Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giản Tĩnh giật mình.

Án mạng phòng cấp cứu? Nghĩa là ở đây sắp diễn ra sự kiện đổ máu ư? Làm sao bây giờ, chạy à?

Bản năng sinh tồn và nỗi sợ hãi ngấm ngầm chi phối cô, hai chân chuẩn bị cất bước rời khỏi chỗ này.

Hệ thống không ngăn cản.

Nhưng Giản Tĩnh vừa đi được hai bước chẳng biết vì sao đã dừng lại, chần chừ hỏi thầm: ‘Ta có thể chạy không?’

[Có thể, có điều ký chủ là người thường, đây là hành động tự bảo vệ mình nhưng thành tích sẽ hơi kém, chỉ thưởng điểm can đảm mà thôi.]

Có thể bảo vệ được mạng sống là tốt rồi, cần chi cái điểm can đảm ấy?

Giản Tĩnh không tham, nhưng lại hỏi: ‘Lúc mi phân phát nhiệm vụ, mi nghĩ ta sẽ làm được à?’

[Hành vi phạm tội chưa bắt đầu, nếu ký chủ có thể tìm ra người phạm tội và kịp thời ngăn lại, nhất định sẽ có xác suất giải quyết được vấn đề.]

Giản Tĩnh lập tức sửng sốt.

Đương nhiên cô có thể chạy nhanh tránh xa nơi nguy hiểm này, nhưng người ở đây lại chẳng biết gì cả, đến lúc án mạng xảy ra sẽ có bao nhiêu người mất mạng đây?

Nghĩ đến đây, cô không thể thuyết phục bản thân rời đi được nữa.

Nhưng nếu cô quyết định nhúng tay vào thì vô cùng khó khăn.

Cô đã từng chết một lần rồi, không muốn phải bỏ mạng thêm lần nào nữa. Vì sao lại là cô chứ? Cô chỉ là một người bình thường thôi mà?

Giản Tĩnh do dự một hồi, cuối cùng vẫn không thể ngoảnh mặt rời đi.

Cứ thử trước đã, thấy nguy thì chạy, như vậy không được coi là vô lương tâm. Giản Tĩnh tẩy não mình ba phút, dùng kỹ năng quan sát mới có được để quan sát kỹ càng từng người một.

Thật khó có thể tưởng tượng một kẻ bệnh không dậy nổi lại có thể gây nên ‘án mạng’ kinh hoàng như thế. Do đó, Giản Tĩnh loại bỏ đa số bệnh nhân.

Bác sĩ và y tá cũng bộn bề bao việc không ngóc đầu lên nổi, tuy rằng thỉnh thoảng có đôi lúc bộp chộp nhưng không có lý nào gϊếŧ người ở đây.

Giản Tĩnh tạm thời loại bỏ hai nhóm người đó thì nhóm người nhà bệnh nhân là đáng nghi nhất. Người thân của những người này bị bệnh nặng, trong lòng chất chứa nỗi sầu, rất có khả năng sẽ kích động bất cứ lúc nào, gây nên kết cục thảm hại không thể cứu vãn.

Cho nên, cuối cùng Giản Tĩnh tập trung vào một vài đối tượng khả nghi.

Người khả nghi thứ nhất là người ba đưa con đến khám bệnh, độ chừng ba mươi, đô con lực lưỡng, giọng nói vang dội. Vừa rồi ông ta mới hung hăng mắng y tá mấy câu vì cô ấy không lấy được ven cho đứa bé. Người có cảm xúc hay kích động sẽ dễ gây ra chuyện dại dột.

Giản Tĩnh dựa vào những đặc trưng này, gọi anh ta là ‘người ba cường tráng’.

Người khả nghi thứ hai là gã đàn ông tranh chấp với người khác ở quầy thu ngân, khí thế hung hăng, nổi giận với cả nhân viên thu ngân: “Sao lại lắm tiền thế? Cô định nhân cơ hội này để lừa tiền chúng tôi chứ gì? Tôi nói cô biết, không có cửa để lừa tôi đâu.”

Người xung quanh tụm lại thành vòng, có người vội vã đóng tiền, lên tiếng cự lại người đàn ông: “Nhường chỗ đi, anh không đóng thì để người ta đóng chứ!”

“Cút, hôm nay cô không giải thích đàng hoàng cho tôi thì đừng hòng làm việc.” Người đàn ông cười khẩy.

