Hôm sau, chiếc xe oto của nhà họ Đàm đã đến thành phố khác an toàn.
Còn ở huyện Nhạn và các vùng lân cận, mưa ngày càng lớn. Hôm nay, bản tin địa phương đưa tin: Hệ thống thoát nước không đủ tải, nhiều khu phố bị ngập nước nghiêm trọng, cây cầu chính nối huyện Nhạn với huyện lân cận bị sập. Dòng chữ cuộn liên tục trên bản tin nhắc nhở “cư dân nên ở nhà, tránh ra ngoài”.
Điện thoại của Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn reo liên tục từ sáng sớm. Đầu tiên là cuộc gọi từ Lữ Hiểu Dung, lo lắng cho tình trạng của con gái; sau đó là cuộc gọi từ bố mẹ Đàm Tẫn, họ nói chuyện với cậu nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi an ủi gia đình xong, họ chưa kịp uống nước thì điện thoại của Tô Cáp gọi đến.
“Hôm qua chúng tớ không đi được, bây giờ không thể ra ngoài nữa.”
Lâm Thi Lan không giấu giếm gì với Tô Cáp, đến giờ phút này, lòng cô đã sáng tỏ, không cảm thấy hoảng hốt: “Chúng tớ cũng không có ý định ra ngoài nữa.”
Tô Cáp không hiểu, nghe tin này, cô ta như kiến bò trên chảo nóng. Hai người ở đầu dây bên kia rõ ràng đang cận kề cái chết, thế mà vẫn bình thản như vậy, cô ta không hiểu nổi.
“Các cậu có thể nhìn trước tương lai, sao lại bị kẹt thế này? Các cậu làm tất cả những chuyện này chỉ để giúp gia đình và bạn bè thoát ra thôi sao? Còn các cậu thì sao? Tớ thật sự không biết nói các cậu gì nữa, các cậu du hành thời gian, đúng là du hành thời gian vô ích.”
Đàm Tẫn và Lâm Thi Lan nhìn nhau cười.
Cặp đôi ngốc nghếch này không sụp đổ nhưng Tô Cáp sụp đổ: “Tớ nói nghiêm túc đấy, các cậu cười gì chứ?”
Lâm Thi Lan dừng cười, cô đồng tình: “Du hành thời gian vô ích, cậu nói không sai chút nào.”
Tô Cáp lo lắng cho họ, nhưng họ tự biết…
Việc du hành thời gian của họ giúp họ gặp lại nhau, đó chính là ý nghĩa.
Mỗi ngày ở đây, từng phút từng giây, đều là thời gian họ lấy trộm.
Vì vậy, có thể ở bên nhau, là hạnh phúc.
Họ không buồn, họ cảm thấy biết ơn.
Lâm Thi Lan chuyển đề tài, cô hỏi Tô Cáp về tình hình của cô ta.
Việc Tô Cáp tìm mẹ có tiến triển nhanh chóng. Hôm qua cô ta đã tìm được thông tin và tìm thấy con phố nơi mẹ cô ta bán hàng. Tô Cáp dự định tiếp tục thu hẹp phạm vi, tiếp tục tìm, cảm giác không lâu nữa cô ta sẽ gặp được mẹ.
Sau khi nói chuyện với Tô Cáp, Đàm Tẫn và Lâm Thi Lan đều chân thành vui mừng cho cô ta.
Các cuộc gọi cần thiết đã gọi xong, điện thoại tạm thời không reo nữa, ngôi nhà nhỏ của họ trở lại vẻ yên tĩnh.
Lâm Thi Lan vừa sắp xếp thức ăn và quần áo mang theo, vừa xem tin tức trên tivi.
Cảnh tượng trên tin tức thật khủng khiếp: Biển quảng cáo đổ ngang dọc, cây cối bị gió quật ngã, người đi đường bị thương, xe cộ bị hư hỏng. Các khu vực gần đó, nhiều đoạn đường bị sạt lở.
Thảm họa đã lan đến những cửa hàng và đường phố mà cô quen thuộc.
Những cảnh tượng đó, cô đã từng thấy. Trong những mùa mưa trước, chúng sẽ xuất hiện vào cuối tháng Bảy, lần này lại đến sớm vào cuối tháng Sáu.
