‘Ác Tâm Tinh’… Biểu cảm của tôi đanh lại trước cái tên mà tôi đã không nghe thấy trong một thời gian dài.
Nó gợi cho tôi nhớ lại cái giai đoạn đặc biệt đau đớn và khó khăn trong suốt cái cuộc chiến địa ngục đó. Hơn nữa, việc tôi, Eon Graham, là Ác Tâm Tinh không được công khai. Ngoài cấp trên của tôi, Hầu tước Kalshtein, thì chỉ có một số cá nhân được chọn trong đế chế mới biết được sự thật này.
Tôi trấn an bản thân và ổn định lại đầu óc mình. Ngẫm lại thì Hiệu trưởng Heinkel cũng là thành viên của một trong hai gia đình công tước duy nhất ở Đế chế, và ông cũng là người đứng đầu Học viện Philion, cơ sở giáo dục tốt nhất trên lục địa.
Tôi thả lỏng biểu cảm cứng đờ của mình và nói,
“Xin đừng gọi tôi bằng cái tên đó.”
“Heh, chắc là ta đã phấn khích khi được gặp trực tiếp với một trong Thất Đại Anh hùng của lục địa. Từ giờ ta sẽ cẩn thận hơn.”
“...”
“Còn giờ thì đừng chỉ đứng đó chứ, lại đây ngồi nào. Hãy để ta rót cho cậu một tách trà.”
“Tôi như thế này là ổn rồi ạ.”
“Ta không thể để anh hùng của Đế chế đứng như một bức tượng gỗ được. Hay là cậu không muốn uống tách trà mà ta mời?”
“...Thôi được rồi.”
Với việc ông ấy khăng khăng như vậy, thật khó để từ chối. Văn phòng của hiệu trưởng có một chiếc bàn và ghế sofa để tiếp khách, và Hiệu trưởng Heinkel hơi cưỡng ép tôi ngồi xuống và phục vụ trà.
Không phải do ông ấy đích thân pha trà. Ông khẽ vẫy tay, trà bắt đầu tự pha, ấm trà bay đến bàn mà không cần ông chạm vào.
Hiệu trưởng Heinkel đưa cho tôi một tách trà có mùi thơm nồng và hỏi,
“Vậy thì, Eon, cho đến nay cậu đã có những ấn tượng gì với học viện rồi?”
“Nó to lớn và rộng rãi. Ngoài mấy việc đó ra thì tôi vẫn chưa rõ.”
“Chà, đây chỉ mới là ngày đầu của cậu. Bên cạnh khuôn viên rộng lớn của nó, có rất nhiều điều tốt đẹp về học viện này. Đó đều là sự thật cho cả các sinh viên lẫn giảng viên. Ta hy vọng cậu sẽ dần dần nhận ra những khía cạnh tốt đẹp đó.”
Khi nhấp một ngụm trà, tôi không thể không nghĩ rằng cuộc sống của tôi tại Học viện Philion sẽ tràn ngập những trải nghiệm và thử thách mới. Mặc dù tôi có thể đã bỏ lại chiến trường phía sau, nhưng con đường phía trước chắc chắn sẽ có những trận chiến của riêng nó, và tôi quyết tâm đối đầu trực diện với chúng.
Heinkel, vị hiệu trưởng, nhấp một ngụm trà khi nói. Tôi do dự một lúc, cảm thấy bầu không khí cũng thúc giục tôi uống, vì vậy tôi nâng tách trà lên.
“...”
“A, cậu không thích trà đen sao?”
Hiệu trưởng Heinkel hỏi với chất giọng từ tốn như thể nhìn thấu được sự lưỡng lự của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ đang cuộn xoáy đó một lúc, rồi chậm rãi gật đầu và nhấp một ngụm trà. Tôi đặt tách trà xuống với vẻ mặt lảng tránh.
Charlotte rất yêu thích trà đen.
Dù nghe có không phù hợp lắm với chiến trường, nhưng Charlotte tin rằng việc tinh thần được thư giãn là điều thiết yếu trong những trận chiến khắc nghiệt và cam go thường xuyên ở tiền tuyến. Trong khi ma thuật có thể chữa lành vết thương thể xác, nó không thể chữa lành vết thương trong tim. Sau khi chiến đấu với quái vật, cô ấy sẽ chữa lành vết thương cho tôi bằng phép thuật và luôn pha một tách trà đen một cách chu đáo.
