Edit & Beta : Đoè
Ánh mắt đầu tiên sẽ chú ý tới Bạch Thành Úc, có lẽ bởi vì bộ dáng người này có phần hơi thiên hướng nữ tính, nhưng cho tới sau này, so với mọi lần thỉnh thoảng tới tìm anh, khát vọng muốn nhìn thấy anh mới nảy sinh ra.
Cô nhi viện nằm ngay ở thành phố L, nhưng với trí tương đối hẻo lánh, để tránh Bạch Thành Úc phát hiện hắn đến để bắt anh trở về, mười mấy tên cấp dưới mà Kiều Ngạn mang theo, một hàng xe Maybach màu đen dừng ngay bên ngoài cổng, đám trẻ con ở bên trong cô nhi viện tò mò chạy ra ngó nhìn bọn họ.
Đã gần hai tháng kể từ khi Bạch Thành Úc bỏ trốn hắn. Trên đường đi Kiều Ngạn đã nghĩ kỹ rồi, sau này dù có thế nào đi nữa hắn cũng sẽ xích nhốt người này lại.
Là do hắn nhất thời sơ sẩy, mới để Bạch Thành Úc có cơ hội chạy trốn khỏi hắn.
Kiều Ngạn phái người canh hai đầu cửa trước và sau, hành động này khiến mấy đứa trẻ con sợ không thôi, rụt người đứng sau cánh cửa, ban đầu Kiều Ngạn lục soát không tìm thấy người, lấy ra một tấm ảnh chụp trực tiếp hỏi viện trưởng, gần đây có gặp người nào giống trong ảnh không.
Viện trưởng thấy mục đích hắn tới đây có dự cảm chẳng lành, mãi vẫn không trả lời.
Kiều Ngạn kiềm nén cơn giận, nở nụ cười ôn hoà, nói," Tôi là bạn thân của anh ấy, bởi vì có chút tranh cãi hiểu lầm mà anh ấy giận dỗi tôi."
.... Viện trưởng là người đã có tuổi, sống hơn nửa đời người nên cũng biết, vẻ mặt thận trọng nhìn hắn, có chút tò mò, tấm ảnh Kiều Ngạn lấy ra là ảnh hai người họ chụp chung thời còn đại học, dáng vẻ bọ họ rất thân thiết, chắc chắn không thể nào làm giả được.
Kiều Ngạn lại nói, "Anh ấy đang bị bệnh, bỗng nhiên bỏ đi khiến tôi rất lo lắng."
Hắn không tìm thấy chút tin tức nào từ bệnh viện về việc có người đàn ông nào phá thai, nói vậy hiện tại đứa nhỏ trong bụng Bạch Thành Úc vẫn còn, rất nhanh đã được năm tháng, chắc chắn bụng không thể nào phẳng lì như đàn ông bình thường được. Viện trưởng thấy thái độ hắn thành thật, mới mở miệng nói, "Sáng này Thành Úc đã rời đi, nói là phải về nhà."
Viện trưởng nói, "Cậu ấy đã nói với ta như vậy đấy."
Bạch Thành Úc vẫn còn nhà ở thành phố L sao ?
Hỏi xong, một người phụ nữ bỗng đi tới, cô ta nghe nói Kiều Ngạn đang đi tìm Bạch Thành Úc, vẻ mặt khẩn trương hỏi,"Anh ấy mắc bệnh gì vậy, liệu có chữa được không ? "
Trong khoảng thời gian này Bạch Thành Úc ở lại cô nhi viện làʍ ŧìиɦ nguyện viên, công việc hàng ngay là trông nom bọn trẻ trong viện, thỉnh thoảng xuống bếp nấu ăn, lúc đang nấu cơm vì ngửi thấy mùi tanh của thịt cá anh lập tức bịt miệng chạy ra ngoài, như muốn phun tất cả mọi thứ trong dạ dày ra, người phụ nữ đã chứng kiến rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần cô ta dò hỏi, Bạch Thành Úc đều đánh trống lảng không trả lời.
Sau này khi bụng Bạch Thành Úc dần dần lớn lên, vốn từ đầu chỉ nghĩ anh béo lên thôi, nhưng thường ngày Bạch Thành Úc lại ăn rất ít, còn không bằng một đứa nhỏ sáu bảy tuổi, sao có thể béo lên được.
Người phụ nữ có ấn tượng rất tốt về người thanh niên ít nói này, chỉ là không biết vì sao, chỉ khi chơi với đám trẻ vẻ mặt anh mới buông lỏng sự căng thẳng.
Kiều Ngạn nhìn thẳng người phụ nữ đang đi về phía hắn, ánh mắt hắn tối sầm lại chửi trong một giây, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, hắn nói, " Có thể chữa khỏi."
Người phụ nữ kia có chút ngượng ngùng hỏi, "Cậu có biết Bạch Thành Úc sống ở đâu không? Tôi thử hỏi rất nhiều lần, nhưng anh ấy không trả lời...."