Lâm Thi Lan lo lắng cho những người ở đây: “Có một số người đã thoát ra ngoài, vi phạm quỹ đạo thời gian ban đầu. Thảm họa đến sớm, liệu có phải là dấu hiệu không gian thời gian sắp sụp đổ không?”
Đàm Tẫn an ủi cô: “Thảm họa đến sớm, chỉ chứng tỏ không gian này và không gian của chúng ta có sự khác biệt. Trước khi họ thoát ra ngoài, chúng ta cũng cảm nhận được nhiều chuyện ở đây không giống với trước. Tương lai ở đây có thể phát triển theo hướng tốt hơn hoặc tệ hơn. Nhưng dù sao, ‘khác biệt’ không nhất thiết là xấu.”
Ngày 27 tháng 6.
Những ngôi nhà ở vùng trũng của huyện Nhạn bị ngập toàn bộ.
Từ trưa đến chiều, khu dân cư luôn phát thanh, thông báo cư dân mau chóng sơ tán, đến nơi trú ẩn gần đó.
Lâm Thi Lan bịt tai, cô quấn chặt chăn, lăn qua lăn lại. Cô nhìn thấy Đàm Tẫn nằm cạnh, mắt cậu mở to, đang nhìn lên trần nhà, trông như đang suy nghĩ.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” cô hỏi.Cậu nghiêm túc đáp: “Đang nghĩ tối nay làm gì cho cậu ăn.”
Cô ôm gối cười: “Nghĩ ra chưa?”
“Tủ lạnh có trứng, trước tiên xào trứng với ớt. Thịt heo cũng nên ăn rồi, làm món thịt kho tàu. Ướp chút thịt gà, xào lên, thêm chút hành lá, chắc chắn thơm ngon. Còn canh thì làm món canh trứng sở trường của tớ.”
Cậu nói một lèo một loạt món, làm cô nghe mà đói bụng.
Lâm Thi Lan nuốt nước miếng, cô nhanh chóng bò ra khỏi giường sau đó kéo đầu bếp vào bếp nấu ăn.
Thịt gà xào là món được ưa thích nhất, vừa mang lên bàn, họ đã ăn sạch sẽ.
Trứng xào ớt, ngon đến mức cô ăn hết cả ớt.
Thịt kho tàu hơi mặn, nhưng ăn kèm với cơm thì vừa đủ.
Canh trứng vẫn giữ được phong độ của Đàm Tẫn, Lâm Thi Lan ăn rất nhiều.
Sau bữa ăn, họ xoa bụng tròn căng, hài lòng.
“Sắp đến sinh nhật của cậu rồi.”
Đàm Tẫn lên kế hoạch: “Đến sinh nhật cậu, tớ sẽ làm một bữa còn thịnh soạn hơn thế này.”
Lâm Thi Lan lắc đầu: “Không tổ chức sinh nhật đâu, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Ăn no xong, Lâm Thi Lan buồn ngủ, cô nằm trên sofa nghỉ một lát.
Đến giờ ăn tối, Đàm Tẫn gọi cô, nhưng cô không tỉnh.
Cậu bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn kín.
Ngày 28 tháng 6.
Sấm chớp, Lâm Thi Lan từ trên giường giật mình tỉnh giấc.
Trong nhà kéo rèm, tối om.
Tiếng mưa gió bên ngoài dữ dội, như tiếng gào thét của quỷ dữ, vài chiếc xe máy điện đậu dưới lầu phát ra tiếng kêu rít. Lâm Thi Lan đưa tay sang bên cạnh, chăn trống rỗng, Đàm Tẫn không có ở đó.
Lâm Thi Lan lảo đảo bò dậy, lớn tiếng gọi “Đàm Tẫn.”
Cô lau mặt, nhận ra mặt mình ướt đẫm nước mắt.
Cô tìm cậu qua vài phòng, nhưng gọi mãi cũng không thấy trả lời… ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, Lâm Thi Lan ngồi sụp xuống góc tường, dùng rèm che mình, run rẩy như sàng.
Đàm Tẫn vừa lau nhà xong, cậu thấy cô co ro ở góc.
