Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng ngày mùng 4 tháng 10, Cam Điềm xuống tàu tại nhà ga Khê An.

Vé xe, vé máy bay tuần lễ vàng rất khó mua, mất vài ngày cô mới cướp được vé xe lửa ngày 4/10.

Thật vất vả hì hục kéo va li hành lí về nhà lại phát hiện trong nhà không có một ai, lúc này cô mới nhớ khối mười hai chỉ được nghỉ hai ngày lễ quốc khánh.

” Đúng thật là cha mẹ ruột, ngay cả một ngụm cơm cũng không phần mình.”

Cam Điềm lục tung cả nhà cũng không tìm được nửa phần đồ ăn, lập tức chuyển đầu súng, dự định tới nhà ăn trường TH số 1 Khê An ăn chực.

Cô trực tiếp đi vào cửa sổ bán vịt quay thiết bản ở căng tin lầu hai, đây chính là món yêu thích nhất khi cô còn học tại đây.

Trong đoạn ký ức u tối cực kỳ tàn ác năm lớp mười hai, vịt quay thiết bản là tia sáng duy nhất trong cuộc đời cô, đương nhiên kèm theo mùi hương mê người của nó.

Vị đầu bếp mập lùn trung trung tuổi thoáng nhìn thấy một cô gái trẻ ngó nghiêng ở cửa sổ, nhanh chóng cười nói, “Đây không phải con gái của thầy Cam sao? Càng lớn càng xinh.”

“Chào chú!” Cam Điềm nói năng ngọt như mật, lập tức chào hỏi ông, lại khen ông dạo này nhìn tinh tường, chỉn chu hơn năm ngoái.

“Ha ha ha…”

Người đàn ông cười không khép được miệng, quay người gỡ một con vịt bóng loáng đỏ au từ lò nướng ra, ấn lên trên miếng thiết bản, “Vừa xuống xe lửa chắc chưa ăn cơm đúng không, chờ chút, để chú làm cho cháu món vịt quay thiết bản, lại thêm hai cái bánh bao chay, một lon coca lạnh, đảm bảo no căng bụng thì thôi.”Cam Điềm lập tức gật đầu, quá hợp ý cô, vậy là cô đứng vươn dài cổ chờ đợi, thỉnh thoảng còn cùng vị đầu bếp tám nhảm vài câu chuyện thường ngày.

Chốc lát sau, có hai nữ sinh mặc đồng phục viền xanh bạc hà nắm tay nhau đi tới.

Hai đứa nhón chân qua khung cửa sổ nhìn lướt vào trong, biểu tình chết lặng gọi, “Nửa con vịt quay thiết bản, nhiều cà rốt và vừng.”

“Tao không thể chịu nổi lão Cam dạy toán rồi. Tao đã nói là hai câu hỏi cuối cùng tao không làm nổi nên sẽ bỏ qua, ông ấy nhất quyết không chịu. Sống chết lôi tao đến phòng làm việc tiếp tục tính toán, vẫn không ra. Văn phòng tính không ra lại kéo tao đến lớp 6 ông ấy chủ nhiệm để tính tiếp. Cả ngày liền lải nhải không ngừng cái gì mà chênh nhau một điểm đã là thua ba sân bóng kín người rồi, tuyệt đối không được bỏ. Tao sắp bị ông ta dồn ép đến điên rồi.”

“Mày nói tao không à, mày thử học bà Cam đi, mẹ ơi, chính xác là Diệt Tuyệt sư thái,mày phải nếm cảnh mỗi ngày đều bị chòng chọc theo dõi, bắt phải thuộc cái này thuộc cái kia đi thì mới biết được. Cơ thể tao sắp bị bà ta tra tấn xuyên thủng thành mã QR nát bét trên màn hình điện thoại đây.”

Ngay lúc hai đứa nhóc ríu ra ríu rít phỉ nhổ với nhau, Cam Điềm nhịn không được cười nhẹ, khúc khích một tiếng. Những đau khổ cô chịu năm đó cuối cùng cũng có người đồng cảm được.

Hai đứa nhóc bị doạ cứ tưởng cô là giáo viên mới đến nên lập tức chuyển đề tài.