Kiều Ngạn khẽ cười, "Hình như anh ấy sắp kết hôn."
"... Cái gì??" Người kia kinh ngạc.
"Có vẻ như họ đã quen biết nhau từ thời đại học, mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp."
Cố tình kéo dài thời gian cũng vì muốn để người phụ nữ này biết khó mà lui, huống chi hắn quen biết Bạch Thành Úc sớm hơn người này nhiều.
Thấy Kiều Ngạn nói như vậy, người phụ nữ kia cúi gằm mặt xuống, tựa như có chút tiếc nuối, cô còn tưởng rằng Bạch Thành Úc vẫn còn độc thân, cũng bởi vì trong hai tháng anh ở cô nhi viện, hai người từng trò chuyện với nhau rất nhiều, giống nhau các cặp đôi yêu nhau khác, làm sao có thể trong một thời gian dài như vậy không liên lạc được.
"Anh ấy thật sự...sẽ kết hôn sao?" Người phụ nữ như lẩm bẩm một mình hỏi.
Rõ ràng trong lòng đang rất ghen ghét, lại còn bày vẻ hiền lành, Kiều Ngạn kiên nhẫn nói, "Có lẽ sẽ kết hôn vào tháng sau."
...Người phụ nữ khẽ khịt mũi, dường như rất khổ sở mà xoa xoa hai mắt, rồi lại ngẩng đầu cười nhìn Kiều Ngạn nói, " Vậy phải chúc anh ấy hạnh phúc mới được."
Hai chữ "hạnh phúc" này, quá xa vời đối với hắn.
Kiều Ngạn nghe thấy mà ngẩn người, sau đó trả lời, "Ừ."
Đám cấp dưới lục soát mấy lần vẫn không thấy, viện trưởng vẫn trả lời như cũ, nói trắng ra là ngày hôm qua Bạch Thành Úc đã rời đi.
Rõ ràng trời đã tối nhưng anh vẫn đội mũ, như sợ bị người khác nhìn thấy mặt, chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng manh, không đủ giữ ấm.
Ngay lúc viện trưởng trở về Việt gia đón Tết với gia đình thì ông gặp ngay Bạch Thành Úc đứng trong con hẻm nhỏ, nhìn quần áo trên người anh mặc, chắc không phải là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, nhưng dường như anh không có nơi nào để đi, cuộn tròn người lại một góc tối ẩn nấp, giống như sợ sẽ bị người ta phát hiện, gương mặt thon gầy tái nhợt, đang vẻ suy dinh dưỡng. Lúc viện trưởng bước tới, vẻ mặt Bạch Thành Úc rõ ràng rất cảnh giác.
Sau đó Bạch Thành Úc theo ông về cô nhi viện làʍ ŧìиɦ nguyện viên, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu với tụi nhỏ, thời gian còn lại thì ngồi ngẩn người trên ghế.
Người gầy đến trơ xương, nhưng đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn lên, cứ như mắc bệnh lạ, ngửi thấy mùi quá tanh sẽ thấy buồn nôn.
Viện trưởng khuyên anh nên đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Bạch Thành Úc lại lắc đầu, chả mấy khi anh mở miệng nói nhưng nói rất nhỏ, "Con đã đến bệnh viện kiểm tra rồi."
"Bác sĩ nói sao ??" viện trưởng hỏi.
"Qua một thời gian nữa sẽ tốt lên."
Mặc dù trời nắng nóng nhưng anh vẫn mặc áo khoác, cứ như vậy mà chơi trò chơi mới bọn trẻ, bọn chúng cũng rất yêu thích anh, mỗi lần thấy anh, đều sẽ sấn tới quấn quít lấy Bạch Thành Úc, tại nhưng thời khắc ấy, hiếm lắm mới thấy Bạch Thành Úc nụ cười thật tươi.
Trạng thái tinh thần Bạch Thành Úc không ổn định, thỉnh thoảng mắt anh cứ dại ra, không phân biệt được rõ ràng, loại thuốc Kiều Ngạn cho anh uống trước đó khiến não anh bị thương tổn vĩnh viễn, thường xuyên mất ý thức không biết mình đang ở đâu.
Phải mất một lúc lâu mới ổn định lại.
Đó là lý do tại sao anh không muốn giao tiếp với những người khác, bởi vì anh không muốn bị họ chú ý, vì vậy anh chỉ đơn giản là một người vô tâm.
Trước đây cuộc sống của anh rất có kế hoạch, ngay cả sau khi chạy trốn khỏi Kiều Ngạn, cũng sẽ nghĩ đến chuyện mình phải đi đâu, sau đó sẽ làm gì, nhưng ngày hôm nay anh cứ chìm trong trạng thái mơ hồ, dừng như cũng không rõ mình muốn gì, tương lai sẽ ra sao. Anh không muốn cả đời này phải dựa vào Kiều Ngạn mới có thể sống được. Cũng không muốn bị sửa đổi danh tính thành một người phụ nữ, trở thành một cái xác không hồn vất vưởng chỉ đơn giản tồn tại qua ngày.