Cửa sổ nhà họ bị gió thổi vỡ, nước tràn vào khắp nơi. Cậu dậy làm vệ sinh, sửa chữa cửa sổ và đặt các bao cát chuẩn bị sẵn ở cửa chính và các khe hở khác để ngăn nước lũ tràn vào nhà.
Tiếng mưa to, cậu không nghe thấy cô gọi mình.
Lâm Thi Lan thấy Đàm Tẫn, cô bị hoảng sợ chưa kịp tỉnh táo. Cô gào lên hỏi tại sao cậu chạy lung tung và nổi giận với cậu.
Đàm Tẫn mồ hôi nhễ nhại, cậu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói lời an ủi.
Lâm Thi Lan nức nở không ngừng.
Cậu vươn tay ôm cô, cô gạt tay cậu ra.
“Cậu muốn bỏ rơi tớ, cậu lại định nuốt lời. Nếu không muốn ở bên tớ thì cậu đi đi, đi ngay bây giờ.” Sự lo lắng làm cảm xúc của Lâm Thi Lan mất kiểm soát, cô xù lông, nhìn cậu như nhìn kẻ thù giết cha.
Đó là hậu quả từ lần trước, khi cậu muốn cô thu lại lời thề.
Đàm Tẫn tự làm tự chịu.
Cậu chịu mấy cái tát, nhưng vẫn bất chấp ôm cô vào lòng.
Cô càng khóc, cậu ôm càng chặt.
Lâm Thi Lan gắt gỏng: “Cút đi, đừng làm phiền tớ nữa.”
Đàm Tẫn cũng gắt gỏng: “Tớ dựa vào cái gì mà phải nghe lời cậu, tớ cứ làm phiền cậu đấy.”
Gió bão điên cuồng, nước lũ tràn ngập. Xung quanh ồn ào, mà cũng thật yên tĩnh.
Điều hòa ngừng, quạt ngừng.
Đèn không bật, tivi không mở được.
Ngày hôm đó, cả huyện mất điện.
Trong nhà vẫn còn lương thực dự trữ, nhưng không có cảm giác ngon miệng, Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn cả ngày không ăn.
Họ như bị khâu lại với nhau.
Cô ngồi trong lòng cậu, thẫn thờ, cánh tay cậu ôm chặt lấy cô.
Họ không làm gì, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nhau.
Khi cô ngẩng đầu lên, cậu sẽ hôn nhẹ lên má, trán, hoặc môi cô, những nụ hôn nhẹ như lông vũ.
Ngày 29 tháng 6.
Khi thức sậy khỏi giường, họ phát hiện nước cũng đã bị cắt.
Mất điện, mất nước. Cái nóng mùa hè và độ ẩm do nước lũ mang đến hòa vào trong nhà, tạo thành một mùi khó chịu. Mùi đó giống như cây lau nhà ở góc rác trường học, vừa bẩn vừa hôi thối.
Da dẻ dính dính. Họ luôn đổ mồ hôi, nhưng đổ mồ hôi cũng không thoải mái.
Đàm Tẫn không rời Lâm Thi Lan nửa bước, làm gì cũng muốn kè kè bên cô.
Lúc ăn cơm, cậu không ngồi ghế của mình mà cứ chen vào ngồi chung ghế với cô. Cô đi vệ sinh, cậu đứng ở cửa chờ không nhúc nhích.
Lâm Thi Lan sắp bị Đàm Tẫn làm cho nóng chết.
Cô giận dữ cấu mấy nốt ruồi nhỏ của cậu, nhéo đôi gò má phúng phính của cậu.
Cậu da dày, không thấy đau, lại thấy rất vui.
Trước khi ngủ, họ dùng nước dự trữ tắm nước lạnh. Không biết ai khởi xướng trước, tắm rửa dần biến thành trận chiến nước.
Đàm Tẫn hoàn toàn thua dưới tay Lâm Thi Lan.
Tiếng cười khoái chí của cô vang lên từ phòng tắm.
Đầu tóc cậu ướt đẫm, giơ tay lên nhận thua. Ai ngờ vừa mở mắt, cô lại tạt thêm một chậu nước vào mặt cậu. Lâm Thi Lan quá đáng, Đàm Tẫn lao tới, cù lét cô.
