Ngón tay người đàn ông xuyên qua khu rừng âm u rậm rạp nhưng mượt mà, rồi nhẹ nhàng tách hai mảnh thân trai hồng hồng, mềm nhũn, bên trong đã sớm lầy lội, ẩm ướt, tí tách chảy từng giọt mật dịch.
"Muốn xoa hạt đậu nhỏ." Cam Điềm không kiên nhẫn, trực tiếp kéo tay anh ấn nhẹ vào nhụy hoa rồi chỉ dạy anh vân vê nhè nhẹ.
Ngón tay người đàn ông đặt trên nhụy hoa đỏ tươi, lòng bàn tay anh thêm chút lực rồi tăng tốc.
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Cam Điềm chỉ cảm thấy một cơn tê dại kích thích thẳng lên đại não, hai bắp chân trắng gầy không nhịn nổi mà kéo căng ra.
"Thật thoải mái, thật sảng khoái, Giang Dĩ Hằng, nhanh hơn chút nữa."
"Đồ quỷ tham ăn."
Anh bóp bóp gương mặt đang đỏ au của ai đó, ngược lại giảm tốc độ tay, cố ý nhẹ nhàng ra ra vào vào như có như không khiến cơ thể Cam Điềm phải uốn éo cầu xin anh mau lên.
Giang Dĩ Hằng nhìn người phụ nữ vặn vẹo như con rắn nước dưới thân mình, bộ phận sinh dục dưới hông càng ngày càng nóng và cứng. Anh hận không thể trực tiếp lật người cô lại, dùng côn th*t tiến công thần tốc vào thẳng huyệt của cô, rồi chiến đấu anh dũng trong hoa tâm.Thế nhưng anh không thể làm vậy, bọn họ đã chia tay rồi.
Còn giờ là do Cam Điềm uống say, ý thức mơ hồ, mà anh lại là người không bao giờ cưỡng đoạt cô vào tình huống như thế này.
"Dĩ Hằng, nhanh chút đi mà, còn muốn anh đầu cho em."
Cam Điềm giật tung đai váy. Bờ vai nhỏ, phía dưới xương quai xanh tinh xảo là ngực tròn trịa đẫy đà trắng nõn,hai hạt đậu đỏ rung rinh mê người.
Đôi mắt màu đen của Giang Dĩ Hằng nhuốm đẫm sắc màu tình dục, hô hấp cũng dần nặng nề hơn.
Suốt ba năm qua, từ sau khi cô bỏ đi, anh không có chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. Có đôi khi anh còn hoài nghi mình có còn là một thằng đàn ông bình thường nữa hay không.
Anh cố gắng tìm lại giọng nói, hỏi, "Em thật sự muốn anh ngực cho em?"
"Ừm, Dĩ Hằng, ăn ngực em đi, mút mạnh vào." Cánh tay nhỏ của cô chống vào ngực cường tráng mạnh mẽ của anh, những âm cuối run rẩy lăn tăn như cầu xin anh.
Một giây sau, người đàn ông cúi đầu xuống, đầu lưỡi ấm nóng điên cuồng láp ngực của cô như đứa trẻ con bú sữa mẹ, miệng mở lớn cắn mút ngoạm quầng vú, khiến cô sướng điên hai chân mở rộng ra, tiếng rên rỉ vừa yêu kiều vừa mềm mại.
Cam Điềm chịu không nổi, cảm thấy chỉ làm thể này thôi thì cô không thể nào thỏa mãn được.
"Dĩ Hằng, huyệt nhỏ muốn ăn dương v*t to." Vành mắt cô đỏ bừng, thanh âm quyến rũ năn nỉ.
"Không được." Não Giang Dĩ Hằng vẫn còn giữ một chút tỉnh táo.
"Cầu xin anh đấy, em khó chịu lắm, sắp chết rồi, xin anh dùng đại côn th*t của mình cắm vào em đi." Cam Điềm lắc lắc đôi vú trắng mềm, thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng.
Ngón cái của anh nhẹ lau đuôi mắt cô, giọng nói mềm mỏng như thấm ra nước, "Ngoan, không thể đi vào. Nhịn một chút nào."
"Hu Hu, em không muốn..."
Giang Dĩ Hằng thở dài, xoa xoa đùa bỡn vú cô, thỉnh thoảng lại cúi xuống luân phiên mút mát ngậm cắn cả hai bên ngực, muốn giúp cô giảm bớt cơn nứ ng tình.
"Em thật khó chịu, không đi vào cũng được, cọ cọ bên ngoài thôi, anh ơi dùng đại nhục bổng cọ xát huyệt đi."
Anh nghĩ dù sao cô cũng uống quá nhiều rượu tráng dương, nếu như không xuất ra được thì khẳng định đêm nay không thể yên được.
"Chỉ cọ cọ?" Anh xác nhận lại.
Cam Điềm vội gật đầu, con mắt đen nháy nháy, hứa hẹn đủ kiểu, "Dĩ Hằng, em chỉ dùng đại nhục bổng cọ cọ vào phần ngoài huyệt thôi, tuyệt đối không cắm vào, em thề."
Bộ phận sinh dục nổi đầy gân xanh nhảy ra khỏi chiếc quần lót màu đen, kích thước cực lớn, thân màu hồng nhạt.
Cam Điềm nuốt nước bọt ừng ực, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ mũ nấm mềm mượt, chất nhầy đậm đặc rỉ ướt cả lỗ sáo, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhỏ vào lòng bàn tay trắng noãn của cô.
Cô không đợi kịp, nâng cái mông nhỏ, tay cầm côn th*t kéo lại gần miệng huyệt.