Tôi không biết Charlotte có pha trà đen ngon hay không. Loại trà đen duy nhất tôi từng nếm trong đời là trà mà cô ấy làm cho, vì vậy tôi không có cơ sở để so sánh. Nhưng sau gần 15, 16 năm, lần đầu tiên tôi uống thử trà đen do người khác pha và nhận ra một điều muộn màng.
‘Charlotte à. Cô không có kỹ năng pha trà chút nào hết.’
Nhưng dù không biết mùi vị, tôi vẫn thích trà đen mà Charlotte pha. Đó là lý do tại sao tôi đã không uống trà đen thứ khiến tôi nhớ đến cô ấy kể từ khi cô ấy rời đi. Sở dĩ lúc nãy tôi do dự là vì tôi nghĩ mình không thể mãi mãi bị trói buộc vào quá khứ.
Bây giờ, ngay cả khi nghĩ về Charlotte, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi có thể bình tĩnh nghĩ về cô ấy, như một điều nào đó đã từng xảy ra trong quá khứ. Trà đen mà Hiệu trưởng Heinkel pha có mùi thơm khác nhưng màu sắc tương tự, và hương vị cũng ngon hơn nhiều.
“Nó có vị rất ngon.”
“Thật đáng mừng. Giả sử mà cậu không thích trà đen thì ta sẽ mời cậu cà phê thay vào đó.”
“Không sao đâu mà. Tôi đã uống đủ trà rồi; tôi muốn đi thẳng đến ý chính ngay bây giờ.”
Chúng ta không thế cứ nói về trà mãi được. Lý do tôi đến đây không phải là để có một buổi tán gẫu tầm thường với ngài hiệu trưởng. Nói xong, Hiệu trưởng Heinkel đặt tách trà xuống và mỉm cười đầy nồng ấm.
“Ý chính à... có vẻ như cậu nghĩ rằng buổi gặp mặt này giống như một buổi phỏng vấn để đánh giá cậu.”
“Không phải sao?”
Hiệu trưởng Heinkel cười nhẹ trước khi nói.
“Chà, không hẳn là vậy. Ta thực sự muốn hiểu rõ về cậu hơn, nhưng nó lại khá giống với một buổi trò chuyện thân mật để giúp cậu cảm thấy thoải mái với môi trường mới của mình. Tuy nhiên, nếu cậu mong muốn bàn luận một chủ đề cụ thể, xin hãy cứ thoải mái đề xuất.”
Khi cân nhắc từng câu chữ của ông ấy, tôi nhận ra rằng mình chẳng cần phải cảnh giác và rằng đây có lẽ là lúc để buông bỏ quá khứ và tiếp nhận cuộc sống mới của mình tại Học viện Philion.
Giảng viên Lirya dã nói rằng
việc chấp thuận dã dược xác nhận và rằng tôi nên thư giãn, những tôi không thể coi những gì cô ấy nói là hoàn toàn chuẩn được. Sau tất cả thì đây là Học viện Philion, cơ sở giáo dục tốt nhất trên lục địa. Ngay cả khi tôi đã vượt qua buổi sàng lọc ban đầu, thật khó để tưởng tượng họ sẽ thuê tôi làm giảng viên mà không gặp mặt trực tiếp tôi.
Tôi chưa bao giờ nhận được một nền giáo dục thích hợp. Thực sự, so với những học viên hiện đang theo học tại học viện, tôi học được ít hơn rất nhiều. Tôi không có tài hùng biện hay dễ trò chuyện như Giảng viên Lirya, khiến tôi khó có thể dạy ai đó một cách tận tâm. Mặc dù tôi tự tin vào kỹ năng chiến đấu của mình nhưng chỉ thế thôi. Trở thành một người lính và một giảng viên là hai vai trò khác nhau.
Thật lòng mà nói, tôi nghi ngờ về ý định của Hiệu trưởng Heinkel. Tất nhiên, là một người hành nghề giáo suốt 30 năm, giảng dạy cho các sinh viên, ông ta không phải là một kẻ xấu. Tuy nhiên, nếu ông ta có kế hoạch lợi dụng danh tiếng của tôi bằng cái danh “Ác Tâm Tinh” vì mục đích nào đó, thì tôi sẽ sẵn sàng để rời đi không ngần ngại.
Đôi mắt nhăn nheo của Hiệu trưởng Heinkel cong nhẹ thành hình lưỡi liềm.