Càng không muốn sau này con mình phải chịu khổ.
Không có Kiều Ngạn, một mình anh vẫn có thể nuôi dạy con thành người, thông tin danh tính đã được nhập vào hệ thống, Kiều Ngạn biến anh trở thành kẻ gánh trên lưng một số nợ khổng lồ, sẽ không một công ty nào muốn thuê anh, tương lai sau này sẽ khiến đứa nhỏ phải chịu khổ cùng mình.
Kiều Ngạn có thể tìm đến cô nhi viện, từ phản ứng có mấy người xung quanh, cũng không giống như đang nói dối, Bạch Thành Úc về nhà sao?
Nếu là về nhà, hắn cũng không tới mức phải chạy tới đây.
Kiều Ngạn hỏi, "Anh ấy nói là về nhà nào ??"
Viện trưởng nói, "Cậu ấy nói rằng đã sống ở đó sáu bảy năm, rất thân thuộc nên không cần tôi phải lo lắng."
Kiều Ngạn nhớ tới căn chung cư trước kia Bạch Thành Úc mua, nhưng đã bị hắn bán đi, Bạch Thành Úc cũng không thể vào đó ở được.
Kiều Ngạn để lại số điện thoại của mình, nói với viện trưởng, "Nếu anh ấy trở lại, xin hãy gọi báo cho tôi biết." Viện trưởng tuy rằng rất do dự nhưng cuối cùng ông vẫn gật đầu đồng ý.
Hắn lái xe đến khi chúng cư trước kia Bạch Thành Úc từng ở, biết anh vẫn an toàn nên không còn lo sợ như trước nữa, trợ lý cùng đám cấp dưới cúm lại xác định vị trí, dù chỉ một giây thôi Kiều Ngạn hắn cũng không đợi nổi, trên đường đi vượt rất nhiều đèn đỏ.
Đậu xe ở bãi đậu xe trước chung cư, mở cửa bước xuống, dù biết nhà của Bạch Thành đã bị bán, nhưng hắn vẫn gõ cửa.
Người mở cửa là một cậu trai trẻ tuổi, hiếm khi được nghỉ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa tưởng chuyện gì lớn, sau khi mở cửa mới biết người tới là Kiều Ngạn
"...Hôm nay anh tới đây có chuyện gì sao ??" Vẻ mặt người kia rất cứng kính. Cậu ta quen biết Kiều Ngạn, bởi vì căn hộ này cũng là Kiều Ngạn lấy giá rẻ bán cho cậu ta.
Kiều Ngạn như mất hồn, không ngừng hỏi , "Chủ nhân ngôi nhà này đâu rồi"
"Là tôi đây."
"Không phải cậu."
Câu nói của Kiều Ngạn khiến người kia bối rối, ngớ người một lúc, Kiều Ngạn đã đi quanh một vòng phòng ngủ tìm kiếm, đồ đạc và vật dụng trong nhà đều đã đổi mới, không còn phong cách mộc mạc như ngày trước, trên tường dán rất nhiều poster gái đẹp lộ da lộ thịt.
Căn nhà không lớn, không đủ rộng để giấu một người.
Cậu trai kia ở đằng sau hỏi hắn làm sao vậy, Kiều Ngạn tìm một lượt nhưng không thấy Bạch Thành Úc đâu, như kiệt sức mà dựa người lên vách tường,"...Rốt cuộc Bạch Thành Úc đã đi đâu ??"
Rời khỏi cô nhi viện, cũng không còn chỗ nào để dung thân nữa.
Người kia đột nhiên nhìn hắn nói, "Buổi sáng có một người đàn ông trẻ tuổi tới gõ cửa, đội mũ ... có phải là người anh muốn tìm không?"
Kiều Ngạn ngẩng đầu hỏi, "Anh ấy ở đâu?
"Hình như anh ấy đi lên tầng trên..."
Nghe thấy cậu ta nói vậy, Kiều Ngạn vội vàng chạy vọt ra ngoài, lên tầng trên gõ cửa từng nhà một, hắn rất đẹp trai, ngược lại cũng không ai nghi ngờ hắn, căn chung cư này không lớn, không có thang máy, tổng cộng chỉ có sáu tầng.
Sáu tầng, nhưng độ cao cũng khiến người ta choáng váng sợ hãi.
Kiều Ngạn không hỏi được gì hữu ích, hắn chạy lên sân thượng. Trên mặt đất có vỏ chai bia rỗng, trước kia Bạch Thành Úc không uống rượu, giờ đây lại như đang cơn men say, một đôi mắt đẹp như hoa đào liếc nhìn hắn đầy căm ghét.
Bà tác giả như đang chơi đùa tình cảm với cái lưng già của người trẻ tuổi Chương thì ngắn xỉu chương thì dài muốn khóc thét, lại còn là mấy liên tiếp nữa.