Edit & Beta : Đoè
Rõ ràng trước đó hắn ở trong phòng Kiều Nguyên, cậu cũng không có chút biểu hiện bài xích nào, hai người bọn họ còn anh anh em em một hồi... Sao giờ lại thành Kiều Nguyên cấm túc hắn?
Một tháng không được chạm vào cậu, không thực tế một chút nào.
Khoan đã.
Ninh Tu Viễn đột nhiên ý thức được điều gì đó, lồng ngực thổi phồng lên cảm xúc hưng phấn, "Em chấp nhận tôi sao ??!'
Hỏi một lần không có được đáp án, Ninh Tu Viễn còn phải hỏi thêm lần thứ hai," Trước kia em đều trực tiếp đuổi tôi đi, không cho tôi chút cơ hội nào cả."
Tai Kiều Nguyên đỏ lên, vẻ mặt vừa buồn bực vừa xấu hổ,"Sao anh nhiều lời thế hả ???"
Bộ dạng này chắc chắn là ngầm đồng ý rồi.
Nhận ra được điều này, đầu óc như muốn nổ tung.
Nếu không phải Kiều Nguyên còn đang mang thai, Ninh Tu Viễn rất muốn bế cậu xoay vòng vòng, hắn nào có thể nhịn được một tháng không thể chạm vào cậu, từ sau khi hai người sống chung một mái nhà, dường như toàn phải hai đến ba tháng hắn mới được chạm vào cậu một lần.
Ngay sau đó, Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc đang ngồi xếp bằng trên sàn lên, cậu nhóc vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, một giây trước còn đang ôm chân ba nhỏ, làm sao tới giây tiếp theo đã đang bay bay cao rồi.
"Hu hu..." Cách mặt đất quá cao, Ninh Mặc có chút sợ hãi, nhưng Ninh Tu Viễn đang vui sướng vẫn cho nhóc bay cao cao.
"Đúng là tiểu bảo bối của daddy." Ninh Tu Viễn nói.
"...." Ninh Mặc căn bản nghe không hiểu Ninh Tu Viễn đang nói gì, chỉ biết chu cái miệng nhỏ, động cũng không dám động, yên tĩnh làm một em bé ngoan.
Ninh Tu Viễn còn hôn hôn Ninh Mặc mấy cái, Ninh Mặc ủy khuất nhìn Kiều Nguyên, nhóc cảm thấy ngày hôm nay mình sẽ trở thành một bảo bảo biết bay.
Kiều Nguyên không nhìn nổi nữa, nói, " Anh bỏ Tiểu Mặc xuống trước đã."
Lúc này Ninh Tu Viễn mới chịu thả Ninh Mặc đang bay cao cao xuống.
Ninh Tu Viễn gọi nhỏ.
Ngoài cửa sổ có tiếng pháo hoa nổ vang, màn đêm dường như đã biến thành vườn hoa đầy sắc màu, chỉ lưu lại chút khoảnh khắc đẹp đẽ ngắn ngủi.
Ngay lúc Ninh Tu Viễn vén rèm cửa lên, nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang, Kiều Nguyên ngoảnh đầu lại nhìn, những ngày lễ hội vui mừng này, đã đánh bay những ưu sầu phiền não, không còn gì bận tâm vướng mắc nữa.
Ninh Tu Viễn tiến lên trước một bước, giọng nói dịu dàng xưa nay chưa từng có," Năm mới vui vẻ."
Kiều Nguyên có chút sững sờ, những ngày trước hầu như cậu toàn đón giao thừa một mình, chỉ có ngày hôm sau mới đến nhà chính Kiều gia ăn cơm.
Ninh Tu Viễn không biết lấy lòng người khác, cũng không biết lãng mạn là gì, vì thích Kiều Nguyên nên hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách làm cho đối phương vui vẻ.