“Chỉ có ta mới biết cậu là ‘Ác Tâm Tinh’, cậu Eon à. Ngay cả giảng viên Lirya, người hướng dẫn cậu đến đây, cũng không biết sự thật này. Và cô ấy cũng sẽ không phát hiện ra điều đó trong tương lai trừ khi cậu tự mình tiết lộ điều đó .”
“…”
“Hehe, cậu đúng là một người kín tiếng đấy. Cậu tò mò về ý định của tôi sao?”
Hiệu trưởng Heinkel dường như đã đoán được ý nghĩ trong đầu tôi từ nãy giờ.
“Nói thật thì, đúng vậy.”
“Thực ra thì đó là chuyện nhỏ thôi. Chỉ là sự khác biệt giữa những gì ta nghĩ và những gì cậu nghĩ trong quan điểm về vai trò của một người đi dạy học. Và đó cũng là việc cậu đánh giá thấp bản thân mình đến mức nào.”
“Ông nói là… đánh giá thấp sao?”
"Những ấn tượng đầu tiên. Tất nhiên, chúng rất quan trọng. Nhưng theo kinh nghiệm của ta, là một lão già có tuổi đã gặp vô số người trong nhiều thập kỷ, ấn tượng đầu tiên không kéo dài lâu. Có những người tưởng chừng như cần cù dạy học nhưng hóa ra lại là người rất nghiêm khắc kỷ luật, và ngược lại cũng có những người tưởng chừng như bất cẩn nhưng lại nhận được sự yêu thương nhất từ học trò. Đó là lý do tại sao ta coi những hành động trong quá khứ của một người là quan trọng khi đưa ra phán xét.”
Hiệu trưởng Heinkel thong thả uống hết nửa tách trà còn lại.
“Cậu đã sống một cuộc đời như thế nào cho đến giờ? Cậu đã làm được gì? Quá khứ của cậu được chứng thực dựa vào những thành tựu mà cậu đã đạt được những năm tháng ấy. Như thế đã là quá đủ để ta quyết định rồi.”
“Làm sao ông có thể chắc chắn rằng tôi sẽ giảng dạy tốt cho các sinh viên?”
“Hehe, chắc chắn sao? Cậu đang nói gì thế? Đương nhiên là cậu sẽ không thể dạy tốt vào ban đầu rồi.”
Lời của hiệu trưởng làm tôi ngạc nhiên, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục, “Ý ta là, ai cũng đều bắt đầu như một người mới. Cậu sẽ phát triển vai trò của mình, học hỏi từ những sai lầm của mình và cuối cùng trở thành một người thầy tốt hơn. Chỉ cần cậu sẵn sàng học hỏi và thích nghi, ta tin chắc rằng cậu sẽ thành công. Đừng đánh giá thấp tiềm năng của chính mình, cậu Eon.”
“…”
“Tất nhiên, cậu sẽ mắc sai lầm. Đó là điều tự nhiên. Tuy nhiên, ta tin rằng một nhà giáo thực sự là người cùng phát triển với học sinh của mình. Ngay cả Giảng viên Lirya cũng gặp khó khăn trong việc phát biểu trước mặt các sinh viên của cô khi mới bắt đầu. Nhưng giờ đây, cô ấy đã trở thành một giảng viên được kính trọng và được các sinh viên yêu quý. Không ai hoàn hảo ngay từ đầu cả.”
“Tôi nghe nói Học viện Philion là cơ sở giáo dục tốt nhất trên lục địa. Vì vậy, chẳng phải d9eiu62 đó có nghĩa là các giảng viên ở nơi đây cũng phải là những người giỏi nhất sao?”
“Những giảng viên của chúng tôi thực sự có tay nghề cao trong các lĩnh vực tương ứng của họ. Một số đến từ Đội cận vệ Hoàng gia, và một số là những pháp sư hàng đầu của Tháp Phép thuật. Nhưng liệu họ có xuất sắc trong việc dạy học sinh ngay từ đầu không?”
“Tôi chưa nhận được một nền giáo dục có hệ thống như họ. Nó có thể khiến tôi gặp bất lợi.”
“Vậy hãy dạy những gì cậu giỏi nhất, Eon. Những nhà giáo dục giỏi không phải được sinh ra mà được tạo ra.”
Dean Heinkel mỉm cười ôn hòa nói.
“Không có câu trả lời nào hoàn toàn đúng trong giáo dục.”
Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng tôi đã nhận lời làm giảng viên.