Giản Tĩnh thấy mâu thuẫn sắp tăng thêm, dựa vào đặc điểm chính, gọi tên này là ‘Gã đàn ông đóng tiền’.

Người khả nghi thứ ba là mấy thành phần đáng ngờ đang quanh quẩn trước phòng cấp cứu. Có nam có nữ, từng người một quấn dây, tay giơ biểu ngữ, trên đó viết tám chữ ‘Lang băm hại người, trả lại công đạo.’

Bên trên lá cờ là hình ảnh đấu tranh, có thể thấy được đây là biểu tình chống đối các bác sĩ, những người này cũng có hiềm nghi vô cùng lớn. Cô đặt tên cho họ là ‘Đám người bạo lực bác sĩ’.

Người nào có khả năng cao gây ra án mạng?

Người ba cường tráng thứ nhất có vóc người vạm vỡ, có khả năng gây tổn thương cho người khác. Gã đàn ông đóng tiền thứ hai bắt đầu cuộc cãi vã, giống đối tượng sắp bộc phát. Còn mấy người có chuẩn bị mà đến...

Ai cũng khả nghi, ai cũng có khả năng trở thành tội phạm.

Giản Tĩnh khổ sở suy tư hồi lâu, lại không thể phân tích ra câu trả lời chính xác.

Giản Tĩnh bất lực, cô quyết định chuyển hướng suy nghĩ.

Đầu tiên, điều kiện tiên quyết để một vụ án mạng xảy là việc làm tổn thương người khác, đó là người có sức mạnh lớn, có thể dùng tay không gây ra những vết thương có mức độ nhất định.

Nếu có thể tìm được vũ khí gây án, tuy không thể ngăn cản tai nạn xảy ra nhưng có thể giảm bớt thương tổn đến mức thấp nhất.

Giản Tĩnh nhanh chóng tìm tòi khắp phòng cấp cứu, thành thật mà nói, đồ vật có thể tạo ra lực sát thương lớn đến vậy cũng không nhiều. Hầu như không có dụng cụ sắc bén như dao phẫu thuật mà toàn là kim, kéo và ống truyền.

Trái lại, trong tay bệnh nhân lại có dao gọt trái cây.

Con dao lớn nhất đang nằm trong tay một cô gái, cô ấy đang gọt táo cho bạn trai ăn.

Giản Tĩnh sờ vào cây xúc xích dăm bông trong túi, cố ý đi lên phía trước hỏi: “Xin chào, làm phiền chút nhé. Xin hỏi tôi có thể mượn dao gọt trái cây một lát được không?”

Cô gái kia gọt táo xông, trông thấy người mượn đồ là một cô gái trẻ tuổi, vì thế không đề phòng: “Được chứ, đây nè.”

“Cảm ơn, chút nữa tôi trả lại cô nhé.” Giản Tĩnh bưng mì gói và dăm bông, cô đánh lạc hướng, đi thẳng vào cầu thang.

Giản Tĩnh định trốn ở đây một lát.

Khả năng xảy ra án mạng ở cầu thang tương đối thấp, sẽ không có ai cướp vũ khí ở đây. Hơn nữa, cho dù không thể ngăn cản án mạng thì đám đông cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Có điều, lấy con dao gọt trái cây này sẽ có ích thật sao?

Giản Tĩnh ngồi trên bậc thang, nghịch ngợm con dao nhỏ trong tay. Trong những con dao ở phòng cấp cứu, con dao này là lớn nhất, nhưng cùng lắm chỉ bằng nửa bàn tay. Chưa bàn đến lưỡi dao không mấy sắc bén, nếu đâm vào người thì có thể gϊếŧ được mấy người chứ?

Đừng quên miêu tả của hệ thống là ‘vô cùng bi thảm’ và ‘giảm bớt thương vong của nhân viên’. Có thể thấy, trong chuyện này không chỉ có một người bị hại thôi đâu.

Lúc này vẫn còn quá sớm để yên tâm.

Giản Tĩnh cắn ngón tay, vận động tất cả tế bào trong cơ thể cùng suy nghĩ.

Cô chưa từng học trinh thám, cũng không hiểu cái gì là hình trinh, thứ duy nhất am hiểu chính là tưởng tượng. Nếu vậy, chi bằng thử tượng tượng xem sao.

Giản Tĩnh đặt giả thiết con dao gọt trái cây này chính là hung khí đả thương người, vậy chuyện sẽ xảy ra thế nào?

