Khi Đàm Tẫn về đến nhà, cậu còn chưa kịp thả chó thì đã gọi điện cho Lâm Thi Lan.
Bố mẹ cậu mở cửa cho cậu, nếu không phải là khuôn mặt và giọng nói quen thuộc, họ còn tưởng cậu là một người lang thang.
Đàm Tẫn thả chó vào phòng, sau khi cậu gọi điện xong thì thay giày, chuẩn bị ra ngoài lần nữa.
“Đi đâu đấy?”
Mẹ cậu đuổi theo hỏi: “Ít nhất con cũng phải rửa mặt, thay quần áo đã chứ.”
Cậu như một cơn gió lốc, vù một cái vào nhà rồi lại nhanh chóng lao ra ngoài, gọi cũng không quay lại.
Đàm Tử Hằng lái xe chở Lâm Thi Lan đến phòng khám, nhưng Đàm Tẫn còn nhanh hơn cả anh.
Khi anh đến cửa phòng khám, Đàm Tẫn đã đợi sẵn ở đó.
Hình ảnh của cậu khiến Đàm Tử Hằng giật mình, em trai anh trông như vừa làm việc ba ngày không ngủ ở công trường.
Không có thời gian trò chuyện, Đàm Tử Hằng gọi Lâm Thi Lan vài tiếng, cô vẫn bất tỉnh.
Anh đỗ xe rồi mở cửa ghế của cô, định bế cô xuống xe.
Tay anh chưa kịp chạm vào Lâm Thi Lan thì một bóng đen đã đột ngột lao đến bên cạnh họ.
“Để em bế cậu ấy.” Đàm Tẫn chen lấn, cậu đẩy anh trai sang một bên.
“Anh giúp em.” Đàm Tử Hằng tự tiến tới.
Đàm Tẫn thô lỗ từ chối: “Không cần!”
Cậu nhanh nhẹn bế cô lên, giống như công nhân bế bao cát.
Đầu Lâm Thi Lan gục trên lưng cậu.
Bị mùi mồ hôi trên áo của Đàm Tẫn làm cho khó chịu nhưng cô vẫn không tỉnh lại, tay vô thức vẫy vẫy, cố đẩy mùi đó ra.
Sức cô quá yếu.
Đàm Tẫn nghĩ cô khó chịu vì tư thế nên điều chỉnh lại.
“Không sao đâu, không sao đâu, đã đến phòng khám rồi.”
Cậu an ủi, vỗ về cô, cánh tay ôm cô chặt hơn.
“……”
Đàm Tử Hằng không thể chịu nổi cảnh này.
Anh nhanh chóng theo sau, định giúp đỡ một chút.
Khi anh tới gần, lập tức nhìn thấy tay của Đàm Tẫn đang chảy máu.
“Tiểu Tẫn, tay em sao thế?”
Đó là vết thương do cậu cứu chú chó, trèo qua tường bị cào xước. Đàm Tẫn tạm thời không quan tâm đ ến nó. Cậu bế Lâm Thi Lan vào phòng khám.
Sau khi kiểm tra.
Cơ thể của Lâm Thi Lan không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cô bị ngất do sợ hãi.
Cả ngày đội mưa, thêm phần vất vả, từ sáng chỉ ăn một chút, lượng đường trong máu thấp nên khi ngất xỉu sẽ rất khó tỉnh lại.Bác sĩ chuẩn bị truyền dịch cho cô.
“Truyền ít đường glucose tại phòng khám. Khi triệu chứng đỡ thì cô bé sẽ tỉnh lại.”
Trong lúc bác sĩ nói, Lâm Thi Lan mơ hồ nghe thấy tiếng, mí mắt cô hơi nâng lên.
Cô lại thấy Đàm Tẫn.
Cậu vẫn trông rất lạ lẫm.
Mặt đen kịt, tay ôm cánh tay bị thương.
Đàm Tẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu quay đầu nhìn.
“Lâm Thi Lan?” Đàm Tẫn vẫy tay trước mặt cô, cậu lên tiếng chào.
Nhìn thấy máu đỏ tươi đầy trên tay cậu, tim Lâm Thi Lan đập mạnh, không thở được, lại ngất đi.
Gương mặt đen sì của Đàm Tẫn áp sát. Không chịu nổi k1ch thích này, cô lại ngủ thiếp đi. Thủ phạm hoàn toàn không nhận ra lỗi của mình.
