Berserk of Gluttony

chương 4: hắc kiếm greed

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trời! Thanh kiếm nói được này!”

Tôi đánh rớt thanh kiếm xuống đất, và đứng đơ người ra vì câu nói bất thình lình ban nãy. Ông thương nhân và những người khách gần đó nheo mắt và nhìn liếc tôi, ánh nhìn của họ nói lên tất cả: Tên này đang làm cái quái gì vậy? Nếu không tính mua gì thì biến lẹ đi.

Nhưng tôi mặc kệ bọn họ.

Nó nói được. Thanh kiếm này nói được. Chuyện gì thế này…? Tôi chưa từng nghe đến việc một thanh kiếm lại có cho mình tính cách—một linh hồn?

Tôi dùng Giám Định để phân tích nó.

Greed

Loại: Đơn thủ kiếm

Gì cơ? Chỉ vậy thôi sao?

Việc giám định những vũ khí khác sẽ hiện lên thông tin như độ bền và tốc độ tấn công, nhưng với thanh hắc kiếm này, thứ tôi thấy chỉ vỏn vẹn tên và loại kiếm.

Tôi xem xét cẩn thận lưỡi kiếm bí ẩn này. Trông nó thật dơ bẩn, bao phủ trong lớp dầu khô và bụi bẩn. Thú thật, trông nó cứ như tôi vậy, nhất là trong việc bị xem là rác rưởi. Nghĩ đến điều đó thôi, tôi cũng có chút đồng cảm với nó.

Và tôi chắc chắn rằng đã nghe thấy một giọng nói. “Mua ta đi,” chính nó nói mà.

Tuy tông giọng có phần ngạo mạn, nhưng tôi không thấy nó có ý đồ xấu gì cả. Và nếu thanh kiếm muốn gây rắc rối gì cho tôi, thì hẳn nó đã làm ngay khi tôi chạm vào rồi. Vì không thấy mối nguy nào trong việc cầm nó lên lần nữa, nên tôi dứt khoát nắm chặt nó luôn.

“Ta tưởng cậu đã bỏ chạy rồi chứ. Cậu là một tên thú vị đấy. Giờ thì sao nào? Cậu sẽ mua ta chứ?”Tôi liếc lại lần cuối đám vũ khí cũ kĩ kia. Thứ duy nhất có giá trị trong đống đó có mỗi thanh hắc kiếm này thôi, Greed. Một thanh hắc kiếm có thể nói. Và tôi sẽ làm nên chuyện với nó.

“Hai ta cũng không khác nhau mấy đâu, ta và ngươi,” tôi nói, “ngươi thuộc về ta rồi.”

“Vậy sao? Thế thì quăng cho lão mập kia mấy đồng nhanh đi. Nhìn mặt gã khiến ta phát bệnh.”

Tôi cầm Greed tới chỗ tên thương nhân, lúc này đang nói chuyện với vị khách khác, và đặt hai xu bạc lên quầy. Mắt tên đó liếc nhanh qua đồng xu, và rồi xua tay đuổi tôi đi như thể tôi là con chó ghẻ đi lạc vậy. Ngay phút cuối rồi mà còn thái độ tệ bạc vậy. Tôi rời quầy hàng, và thề sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tôi lấy miếng vải rách từ trong túi ra để lau

thanh Greed mới mua. Tuy nhiên, lớp dầu trên lưỡi kiếm bám chặt quá, và không tài nào lau nó ra được. Tôi cần chút xà phòng… Nhưng tôi cạn ví rồi.

“Trông cây hết vào ngươi đấy, Greed!”

“Cuộc gặp gở của hai ta thật tình cờ làm sao.” Greed nói. “Phải chăng… là định mệnh? Tên cậu là gì?”

Đúng thật là tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.

“Ta là Fate Graphite.”

“Hừm. Fate à. Ta sẽ không quên cái tên này đâu. Giờ thì sao?”

