“Ngủ phòng khách!” Lâm Thi Lan quyết định dứt khoát.
“Anh ngủ phòng của mình đi, em sẽ ngủ phòng khách.”
Quyết định của cô không l@m tình hình lắng dịu, cả hai anh em đều có ý kiến.
“Tiểu Lan, hôm nay em đã ngất xỉu, em nên ngủ ở phòng anh, ngủ bù cho lại sức. Mai là thứ Bảy, em có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh. Bố mẹ anh dậy sớm, nếu bố mẹ thức dậy thì em ở phòng khách sẽ bị đánh thức đấy.”
“Đúng. Cậu là khách, không thể ngủ sofa. Vậy nên, Lâm Thi Lan, cậu ngủ phòng tớ là hợp lý.”
Không để cô ngủ phòng khách, hai anh em lại cùng đồng ý với nhau, câu chuyện lại quay về điểm xuất phát.
Không khí có một chút căng thẳng khó hiểu.
Hai ánh mắt nhiệt tình hướng về cô. Lâm Thi Lan lặng lẽ nhìn sang sofa, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tớ nghĩ cách nào cũng không hợp lý.”
“Sofa đủ để tớ ngủ, nhưng cậu và anh Tử Hằng cao hơn tớ, ngủ sofa sẽ hơi chật. Hai người nói cũng đúng, tớ ngủ ở đây không tiện, hay là, tớ về nhà vậy…”
“Đừng. Nghe tớ, ngủ phòng tớ đi.”
Đàm Tẫn cắt ngang, cậu đưa ra một phương án mới: “Tớ sẽ qua phòng anh tớ ngủ. Giường của anh ấy lớn, đủ chỗ cho hai người.”
Đàm Tử Hằng vẫn muốn nói gì đó.
Lâm Thi Lan nhanh chóng lựa chọn: “Được, vậy tớ ngủ phòng Đàm Tẫn. Hai anh em chịu khó chen chúc một chút nhé.”
Không ngờ việc thảo luận ngủ chỗ nào lại căng thẳng đến thế.
Cô đã có quyết định, cuộc chiến vô nghĩa của họ cũng phân thắng bại.
Đàm Tẫn tiếp tục ăn mì, cậu dùng hành động uống canh để che giấu nụ cười.
Đàm Tẫn ở đối diện quá đắc ý, cậu vắt chân lên rung rung đến cả phía Đàm Tử Hằng cũng cảm nhận được, còn Đàm Tử Hằng cúi đầu uống canh, không muốn nhìn em trai.
Lâm Thi Lan như đã nói, cô chịu trách nhiệm rửa bát và dọn dẹp sau bữa khuya.
Đàm Tẫn về phòng mình, cậu nhanh chóng dọn dẹp, duy trì hình ảnh ngăn nắp không có thật của mình. Đàm Tử Hằng giúp Lâm Thi Lan thay vỏ gối mới.
Đến khi họ xong việc, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc một ngày dài.
Sau khi chúc ngủ ngon, ba người về phòng ngủ.
Chỉ khi bước vào phòng Đàm Tẫn, sau khi cửa phòng khép lại phía sau, khi đối diện với chiếc giường đen tối, Lâm Thi Lan mới có cảm giác thật sự.
Cô sẽ ngủ trên giường của cậu.Máy điều hòa kêu ù ù làm lạnh.
Lâm Thi Lan co ngón chân lại, từng đợt gió lạnh thổi tới làm đầu óc cô mơ hồ.
Ngày hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều sự kiện: Chuyện thế giới song song, tranh cãi với Tô Cáp, cãi nhau với mẹ, tìm chó, gặp ma ở nhà máy hóa dầu, vào phòng khám…
Cô dựa lưng vào tường, cơ thể cứ như một chiếc bánh lớn mềm oặt ngả xuống đất, một nửa dính vào tường, một nửa dính vào sàn nhà.
Phòng của cậu yên tĩnh đến lạ thường.
Đầu óc của cô dần lắng xuống, trong tai chỉ còn âm thanh vo ve nho nhỏ.
Lâm Thi Lan ôm gối, cô ngồi đợi vài phút, tiếng vo ve dần biến mất.
Ánh mắt cô liếc nhìn tủ đầu giường, trước khi sang phòng anh trai, Đàm Tẫn đã nói với cô rằng cậu đã chuẩn bị cho cô một bộ đồ ngủ.
Đó là một bộ đồ ngủ nam bằng vải cotton, áo ngắn tay và quần đùi có viền xanh. Ngạc nhiên là, chúng không có dấu hiệu đã được sử dụng, nhấc lên còn có thể ngửi thấy mùi thơm sạch của bột giặt.
Trong phòng khác.
Không muốn nghe tiếng ngáy của đối phương nên Đàm Tẫn và anh trai chọn cách người ngủ đầu giường, người thì ngủ cuối giường.
Đàm Tẫn đặt gối của mình ở cuối giường, cậu thoải mái nằm xuống, chân tự do gác gần đầu anh trai.
“Em đã rửa chân chưa?” Đàm Tử Hằng nhạy cảm hỏi.
“Em tắm rồi, sao có thể không rửa chứ?”
Đàm Tẫn nhắc đến chuyện đó, cậu cũng nhạy cảm không kém: “Vậy anh đã rửa chưa?”
Anh trai cười ngượng ngùng, không đáp lại lời cậu.
