"Cam Điềm"
Bên ngoài vang lên tiếng đàn ông trầm thấp đầy từ tính, vẫn còn giọng điệu khách sáo lạnh lùng như mọi ngày nhưng ẩn giấu bên trong là vẻ lo lắng hiếm thấy.
"Kít" Cam Điểm dịch cái ghế đang chặn cửa ra, chịu đựng cái đầu phủ đầy bọt xà phòng mò ra mở cửa.
Ánh mắt Giang Dĩ Hằng khẽ đảo sang bên cạnh, bất thình lình nghe thấy tiếng dịch chuyển ghế, lời đang lăn trên đầu lưỡi lập tức bị nuốt trở lại họng.
Tốt lắm, ở nhà anh còn muốn đề phòng anh như kẻ thái.
Anh bỗng nhiên thu hồi hết thảy sự quan tâm, ngữ khí xa cách lạnh lẽo thường ngày, như thể anh qua đây chỉ để làm tròn trách nhiệm của một vị chủ nhà.
"Khu chung cư hết nước, bộ phận thuỷ lợi đang sửa gấp, dự tính trước bảy giờ sáng mai sẽ khôi phục lại. Còn mất điện là do cô cắm sạc ipad trong phòng khách bằng một cục sạc đểu kém chất lượng dẫn đến chập mạch cả đường điện, cầu chì bị đứt."
Cam Điềm biết, trong thế giới của Giang Dĩ Hằng, không tồn tại những từ " Có lẽ, hẳn là". Anh vĩnh viễn có năng lực phán đoán nhận định mọi công việc. Ví dụ như bây giờ, anh ta nhanh chóng túm được thủ phạm là do củ sạc đểu của cô.
Thật hối hận, biết thế không tham rẻ mua sạc tại cửa hàng nhỏ ven đường."Dĩ Hằng."
Thấy người đàn ông bê thùng dụng cụ chuẩn bị thay cầu chì, Cam Điềm vội vàng nhỏ giọng gọi anh từ sau lưng.
Cô chớp chớp đôi mắt nai, vô cùng đáng thương nói:" Dĩ Hằng, tóc của tôi."
Giang Dĩ Hằng pha hai chai nước suối cùng với chỗ nước nóng ít ỏi trong bình đun, sau đó bảo cô cúi người xuống, mượn ánh trăng sáng rồi ở bồn rửa tay dội hết bọt xà phòng cho cô.
Tiếng nước chảy tí tách, lòng bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt qua từng sợi tóc. Lần đầu tiên ở nơi này trong thời tiết khô nóng của buổi đêm, Cam Điềm cảm thấy dễ chịu như vậy.
Anh lặng lẽ thay cô gội sạch mái tóc dài đến ngực.
Kỳ ức lũ lượt trào về, nhớ ngày đó khi đang học năm hai đại học, tôi có tham gia một khóa học lập trình.
Vào trận tuyết rơi đầu mùa, cô ấy đứng trước toà nhà giảng dạy số hai của Khoa khoa học máy tính cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mượt mà khoác trên vai, áo khoác bị những bông tuyết nhẹ làm ẩm ướt vậy mà cô không thấy lạnh. Tóc tai ngắn cũn cỡn trông rất kỳ quái nên bị không ít nữ sinh đi đường che miệng cười trộm.
"Em đọc trên Forum trường nói anh thích con gái tóc ngắn." Cô nhảy nhót đến trước mặt anh, ngẩng mặt lên, giọng nói du dương trầm bổng. "Vậy nên, Giang Dĩ Hằng, giờ anh có thêm một lý do để thích em."
Anh không nhịn được cong khóe môi, từ chiếc kệ treo tường lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ lau lỗ tai cho cô, do dự nửa ngày vẫn mở miệng ra hỏi, " Sao giờ lại nuôi tóc dài rồi?"
"Hả?" Cam Điềm đột nhiên bị anh hỏi giật cả mình, thành thật trả lời, "Bởi vì giờ tôi thích tóc dài."
Dứt lời, ngôi sao đang loé lên trong mắt anh phút chốc bay mất, chỉ còn sự trống vắng ảm đạm.
Cam Điềm cảm nhận được động tác của anh cứng đờ, vội nói, "Giang Dĩ Hằng, lỗ tai bên phải cũng muốn lau."
"Không nghĩ anh tay nghề tốt vậy, anh nên cân nhắc đi làm nhân viên gội đầu ở quán cắt tóc. Đến lúc đó, nhất định có rất nhiều người khen và tip thêm tiền cho anh."
Dựa vào tay nghề cùng dung mạo của anh ta, làm vịt cho người ta vặt lông cũng được. Nhưng câu này thì Cam Điềm không dám nói, ngoan ngoãn nuốt vào trong bụng.
Trong nháy mắt, nét mặt người đàn ông khôi phục vẻ thường ngày, nếu không phải lo lắng cô lười biếng để tóc ướt đi ngủ, anh thật muốn trở về phòng mình.
- --
Lúc Giang Dĩ Hằng đổi cầu chì, Cam Điềm đứng ở một bên giơ điện thoại soi đèn cho anh. Ánh đàn flash chiếu vào một bên mặt anh, đường nét rõ ràng, vẻ mặt chuyên chú.
Bỗng dưng, điện thoại để trên bàn ăn rung lên, chuông thông báo Wechat phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
"Điện thoại."
Tên đàn ông kia không dừng việc lại chỉ lạnh giọng chỉ huy cô.
Cam Điềm bĩu môi, trong lòng vạn lần bất mãn vì bị anh sai vặt nhưng hiện giờ đều phải nhờ vả người ta nên cô đành ngoan ngoãn thay anh nhấc điện thoại lên rồi nịnh nọt đưa tới trước mặt anh.
Giang Dĩ Hằng liếc qua thông báo người gọi, hai hàng lông mày đen đậm nhíu chặt lại nhưng nhanh chóng giãn ra.
Anh che giấu cảm xúc kia rồi lệnh Cam Điềm ấn nút nghe.