“Nghe nói hôm qua trường chúng ta có đại soái ca siêu cấp đẹp trai xuất hiện?”

“Đúng. Cực soái luôn, so với toàn bộ nam sinh dưa xanh trong trường thì có tư vị đàn ông hơn nhiều. Tiểu Thiến còn nói chuyện với anh ấy đấy!”

“Nói cái gì? Đại soái ca sao lại không tuân thủ nam đức vậy, tuỳ tiện bắt chuyện với em gái học cấp ba cơ à.”

“Không phải, anh ấy muốn mượn thẻ học sinh của Tiểu Thiến để mua vịt quay thiết bản. Hình như bạn gái của anh ấy tốt nghiệp trường chúng ta, trước kia thích nhất là món vịt quay này.”

Cam Điềm chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ, nghe lời bọn nhóc mà các đầu móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Không đợi lễ quốc khánh qua đi, Cam Điềm lập tức rời khỏi Khê An.

Trong lòng bàn tay cầm tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ, tìm rất lâu trong các ngỏ hẻm mới thấy một quán mì xập xệ.

Biển hiệu lung lay nhìn như sắp từ trên không trung rơi xuống, đập vào mặt là một màu đen kịt bóng mỡ.

Cam Điềm đứng trước cửa ra vào, đang do dự thì

“Soạt—“

Một người phụ nữ khuôn mặt lam lũ từ trong tiệm đi ra, giội chậu nước bẩn đỏ lòm xuống nền đất, ngước lên, vô tình thấy một cô gái xinh đẹp gọn gàng đứng bên phải, đôi mắt vô thần chết lặng bỗng hiện lên tia sáng.

“Cháu là…bạn gái của Dĩ Hằng?” Bà hỏi.

Đi theo người phụ nữ tiến vào ngõ hẻm sau tiệm, Cam Điềm mới phát hiện nơi này như hang động liền nhau. Bên trong căn phòng nhỏ nối sau tiệm mì là mấy gian đồ tồi tàn, bám đầy bụi và lớp cáu bẩn hình như không lau sạch nổi.

Người phụ nữ tìm trong hộc tủ lúc lâu mới lấy ra một chiếc bình sắt gỉ và pha cho Cam Điềm một chén trà hoa cúc.

Cam Điềm nói cảm ơn, nhận chén thuỷ tinh, chỉ thấy từng đoá hoa cúc mập trắng là là trên mặt nước.

“Bác là mẹ của Dĩ Hằng?” Cam Điềm không nhịn được tò mò lên tiếng.

Người phụ nữ gục đầu, giọng nói xúc động đan thêm tiếng khóc run run, “Bác không có tư cách làm mẹ của Dĩ Hằng. Sau khi cha nó chết, bác không chịu được cảnh nghèo khó trong nhà nên để lại nó cho bà nội nuôi, còn mình thì bỏ đi cùng người lái xe vận tải. Khi đó nó mới sáu tuổi, liều lĩnh quỳ trên mặt đất giữa cơn mưa to, cướp lấy túi hành lý cầu xin bác đừng bỏ rơi nó, nhưng bác vẫn nhẫn tâm rời đi.”

Cam Điềm kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hoá ra anh lạnh lùng cũng bởi vì việc này, trách không được khi cô kéo vali hành lý đi anh cũng không nói lời gì.

“…Về sau bác lại cùng người đàn ông kia sinh ra một đứa nhỏ mang trái tim tật nguyền. Đại khái tám chín năm trước có người hảo tâm thông qua tổ chức để tài trợ tiền chữa bệnh và tiền sinh hoạt hàng tháng cho đứa nhỏ. Mãi đến tận hai năm trước bác mới biết người đó là Dĩ Hằng, nhưng bác không còn mặt mũi nào gặp lại nó.”

Đầu ngón tay cầm chén thuỷ tinh tê dại.

Cam Điềm giờ mới biết vì sao Giang Dĩ Hằng đã thực hiện vô số dự án trong suốt thời gian học đại học, giành được vài lần tiền thưởng trong cuộc thi mà vẫn chỉ có một ít tiền tiết kiệm lúc tốt nghiệp.

Nhưng mà những việc này, anh chưa hề nói với cô.

Truyện Chữ Hay