Cô không tỉnh lại. Cậu đành gãi đầu, thất vọng ngồi lại ghế cũ.
“Để tôi xem vết thương của cậu nào, chỗ đó có vẻ nặng đấy.”
Bác sĩ chỉnh lại kính, ông xem xét cánh tay của Đàm Tẫn: “Tình hình không ổn. Phải khâu, có lẽ sẽ để lại sẹo.”
“Được, khâu đi.” Đàm Tẫn tỏ vẻ bình thản.
Bác sĩ tò mò: “Cậu bị thương thế nào? Vừa bế cô gái kia, cậu không thấy đau à?”
Cậu thành thật trả lời: “Cũng bình thường, bị mảnh kính cắt. Lúc bị thì đau, sau không thấy nữa.”
“Ôi chao, thanh niên dai sức thật.”
Bác sĩ ghi chép vài nét: “Cậu còn phải tiêm thêm một mũi uốn ván.”
Cầm đơn bác sĩ đưa, Đàm Tử Hằng dẫn Đàm Tẫn đi tìm y tá.
Phải đi nộp tiền trước, đợi y tá xử lý vết thương cho Đàm Tẫnn thì họ sẽ quay lại gặp bác sĩ.
Đàm Tử Hằng mở ví rút mấy tờ tiền mặt.
Đàm Tẫn đang đứng nhìn.
Ví đen hình kim cương của anh thu hút sự chú ý của Đàm Tẫn.
Cậu có ấn tượng mạnh về cái ví đó.
Vì đó là quà Lâm Thi Lan tặng Đàm Tử Hằng.
“Sao anh vẫn dùng nó vậy?”
Như chỉ hỏi vu vơ, Đàm Tẫn dựa vào quầy, không nhìn anh.
“Gì?”
Đàm Tử Hằng trả tiền xong, mất vài giây mới có phản ứng: “Em nói cái ví à?”
Đàm Tẫn gật đầu.
“Ồ. Đây là quà Tiểu Lan tặng trước khi anh vào đại học, dùng rất tốt.”
Đàm Tử Hằng định cất ví lại, nhưng em trai anh lại đưa tay ra.
“Cho em xem.”
Đàm Tử Hằng chần chừ, tay không đưa ra ngoài, còn nắm chặt hơn.
Không hiểu sao, anh không muốn đưa.
Thấy vậy, Đàm Tẫn càng không muốn bỏ qua chuyện này.
“Anh nhớ không, bố tặng anh ví mới vào sinh nhật năm nay, là hàng hiệu, anh không thích à? Sao không dùng cái mới?”
Anh cười, cất ví vào túi.
“Anh chỉ thích dùng cái này thôi, quen rồi.”
Đàm Tẫn còn muốn nói tiếp, nhưng anh trai lại thúc giục: “Việc quan trọng chưa xong. Tay em cần phải khâu, đi thôi.”
Trong suốt quá trình xử lý vết thương, Đàm Tẫn hoàn toàn không tập trung.
Cậu đang nghĩ về những chuyện khác, cảm giác đau từ cánh tay không làm cậu nhíu mày chút nào, như thể máu chảy không phải của cậu vậy.
Khi cậu xử lý xong, chai truyền dịch của Lâm Thi Lan cũng sắp hết.
Trước khi về nhà, Đàm Tử Hằng tiện đường ghé vào siêu thị nhỏ bên cạnh phòng khám.
“Em muốn ăn gì không? Anh mua vài thứ mang về nhà. Mẹ của Tiểu Lan giận em ấy nên không cho em ấy về nhà. Tối nay em ấy sẽ ở lại nhà chúng ta.”
“Được thôi.”
Đàm Tẫn không coi mình là bệnh nhân, cậu không cần nghỉ ngơi thì đã đứng dậy.
“Em đi cùng anh.”
Họ mua một ít đồ ăn và thức uống.
Lần này, khi Đàm Tử Hằng thanh toán tại quầy thu ngân, ánh mắt Đàm Tẫn cố ý quan sát ví của anh.
Trong chiếc ví đen có một khe trong suốt, thường dùng để ảnh.
Đàm Tử Hằng hành động rất nhanh, nhưng Đàm Tẫn vẫn kịp nhìn thấy… có một tấm thẻ giấy nhỏ.
Đó là tấm thẻ vẽ tay bằng bút mực đen đơn giản.
Lâm Thi Lan viết chữ rất đẹp, nhưng vẽ thì cực kỳ xấu.