Hung khí không phải dụng cụ do mình chuẩn bị, khả năng cao là ý muốn gϊếŧ người đột nhiên bộc phát. Hung thủ nảy sinh tranh chấp với người nào đó, sau đó bắt lấy con dao gọt trái cây gần nhất để đâm người.

Sau đó thì sao? Người đó vì kích động trong chốc lát mà phạm tội, có lẽ sẽ vô cùng hốt hoảng. Lẽ nào còn có thêm suy nghĩ ‘đâm lao thì phải theo lao’, gϊếŧ thêm mấy người nữa ư?

Không đúng.

Nếu vậy thì là đôi tình nhân đó sao?

Cũng không giống, vừa nãy tuy Giản Tĩnh chỉ mới đối mặt với hai người họ, nhưng dưới tác dụng của thẻ quan sát, cô vẫn nhanh chóng góp nhặt được một ít thông tin của bọn họ.

Nam sinh đang truyền nước mang đôi giày cỏ bốn lá, có gia cảnh khá tốt. Balo của nữ sinh đặt bên cạnh, một góc của bài thi bị lộ ra. Bên cạnh treo thẻ học sinh, cho thấy hai người là sinh viên.

Nữ sinh còn gọt táo cho nam sinh, xem ra tình cảm của hai người ổn định, không có lý nào lại phạm tội.

Nếu thế thì cô đoán sai rồi, con dao gọt trái cây không phải hung khí, phải nhanh chóng trở lại phòng cấp cứu để tiếp tục điều tra.

Giản Tĩnh mặc kệ, ăn một nhúm mì gói đã nát vụn, tất cả tâm tình đều bị đầu óc chiếm cứ nên dạ dày cũng chẳng thấy đói. Cô do dự, cắn răng trở về.

Khi Giản Tĩnh trả lại con dao gọt trái cây cho cô nữ sinh, đúng lúc cậu nam sinh truyền nước xong, y tá đang rút kim. Sau khi kết thúc, đôi tình nhân đan tay vào nhau rời khỏi phòng truyền nước.

Giản Tĩnh quan sát ba đối tượng hiềm nghi.

Người ba cường tráng thứ nhất đã bình tĩnh lại, con anh ta đang ngủ sâu trong lòng người mẹ, hai vợ chồng nhỏ giọng trò chuyện. Không còn ngòi nổ, độ khả nghi của người ba cường tráng bỗng hạ xuống.

Người thứ hai là gã đàn ông đóng tiền vẫn đang hùng hùng hổ hổ, bảo vệ đứng trước mặt anh ta. Có một cô y tá đang đàm phán với anh ta, những người khác vẫn tiếp tục xếp hàng đóng tiền, không khí khôi phục như bình thường.

Giản Tĩnh tiếp tục quan sát.

Đám người biểu tình chống đối bác sĩ vẫn vậy, cô tiếp tục quan sát.

Giản Tĩnh liếc mắt để ý đến bọn họ, đồng thời hơi phân tâm để quan sát những người có độ khả nghi không cao lắm. Dù sao tài nghệ cô cũng có hạn, nhìn sơ lược rất có thể sẽ bỏ sót thông tin mấu chốt, nhưng mỗi một người trong nhóm người này vẫn tương đối an toàn.

Nhưng mà, chuyện không mong muốn vẫn đến.

“Ò é ò é...” Còi báo động của xe cứu thương vang lên.

Rất nhanh chiếc cáng được đưa xuống chuyển vào phòng cấp cứu, nơi vốn vô cùng ồn ào lại càng thêm ồn ào. Mà người theo sát xe đẩy tiến vào càng khiến không ít người âm thầm nhíu mày.

Đây là những người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh, trên người nồng mùi rượu. Trên cánh tay của một người trong số đó có đầy hình xăm, hai người đi bên cạnh cũng cao to lực lưỡng, vừa tiến vào liền ầm ĩ: “Nếu hôm nay không chữa được cho người này, tôi sẽ phá nát bệnh viện này cho mấy người xem!”

Giản Tĩnh: “...” Đồ thần kinh.

Nghĩ bản thân là hoàng đế à, trẫm muốn đầu của ngươi?

Giản Tĩnh nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sự cảnh giác trong lòng cô đã dâng lên đến đỉnh điểm.

“Huênh hoang làm cái gì? Mày cho mày là ai?” Một người đàn ông cao gầy khác tiến vào, nói hết nỗi lòng của mọi người, khinh thường trừng mắt nhìn người đàn ông xăm trổ đầy tay: “Nếu mày không phát điên đã không xảy ra loại chuyện này!”