“Tắt đèn ngủ thôi.”
Sau khi đèn tắt, chân của Đàm Tử Hằng cũng duỗi ra đến chỗ của cậu.
Đàm Tẫn cuộn chặt chăn, cậu quay lưng lại một cách khó chịu.
Hai anh em chưa bao giờ ngủ cùng giường với nhau nên cả hai đều không thoải mái.
Đàm Tử Hằng cũng bực bội như Đàm Tẫn.
Anh đang bực mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười “kakaka” trong chăn của em trai.
“Em làm gì đấy?” Đàm Tử Hằng rùng mình nổi da gà.
“Chỉ nghĩ đến vài chuyện thôi…”
Đàm Tẫn thở dài: “Anh không hiểu đâu.”
Có gì mà không hiểu. Ai cũng có thể thấy rõ rằng việc Lâm Thi Lan ngủ ở phòng cậu khiến cậu cảm thấy rất đắc ý và hài lòng.
Đàm Tử Hằng quay người rồi nhắm mắt ngủ, anh không cho Đàm Tẫn cơ hội khoe khoang.
Chẳng bao lâu, trong phòng của họ vang lên những tiếng ngáy liên tục.
Trong phòng khách, chú chó con bị hoảng sợ hôm nay cũng đang ngủ say. Chú ta không thể bật điều hòa, nó trung thành nằm gác trước cửa phòng của cô chủ, thân mình chặn luồng gió lạnh thổi ra từ khe cửa.
Người duy nhất chưa ngủ là Lâm Thi Lan.
Sau khi tắm rửa đơn giản, cô mặc bộ đồ ngủ mà Đàm Tẫn để lại, không ngờ vừa vặn một cách hoàn hảo.
Nhấc góc chăn của cậu, cô thấp thỏm bước vào.
Nhân lúc chăn không để ý, cô chui vào trong.
Dùng phòng tắm của Đàm Tẫn, ở trong phòng cậu, mặc đồ của cậu, ngủ trên giường của cậu, đầu óc mơ màng của Lâm Thi Lan nếu còn nghĩ về Đàm Tẫn nữa… chắc chắn sẽ rối tung lên.
Cô cảm thấy bắt đầu khó thở, tim đập loạn nhịp.
Toàn là mùi của cậu.
Mùi nước dưỡng da nam tươi mát, dễ chịu.
Ngủ trên chiếc giường mềm mại của Đàm Tẫn như đang nằm trong vòng tay cậu vậy.
Cảm giác như cậu đang bao quanh cô, vòng tay qua eo, vuốt v e đầu gối, ôm lấy bờ vai.
Lâm Thi Lan muốn đẩy chăn ra, hít thở không khí bên ngoài.
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng lại không tự chủ được mà chui sâu hơn vào chăn, cho đến khi cả người bị chăn quấn chặt, cô mới dừng lại.
Muốn phát điên lên.
Có thừa nhận không? Chọn ngủ ở phòng cậu, có một phần ích kỷ.
Không thừa nhận. Cô dùng nắm đấm nhẹ gõ lên trán mình, cố gắng gọi tỉnh lý trí.
Đây là thế giới song song.
Cậu là kẻ lừa đảo. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua du hành thời gian, trước đó cậu đã lừa cô.
Không ổn!
Trong ký ức khi ngất xỉu, cô thấy cậu với dáng vẻ kỳ lạ.
Rất không ổn!
Cậu biết cô nghi ngờ mình, nhưng không giải thích gì.
Đặc biệt không ổn!
Điều tồi tệ nhất là, dù nhận thấy mọi tín hiệu không ổn nhưng Lâm Thi Lan vẫn muốn ở lại trong thế giới của Đàm Tẫn.
Mùi hương của cậu khiến cô vui mừng và cảm giác an toàn kỳ lạ.
Dù đã dự cảm sẽ tan vỡ, nhưng không thể thoát ra, lúc này, cô chỉ muốn vô vọng nằm trong cái bẫy giường ấm áp của cậu thôi.
Lâm Thi Lan nghĩ: Ngủ một giấc trước đã.
Khi tỉnh dậy, cô sẽ dùng đầu óc tỉnh táo để dứt bỏ những ý nghĩ không nên có, nhanh chóng làm rõ mối quan hệ của họ.
Trước đó, cô cần ngủ đủ giấc.
Lâm Thi Lan buông lỏng, toàn thân thư giãn.
Cô như một con chim sẻ bay quá lâu, nó thu cánh lại, yếu ớt nép vào cây non Đàm Tẫn. Dù cây non lung lay, nhưng đây là chỗ dừng chân duy nhất của cô.
Dù chim sẻ lo sợ một ngày cây sẽ gãy.
Nhưng điều đó không ngăn cản chim sẻ có thể tinh tường quan sát.
Chim sẻ có thể cảm nhận, cây non đang cố gắng đỡ lấy nó!
Dù Đàm Tẫn không nói một lời nào, cô vẫn thấy rõ những vết thương nhỏ trên tay và chân của cậu, thấy cậu đã cố gắng thế nào để cứu Tĩnh Tĩnh.
Như chú chó con tên Tĩnh Tĩnh kia.
Nó ngồi im, để cô vuốt v e bộ lông mềm mượt.
Chú chó không nói được một lời nào.
Nhưng tình yêu nó dành cho cô, ai cũng biết.