Đáp án cho câu hỏi đó tôi đã có sẵn từ đêm qua rồi.

“Ta mới có món vũ khí. Ngươi đoán xem?”

“Đi săn ư?”

“Đúng vậy! Đi săn quái vật!”

Với trợ thủ mới, Greed bên mình, tôi từ Phố Thương Nhân lao thẳng tới cổng thành phía nam Seifort. Cánh cổng đó to hơn hẳn so với các phố khác. Đông đúc những xe thồ và lương thực hướng tới Phố Thương Nhân đi qua, và rộng tới nỗi có thể để mười đoàn lữ hành xếp cạnh nhau và đi qua cùng lúc.

Cách không xa cổng thành phía nam là khu lãnh địa tên là Đồng cỏ Goblin. Nơi ở của vô số tên goblin chuyên đánh úp những đoàn lữ hành đi ngang qua để cướp lương thực. Trong số những con quái vật, thì goblin thuộc dạng áp chót, khiến chúng trở thành con mồi lý tưởng cho những mạo hiểm gỉa nghiệp dư.

Nhưng có một điều phải cẩn thận khi đối đầu với goblin là: bọn chúng thích phục kích từ trong những bụi cỏ cao. Đôi khi người ta truy cùng diệt tận một con goblin, để rồi thấy bị bao vây bởi lũ đã mai phục sẵn ở đó, và thế là xong đời. Chiến thuật này nổi tiếng tới nỗi có riêng một câu tục ngữ cho nó rằng: “Một con goblin ở ngoài nghĩa là trăm con đang mai phục.”

Mấy chuyện này tôi biết được từ lão mạo hiểm giả lâu lâu lại bắt tôi nhậu cùng ở quán rượu địa phương. Chưa bao giờ tôi nghĩ điều này sẽ có ngày áp dụng được cho đời mình.

Con đường thành mạo hiểm giả của tôi sẽ bắt đầu từ việc săn goblin. Nhờ vào những chỉ số mà tôi lấy được từ tên cướp mà tôi đã giết, giờ đây tôi có thể giết được một tên goblin, nuốt chửng linh hồn nó, cũng như biến sức mạnh nó thành của tôi.

Luồn lách giữa các đoàn lữ hành, tôi tiến tới cánh cổng, nơi tôi thấy có một đám đông mạo hiểm giả. Bọn họ đều được trang bị tới tận răng. Tôi sẽ lạc lõng ở nơi tụ tập của các mạo hiểm giả mất, tất cả bọn họ đều đang tìm đại cho mình một tổ đội để đi săn.

Tổ đội đi săn ư… Nghe cũng hay đấy. Xưa giờ trong làng, tôi luôn phải chịu cô độc và chỉ không chịu điều đó khi mà bị bắt nạt. Ngay từ khi đi đến Seifort, thì tên Rafale chèn ép tôi tới mức tôi còn không có cơ hội nào để đi kết bạn.

Tổ đội đi săn như thể là hội các anh hùng mà cha tôi từng kể qua những câu chuyện xưa của ông ấy vậy. Chiến đấu cùng nhau, động viên nhau khi gặp khó khăn và khóc cùng nhau khi có chuyện buồn. Hồi đó tôi còn nhỏ, nên nghe được những câu chuyện ấy luôn thắp lên sự thích thú trong mắt tôi.

“Bạn bè ư,” tôi nói mà không nghĩ, “nghe được đấy.”

“Cậu có ta rồi mà.” Greed nói.

“À ừm… Đúng thật nhỉ.”

Tuy nhiên, Greed chỉ là một món đồ. Chuyện tôi muốn là gắn kết với một con người bằng xương bằng thịt kia kìa. Hai thứ này hoàn toàn khác nhau, nên tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, và đi tới đám đông mạo hiểm giả kia.