Cô rất ít khi vẽ, vì sợ bị người khác chê cười.
Tấm thẻ vẽ tay trong ví Đàm Tử Hằng chính là do cô vẽ.
Cô vẽ một Đàm Tử Hằng đang cầm bóng rổ, bên cạnh là hình ảnh cô đang nở nụ cười, cầm biểu ngữ chúc mừng.
Để phân biệt giữa nam và nữ, cô vẽ Đàm Tử Hằng đầu đầy kim, còn cô gái thì tóc dài đến eo.
Dù hai nhân vật hoạt hình có tỉ lệ cơ thể rất kỳ cục, biểu cảm vui nhộn, nhưng ai hiểu Lâm Thi Lan đều biết, cô đã rất tâm huyết khi vẽ.
Nhân vật hơi lệch lạc, nhưng nội dung bức tranh vẫn có thể nhận ra được.
Đàm Tẫn vẫn nhớ… khi Đàm Tử Hằng nhận được quà của Lâm Thi Lan, anh mở ví, thấy tấm thẻ và cười to.
Anh trai anh cười rũ rượi, cười không ngừng, làm Lâm Thi Lan ngượng ngùng.
Cô định giật lấy tấm thẻ để anh không cười nhạo mình nữa.
Đàm Tử Hằng mới dừng cười, anh giơ cao ví, vuốt đầu cô.
“Em bé à. Đã tặng rồi thì làm gì có chuyện đòi lại?”
Lâm Thi Lan bị anh trêu, mặt đỏ bừng, vẻ mặt giận dỗi: “Ví tặng anh, thẻ trả em.”
Đàm Tử Hằng cười dịu dàng: “Tại sao phải trả? Anh rất thích.”
Haha.
Đàm Tẫn không thích.
Lúc đó cậu không thích chút nào.
Giờ cậu càng không thích.
Rõ ràng có nhiều ví tốt hơn, nhưng từ đó Đàm Tử Hằng luôn dùng cái ví cô tặng.
Anh đã dùng rất lâu, nhưng rất giữ gìn. Cái ví vẫn còn rất mới.
Nhưng, khe ví nhỏ không đủ cho anh nữa. Nhiều thẻ chật chội, ví bị nhồi đầy.
Đàm Tử Hằng vẫn không lấy tấm thẻ vẽ tay xấu xí đó ra.
Lời chúc “Cuộc sống đại học vui vẻ” trên đó đã không còn phù hợp.
Đàm Tẫn hiểu rõ Đàm Tử Hằng.
Anh trai anh là người yêu thích sạch sẽ, rất ngăn nắp.
Tại sao anh lại cho phép tấm thẻ lỗi thời này nằm trong ví mà anh nhìn thấy hàng ngày?
Đàm Tẫn nghĩ vậy bèn nói thẳng.
“Anh. Tấm thẻ đó nên thay rồi chứ?”
Anh rõ ràng nghe thấy, nhưng không trả lời ngay. Đàm Tử Hằng cúi đầu, anh cẩn thận sắp xếp tiền lẻ.
Sau khi đóng ví lại, anh mỉm cười với Đàm Tẫn.
“Anh không muốn thay.”
Anh cầm đồ đã mua rồi đặt chúng vào xe. Đàm Tẫn theo sau.
Anh trai cậu mở khóa xe, anh nói thẳng với Đàm Tẫn: “Em ngồi trong xe đợi, anh đi đón Tiểu Lan.”
Đàm Tẫn tất nhiên không đồng ý: “Không được, không biết cậu ấy đã tỉnh chưa. Em phải đi, nếu cậu ấy chưa tỉnh…”
“Anh sẽ bế em ấy.” Đàm Tử Hằng nói.
Lời của cậu bị chặn lại, Đàm Tẫn cau mày.
Anh trai cậu rõ ràng hơn, anh nhắc lại ý của mình.
“Nếu em ấy chưa tỉnh, anh sẽ bế em ấy ra. Tay em vừa khâu, nên nghỉ ngơi, anh khỏe hơn em. Dù thế nào, anh cũng nên bế em ấy.”
Đàm Tử Hằng đưa chìa khóa xe cho Đàm Tẫn rồi đi vào phòng khám.
Đàm Tẫn đứng yên.
Cậu nghiến răng, thật sự không cam lòng.
Cậu khóa xe rồi chạy theo anh trai vào phòng khám.