“Mẹ nó, mày là người ra tay mà còn dám ở đây lý luận à?” Người đàn ông xăm trổ đầy tay nổi giận đùng đùng.

Người đàn ông cao gầy chế giễu: “Tao không có đẩy cô ấy, nếu không phải mày nhấc bàn, em ấy cũng sẽ không va phải.”

“Tên súc sinh mày!” Người đàn ông xăm trổ đầy tay bước nhanh về trước, vung nắm đấm.

Người đàn ông cao gầy đưa tay ra đỡ, nhấc chân đạp mạnh.

Lúc hai người này sắp đánh nhau ở giữa đại sảnh, một giọng nữ khàn khàn vang lên: “Ầm ĩ gì thế? Chỗ này là bệnh viện, đưa họ đến đồn cảnh sát đi.”

“Bà già này...” Người đàn ông xăm trổ đầy tay vô cùng nóng nảy, nghiêng đầu mắng.

Quả tim của Giản Tĩnh như đang treo trên đầu sợi dây, sợ không cẩn thận sẽ phải thấy máu đổ.

Cũng may bảo vệ phản ứng mau lẹ, nhanh chóng lắc mình chắn trước nữ bác sĩ, không để đám người kia đến gần.

Dường như đây không phải lần đầu nữ bác sĩ gặp phải tình huống như vậy, bà ấy bình tĩnh hỏi: “Còn muốn cứu người nữa không? Muốn cứu thì người thân qua kia ký tên, còn không cứu thì mấy anh cứ tiếp tục náo loạn đi.”

Người đàn ông xăm trổ đầy tay bị tụt khí thế, vẫn mạnh miệng: “Tôi ký! Bác sĩ Hách Mi phải không, tôi sẽ nhớ rõ bà.”

Bác sĩ Hách Mi làm như không nghe thấy, bà ấy lấy tờ thông tin rồi chỉ vào hàng cuối cùng: “Ký ở đây.”

Người đàn ông xăm trổ đầy tay vụng về ký tên mình lên trên.

Nữ bác sĩ bình tĩnh gật đầu, nói với nữ sinh trẻ tuổi đi bên cạnh: “Tiểu Hạ, cô phẫu thuật với tôi.”

Nhìn sơ qua đã biết cô gái này vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, gương mặt cô gái trở nên sáng bừng, liên tục gật đầu. Cô ấy đi theo làm trợ lý cho nữ bác sĩ vào phòng mổ.

Người đàn ông xăm trổ đầy tay và người đàn ông cao gầy tái diễn màn cũ, mỗi người chiếm một nửa cánh cửa, ông không nhường tôi thì tôi cũng chẳng nhường ông, tiếp tục giằng co.

“Em gái tao mà gặp chuyện không may thì mày chờ đền mạng đi!”

“Đồ bịp bợm, là cô ta tự té, liên quan gì tới tao?”

Hai bên liên tục giằng co.

Giản Tĩnh lặng lẽ chờ ở góc xa nhất, trầm ngâm xem có cần báo cảnh sát hay không: ‘Đám người đó trông có vẻ đang kích động, người đông thế mạnh, là điều kiện tốt để một vụ án mạng diễn ra. Bây giờ cô lấy việc ‘gây chuyện’ làm lý do để báo cảnh sát đưa họ đi, có phải có thể tránh khỏi việc xảy ra thảm án chăng?’

Nhưng Giản Tĩnh vẫn còn vài băn khoăn.

Sau khi Giản Tĩnh báo cảnh sát, cảnh sát đến chắc chắn sẽ hỏi là ai báo. Nhìn đối phương là biết dạng người không dễ đụng vào, nói không chừng sẽ trả thù cô. Nếu bọn họ thật sự là ngọn nguồn của án mạng… Cô nghiến răng… Trả thù thì trả thù vậy.

Lỡ như không phải thì sao?

Sau khi cảnh sát đến có thể sẽ kích động đến hung thủ thật? Cô đắc tội người ta đã đành, nay lại còn khiến chuyện diễn biến ác liệt hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cảnh sát có thể trấn áp hung thủ, khiến người đó từ bỏ việc gây án thì sao?

Làm hay không làm cũng đều có lý do, đều có khả năng dẫn đến kết quả tồi tệ. Giản Tĩnh quả thật không thể phán đoán nên lựa chọn thế nào.

Truyện Chữ Hay