếng hô hoán “Nhị Điềm chậm một chút, chậm một chút” đằng sau lưng rồi chạy mất.
Cô hào hứng phi xuống dưới lầu, còn chưa ra đến đường lớn đã trông thấy người đàn ông của cô đang đứng dưới tán cây long não xanh biếc dạt dào.
Tóc đen, sơ mi trắng, chiếc quần jean màu khói xám giặt đến bạc màu, cả người rất có khí chất thanh xuân vườn trường.
Quả nhiên, chỗ tốt khi kiếm được người đàn ông đẹp trai là bạn muốn dáng vẻ nào thì anh ấy đều đáp ứng được hết.
Không có gì tuyệt vời hơn khi có một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, mỗi ngày đều đến an ủi mình sau một ngày làm việc mệt mỏi.
“Mệt, lả, đói, bụng, rồi.” Cam Điềm nhảy đến trước mặt anh, bĩu môi nũng nịu.
Trong tay Giang Dĩ Hằng là chiếc túi ở cửa hàng tiện lợi, nhìn dáng vẻ nhảy tới nhảy lui của cô không khỏi nhíu mày lo lắng, nhưng cũng chả mắng mỏ gì.
Thời điểm thai kỳ, tính khí cô nàng nhỏ nhen lắm.
“Hôm nay đi làm vui không?” Anh móc từ túi quần jean một chiếc kẹo đưa cho cô.
Cam Điềm bóc lớp giấy ni lông, thuận miệng đáp, “Vui lắm.”
Sự chú ý của cô đang tập trung lên chiếc kẹo que, cô phát hiện kẹo còn có nhãn dán dành riêng cho phụ nữ có thai, bên trong lớp nước đường màu hổ phách có thêm một quả mơ nhỏ.
“Quản lý còn khen PPT của em rất có trình tự. Giang Dĩ Hằng, em cảm thấy đợt kiểm tra cuối năm nay em nhất định sẽ giành hạng A đó.” Cô ngậm kẹo mơ cười rạng rỡ, khoé mắt cong cong.
“Ừm, em giỏi nhất.”
Người đàn ông mỉm cười nghe, sau đó lại kéo cô sát lại người mình vì chỉ sợ cô bị người đi đường đụng phải.