Hắn trước kia tặng Kiều Nguyên rất nhiều đồ vặt xa xỉ, kết quả cuối cùng không thể nghi ngờ đều bị Kiều Nguyên vứt đi hoặc đem tặng cho người khác, bởi vậy Ninh Tu Viễn hắn không dám tặng đồ lung tung nữa, không biết lấy ở đâu ra một hộp đựng một nghìn con hạc gấp bằng giấy, nói, "Đây là tôi tự gấp, không tiêu tiền lãng phí."
Một ngàn con hạc giấy chứa đựng những lời cầu phúc tốt đẹp, thời điểm đi ngang qua khu vực của nhân viên, hắn nhìn thấy hộp đựng hạc giấy trên bàn của một nhân viên nào đó, là bạn trai của cô ấy tặng, hắn cũng có chút ấn tượng về người này, bởi vì trong công ty có không ít người khen rằng bạn trai cô ấy rất tốt.
Có tài liệu tham khảo như vậy, Ninh Tu Viễn vắt kiệt thời gian làm, tải video trên mạng về học theo, lúc đầu gấp không được tốt lắm, sau cũng dần dần thành thạo.
Sợ rằng đám nhân viên trong cũng ty sẽ không thể nào biết được, một vị chủ tịch thường ngày mặt lạnh nghiêm chỉnh, lại thừa dịp không ai hay biết đóng cửa phòng gấp nghìn con hạc giấy.
Kiều Nguyên không muốn nhận cho lắm, có lẽ là do vừa mới giao thừa năm mới mà lại từ chối quà của người khác thì không được tốt cho lắm, hoặc là cậu nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của đối phương, cho nên mới mím môi, nhận lấy đồ Ninh Tu Viễn tặng, ôm trong lòng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đầu xuân đến, vạn vật bắt đầu có dấu hiệu sinh sổi nảy nở, cành cây trơ trụi hai bên đường cũng đâm chồi nảy lộc. Ngày sinh dự kiến của Kiều Nguyên là vào khoảng tháng , Ninh Tu Viễn bàn giao công việc của công ty cho tổng giám đốc, quyết ở nhà với Kiều Nguyên một tấc không dời.
Rõ ràng người sinh con không phải hắn, nhưng lại khẩn trương đến sắp hỏng đầu luôn rồi.
Mấy ngày nay Ninh Tu Viễn lo lắng đến mức không ngủ được, đêm khuya còn lặng lẽ đến phòng của Kiều Nguyên nhìn thử, khi nhìn thấy người nằm trên giường lớn ngủ yên ổn, hắn mới dám rời đi.
Mấy chuyện vụn vặt trong nhà đều đó hắn làm tất, sáng sớm lúc ăn cơm hắn cứ ngồi nhìn chằm chằm Kiều Nguyên cầm thìa trong tay ăn cơm, như thể giây tiếp theo cậu sẽ không cảm thấy không khỏe.
Kiều Nguyên nhíu mày nói, "Trên mặt tôi có dính chữ viết nào sao?
".. Không có."
Dù bạn là ai, bạn đang làm gì một khi bạn bị người khác cứ nhìn mình chằm chằm, có thế nào đi chăng nữa bạn cũng sẽ cảm thấy khó chịu, Ninh Tu Viễn ho hai tiếng, nói, "Kiều Nguyên—đứa nhỏ thứ hai này, cứ đặt tên theo ý của em nhé."
Kiều Nguyên đáp lại.
Phảng phất lại nghĩ tới cái gì, Ninh Tu Viễn nói, "Kiều Nguyên, chờ em sinh con xong..... Chúng ta..."
Chúng ta kết hôn đi.
Câu nói tiếp sau đó Ninh Tu Viễn không nói ra, bởi lẽ vì chuyện xảy ra lần trước chỉ cách ngày họ kết hôn có mấy ngày, khiến hắn cả đời này không thể quên được, cho dù không ai trong hai người nhắc tới, nhưng cũng không có nghĩ là nó chưa từng xảy ra.
Mà hắn sẽ dùng cả đời này để quý trọng Kiều Nguyên, bù đắp lại những gì cậu đã mất.