Không sao hết. Mình không còn là kẻ bị ruồng bỏ nữa, tôi thầm nghĩ. Sau cùng, tôi cũng biết được sự thật về Phàm Ăn. Và nhờ nó, tôi có thể biến sức mạnh của quái vật thành của mình. Chắc chắn là tôi thuộc về đội của các chiến sĩ dũng cảm rồi. Chắc chắn sẽ có một nhóm chấp nhận tôi.

Ngay khi vừa nghĩ tới điều đó, thì một mạo hiểm giả chạc tuổi tiếp cận tôi.

“Thanh kiếm kia nói với tôi là cậu đã sẵn sàng cho chuyến đi săn goblin!” cậu ta nói. “Ý cậu sao? Muốn lập nhóm không?”

“Được chứ?!”

Tôi mừng muốn chết mất thôi. Tôi chưa từng hiểu cảm giác được cảm giác có ích cho người khác. Và chuyện được nhờ vả khiến tôi vô cùng mừng rỡ. Tôi giờ đã là người có ích, giúp ích được rồi.

“Chà, cậu thấy đấy, đồng đội của tôi nay nghỉ cả rồi, nên là đang thiếu người. Mà, cậu cấp mấy thế?”

“Cấp 1!”

Cậu mạo hiểm giả trẻ tuổi kia chùn bước. Cậu ấy gãi gãi cái đầu, nói rằng mới sực nhớ ra có vài chuyện lặt vặt vãnh cần giải quyết rồi đi lùi chầm chậm và bỏ đi. Còn tôi thì bị bỏ lại với cảm giác hụt hẫng khó tả.

“Fate,” Greed nói, “bỏ đi. Cậu mới chỉ đáng Cấp 1 thôi, chả ai thèm nhận cậu đâu. Làm gì có ai muốn đâm đầu vào trận chiến sinh tử với đồng đội là tên yếu kém chứ?”

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi đã nghĩ rằng mình mạnh vì các chỉ số hiện tại trên bảng đều tận ba con số. Nhưng sự thật thì, tôi mới chỉ vừa bắt đầu. Dù gì tôi cũng quen với việc bị đối xử như rác rưởi rồi, và trong thoáng chốc, tôi quên mất cả “bình thường” nghĩa là gì.

“Ta đã mơ tưởng viễn vông rồi, phải không?”

“Đúng vậy. Và hơn cả, Phàm Ăn không phải thứ kỹ năng mà cậu để cho người khác biết được. Ta chỉ nói được đến đây thôi.”

“Sao ngươi biết về Phàm Ăn của ta…?” Tôi chưa từng kể chuyện đó mà, nhưng sao mà tên này lại biết.

Greed cười khúc khích một tiếng. “Vì hai ta giống nhau, ta và cậu. Sau này, cậu sẽ hiểu thôi, dù muốn hay không.”

Sau câu nói khoa trương đầy bí ẩn kia, Greed trở nên im lặng. Tôi vẫn còn điều muốn hỏi, nhưng hiện giờ, chắc có lẽ hắn nói đúng. Mọi chuyện sẽ tệ đi nếu các mạo hiểm giả khác biết về năng lực đặc biệt của mình. Nếu tôi nổi tiếng bởi việc có thể nuốt chửng kỹ năng của những ai tôi giết, thì sẽ có những mạo hiểm giả bắt đầu lo sợ bị tôi giết hại. Và cũng không loại trừ khả năng sẽ có những người muốn đánh phủ đầu tôi. Họ muốn giết tôi khi tôi còn đang yếu. Đây hẳn là cách mà một tên như Rafale sẽ nghĩ tới, và hẳn là sẽ không chỉ có một tên nghĩ như vậy.

Vậy để an toàn hơn cả thì tôi sẽ đi săn một mình, chỉ có tôi và Greed, cho tới khi tôi đủ mạnh tới nỗi không ai dám lén phén lại gần tôi.

Chúng tôi sẽ bắt đầu với những con goblin.

Truyện Chữ Hay