****
Hiệu trưởng Heinkel sau đó đã thông báo cho Eon về một số khía cạnh thiết yếu khi làm việc tại Học viện Philion. Cậu sẽ chịu trách nhiệm giảng dạy môn ‘Huấn luyện thể chất cơ bản’ và ‘Thực hành chiến đấu’. Ông ấy cũng nhắc nhở Eon đừng quên lấy huy hiệu và đồng phục của giảng viên từ Lirya.
Hơn nữa, ông ấy còn đề cập rằng học viện cung cấp ký túc xá cho giảng viên, vì vậy nếu Eon không có gia đình, ông ấy khuyên cậu nên sống trong ký túc xá. Eon quyết định chuyển đến ở với đồ đạc của mình vào ngày hôm sau.
Khi ngày sắp kết thúc và ánh hoàng hôn dịu nhẹ tràn ngập căn phòng, có người gõ cửa văn phòng hiệu trưởng.
“Ngài Hiệu trưởng! Là Lirya Bennet đây ạ.”
“Mời cô vào.”
Cánh cửa mở ra và Lirya Bennett bước vào văn phòng hiệu trưởng. Mỗi lần Hiệu trưởng Heinkel nhìn thấy Lirya, ông không khỏi ngạc nhiên rằng vẻ ngoài trẻ trung của cô không phải là kết quả của bất kỳ sự can thiệp phép thuật nào mà chỉ đơn giản là trạng thái tự nhiên của cô. Tất nhiên, việc bộc lộ sự kinh ngạc của mình chắc chắn sẽ khiến cô tức giận nên ông chào đón cô với thái độ thờ ơ.
“Vậy, Giảng viên Lirya, Giảng viên Eon đã ổn định chưa?”
"Vâng. Tôi chỉ cho anh ấy xung quanh tất cả các cơ sở vật chất cần thiết. Bắt đầu từ ngày mai, anh ấy sẽ chính thức sống ở ký túc xá với tư cách là giảng viên.”
“Tôi hiểu. Thế ấn tượng đầu của cô về cậu ta là gì nhỉ, Lirya?”
“Ấn tượng của tôi về Eon sao?”
Lirya khoanh tay, nghiêng đầu và suy ngẫm. Cô ấy dường như vẫn không biết rằng hành động nữ tính của mình chính là lý do khiến các sinh viên thấy cô ấy đáng yêu.
“Anh ấy dè dặt, thận trọng và rất lịch sự. Anh ta có vẻ là một người thực sự tốt bụng, hơn là được nuôi dạy như một quý tộc. Những sĩ quan cấp cao mà tôi biết đều có xuất thân cao quý và chỉ giả vờ lịch sự bằng lời nói nhưng họ đều tỏ ra kiêu ngạo. Giảng viên Eon không hề tạo ra cảm giác đó. Ồ, và anh ấy cũng khá đẹp trai phải không?”
“Hehe, quả thực vậy. Tôi cũng khá ngạc nhiên. Cậu ấy thực sự là một người đàn ông nổi bật.”
Hiệu trưởng Heinkel gật đầu khi nhớ lại ấn tượng đầu tiên về Eon. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi còn trẻ cậu từng là một chàng trai đẹp trai tuyệt vời, làm tan vỡ trái tim của nhiều cô gái trẻ.
“Dù sao thì tôi cũng có chút ngạc nhiên.”
“Hửm?”
“Ý tôi là về Eon á. Thường thì ngài không có thuê mấy giảng viên nhanh đến vậy phải không? Ngài rất hay kén chọn mà. Chắc hẳn anh ấy đã thực sự gây ấn tượng với ngài đúng không?”
“À, ta hiểu cô đang nói gì rồi. Thực ra ta tin tưởng vào nhận định của một người bạn cơ.”
Đôi mắt của Lirya mở to ngạc nhiên.
“Ý của ngài ‘bạn bè’ ở đây là… Thống chế Kalshtein sao?”
“Nếu cái người đàn ông quá bảo bọc và hay quan tâm sâu sắc đến cháu gái mình đó mà chọn một người đàn ông làm chồng tương lai cho cô bé ấy, chắc hẳn ông ta đã xem xét kỹ lưỡng người đó hơn ta rất nhiều. Không có lý do gì để từ chối một ứng viên đã được xem xét kỹ lưỡng.”
Heinkel cười khúc khích.
-Kết thúc chương 7-