Cô cười ra nước mắt, toàn thân không còn sức lực, cô ngã vào tường, để cậu dừng lại thì cô nói gì cũng được.
“Tớ sai rồi! Tớ sai rồi tớ sai rồi! Đàm Tẫn, Tiểu Tẫn, tớ sai rồi mà!”
Đàm Tẫn rộng lượng tha cho cô. Vừa được tự do không đầy một giây, Lâm Thi Lan đã lén lấy chậu nước, bị Đàm Tẫn tóm được.
Cậu lập tức vác cô gái nghịch ngợm trực tiếp mang vào phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, trên người họ có mùi xà phòng giống nhau. Buổi tối không có đèn, trong bóng tối, họ vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau.
“Nước đến đâu rồi?”
“Không biết.”
“Lâm Thi Lan, ngày mai gặp lại.”
“Đàm Tẫn, ngày mai gặp lại.”
Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn nắm tay nhau đi vào giấc ngủ.
Ngày 30 tháng 6.
Đập thượng nguồn bị vỡ, nước lũ tràn lan.
Những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai chen chúc trong nơi trú ẩn.
Khu vực ấy chưa bị nước lũ nhấn chìm, tình trạng đập vỡ cửa kính cướp bóc vật tư diễn ra tràn lan.
Cửa hàng tạp hóa ở cổng khu nhà của họ, nước, đồ ăn vặt, thuốc lá rượu đều bị cướp sạch.
Mọi người phát điên, không chỉ lấy đồ trong cửa hàng mà còn cướp đồ từ tay người khác. Ai cũng liều mạng muốn sống sót, có thể vì một quả trứng mà đẩy nhau, đánh nhau.
Lâm Thi Lan không có ý định tích trữ vật tư, cô ở nhà ngủ ngon lành.
Cô nghĩ: Họ không có ý định sống nữa, tích trữ vật tư có ích gì? Hơn nữa, cả huyện Nhạn có thể bị nước sông tràn vào bất cứ lúc nào. Lúc đó, dù có thêm một miếng ăn cũng không thể sống sót…
Trong lúc cô ngủ say, Đàm Tẫn lén ra ngoài, cậu chạy tới cửa hàng tạp hóa trước cửa nhà.
Cửa hàng mở toang, không khí bên trong căng thẳng, Đàm Tẫn quyết định tham gia, cậu chen lấn đến đầu rơi máu chảy. Cậu liều mình xông vào, còn điên cuồng hơn những người cướp bóc khác. Sau khi chiếm được vị trí tốt nhất, cậu không lấy bất kỳ thức ăn nào mà cứ tiếp tục tiến lên, đi thẳng đến kệ hàng thứ tư sâu trong cửa hàng.
Tốt quá! Vẫn còn!
Cậu tìm thấy thứ mình cần, mắt sáng rỡ.
Những cây bút màu, bút sáp màu, tất cả còn nguyên vẹn trên kệ. Đàm Tẫn như tìm được báu vật, cậu bỏ hết chúng vào túi.
“Đồ điên.” Ông chú bị Đàm Tẫn giẫm hai lần trước đó, thấy cậu lấy mấy thứ vớ vẩn này, không kìm được mà chửi.
Đàm Tẫn chẳng thèm để ý.
Cậu nắm chặt túi rồi nhét tiền vào tay chủ cửa hàng đang ngồi khóc ở cửa, sau đó cậu cẩn thận rời khỏi cửa hàng, sợ rằng giữa đường có ai cướp bút màu của mình.
Ngày mai là sinh nhật của Lâm Thi Lan.
Nếu còn sống đến ngày mai, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng mà Đàm Tẫn tổ chức cho cô.
Tòa nhà của họ bị gió thổi kêu kẽo kẹt, như sắp sụp đổ. Nhìn nước mưa ngập cầu thang, Đàm Tẫn thoáng ngẩn ngơ.
Sau đó cậu nắm chặt túi nhựa, nhanh chóng chạy lên lầu, kịp về bên cô trước khi cô tỉnh dậy.